(*) Niên kỷ: lời nói tôn kính dùng để hỏi tuổi người khác
Tiến Sắt Sắt vô cùng tò mò với lục địa trên không này, muốn nhìn xem một chút tại sao nó có thể lơ lửng trên không. Vì vậy cơ thể nhỏ nhắn vừa mới nằm yên không bao lâu đã bắt đầu lộn xộn, uốn éo giãy nãy trở lại, muốn tuần tra một chút xem nơi nàng sẽ sinh sống sau này.
Cảm giác được con vật nhỏ trong lòng không yên, Chung Ly Tà nâng tay vuốt bộ lông của Tiền Sắt Sắt, sau đó cúi đầu hỏi: “Sắt Sắt muốn làm gì?”
Tiền Sắt Sắt ngẩng cái đầu bé nhỏ của nàng lên, nhìn thẳng vào mắt Chung Ly Tà, bàn chân nhỏ ôm lấy vạt áo của hắn ngọt ngào nói: “Mỹ nhân sư phụ, ta muốn đi xem hòn đảo nhỏ này có được không?”
Tiền Sắt Sắt cảm thấy bản thân biến thành con hồ ly con thật tốt, làm nũng nhỏng nhẽo thế nào cũng không hề cảm thấy e ngại.
Chung Ly Tà luyến tiếc cảm giác mềm mại ấm áp trong ngực, vì vậy nói: “Vậy để vi sư ôm Sắt Sắt đi có được không?”
Tiền Sắt Sắt nhìn lại cánh tay cánh chân bé xíu của bản thân, lại nhìn lại vòng ôm ấm áp của Chung Ly Tà, cảm thấycó thể ăn được đậu hũ của mỹ nam cũng là một loại phúc khí, nếu cứ vậy mà buông ra, cơ bản cũng không đúng với tính cách của nàng. Lấy việc suy xét có thể ăn được chút nào hay chút ấy làm nguyên tắc, Tiền Sắt Sắt gật đầu.
Chung Ly Tà nở nụ cười, nhìn sắc mặt là biết ngay con tiểu hồ ly này không thể không đồng ý mà.
Tiền Sắt Sắt trừng mắt nhìn Chung Ly Tà, vì sao lại có cảm giác mình lại là người bị chiếm tiện nghi nhỉ? Không phải nàng mới là người trêu chọc mỹ nhân sư phụ sao?
Chung Ly Tà phát hiện bộ dáng đáng yêu của Tiền Sắt Sắt, khóe miệng tà mị cong lên, có vài phần hương vị mê hoặc lòng người. Tiền Sắt Sắt nhìn Chung Ly Tà với ánh mắt khó tin, nàng có nhìn nhầm không vậy? Có phải là mỹ nhân sư phụ đây không? Người này có thật sự là tiên không vậy? Cố sức mở lớn hai mắt, lại phát hiện nụ cười tà mị vừa rồi của Chung Ly Tà đã biến mất tăm.
Tiền Sắt Sắt sợ run cả người, sao nàng có thể nhìn nhầm người cơ chứ, thật có cảm giác mắc phải sai lầm mà.
“Mỹ nhân sư phụ.” Bàn chân Tiền Sắt Sắt lại kéo vạt áo của Chung Ly Tà lần nữa, ra vẻ đáng thương nhìn về phía đối phương.
“Hửm?” Chung Ly Tà có chút khó hiểu, Tiểu Hồ Ly này lại bị sao vậy?
“Mỹ nhân sư phụ là người tốt đúng không?” Tiền Sắt Sắt quyết định hỏi người đó một chút, dù sao thì chính bản thân mình mới là người hiểu mình nhất đúng không? (Càfé: tư duy gì vậy trời, cho dù thật như vậy ai ngu gì nói ra chứ! =.=)
Người tốt sao? Chung Ly Tà sửng sốt, lập tức nở nụ cười, ánh mắt càng lộ vẻ cưng chìu hơn: “Sắt Sắt cảm thấy vi sư là người tốt hay người xấu?”
Tiền Sắt Sắt nhìn nụ cười của Chung Ly Tà, chỉ cảm thấy như có một trận gió xuân vừa thổi qua, tim gan đều thấy ấm áp. Không tự chủ mà gật đầu nói: “Mỹ nhân sư phụ cười rộ lên thật ấm áp, nhất định là người tốt.”
Cười rộ lên nhìn ấm áp? Ánh mắt Chung Ly Tà mờ sương, từ khi nào hắn cười lại có thể làm ấm lòng người vậy?
“Nếu Sắt Sắt cảm thấy vi sư là người tốt, thì vi sư chính là người tốt.”
Tiền Sắt Sắt gật đầu, đã nói mà. Trước đó mình chỉ nhìn nhầm thôi. Nhưng nhiều năm sau, Tiền Sắt Sắt đã dùng chính thể xác và tinh thần của bản thân để nghiệm chứng rằng đó tuyệt đối không phải là ảo giác. Nhưng mà ôi, đến lúc đó thì Tiền Sắt Sắt đã không còn cơ hội để hối hận nữa rồi.
Rất nhanh tâm tư của Tiền Sắt Sắt đã bị khung cảnh trước mắt cuốn đi, hiện tại trước mắt nàng là một thác nước, nhưng nếu là thác nước bình thường thì cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Chỉ là thác nước kia từ nơi hư không đổ xuống.
Đổ vào trong hồ, không hề bắn lên chút bọt nước nào.
“Mỹ nhân sư phụ, nước ở thác đó từ đâu mà có vậy ạ? Rồi nước trong đầm kia chảy đi đâu?” Tiền Sắt Sắt ngạc nhiên hỏi, nàng cứ tưởng một lục địa lơ lửng trên không đã đủ ngạc nhiên rồi, không ngờ phía sau lại còn thứ đáng ngạc nhiên hơn nữa.
“Thật ra cái này là một không gian phép thuật, thác nước đó tự nhiên cũng do phép thuật dời đến thôi, còn đầm nước kia cũng dựa vào không gian phép thuật mà chảy ra ngoài.” Chung Ly Tà thấy Tiền Sắt Sắt có hứng thú như vậy nên chậm rãi giải thích cho nàng nghe.
Tiền Sắt Sắt cái hiểu cái không gật đầu, sau đó hưng phấn hỏi: “Vậy hòn đảo nhỏ này có phải cũng do không gian phép thuật làm nó bồng bềnh ở trên không không ạ?”
“Đây đều là do mỹ nhân sư phụ nghĩ ra hết ạ?” Giọng điệu của Tiền Sắt Sắt có chút sùng bái: “Mỹ nhân sư phụ thật thông minh nha!”
Chung Ly Tà lắc đầu: “Đây là do sư phụ của vi sư nghĩ ra.”
“Vậy sư phụ của mỹ nhân sư phụ đi đâu rồi?” Tiền Sắt Sắt nhìn bộ dáng của Chung Ly Tà đoán rằng hắn cũng không còn nhỏ, cảm thấy sư phụ của mỹ nhân sư phụ tối đa cũng chỉ là một ông già thôi.
Chung Ly Tà nói với vẻ hơi tưởng niệm: “Ông ấy đã phi thăng từ hơn 30 năm trước rồi.”
Tiền Sắt Sắt không biết phi thăng là cái gì, chỉ cảm thấy chắc cũng không khác với chết là mấy. Lại cảm thấy nhắc đến chuyện đau lòng của người khác là không đúng, thấy có lỗi, nên chuyển đề tài: “30 năm trước, vậy năm nay mỹ nhân sư phụ bao nhiêu tuổi ạ?”
“Nếu tính theo tuổi ở trần thế, thì vi sư năm nay 49, nhưng mà hiện giờ tu tiên thì tuổi tác cũng chỉ là thước đo mà thôi.”
Tiền Sắt Sắt vừa nghe xong liền cảm thấy choáng váng, thì ra mỹ nhân sư phụ lại già đến vậy, nhưng mà cũng nhìn không ra. Chẳng lẽ tu tiên lại tốt như vậy sao? Có thể mãi mãi giữ tuổi thanh xuân?
Tiền Sắt Sắt nghĩ nghĩ, chuyện tu tiên lung ta lung tung, nàng nghĩ mà như lọt vào sương mù, không bằng chấm dứt đề tài này cho rồi.
Nhìn đến thác nước, Tiến Sắt Sắt hỏi: “Mỹ nhân sư phụ, hòn đảo nhỏ này lơ lửng giữa không trung, người bên ngoài nhìn thấy sẽ không thấy lạ sao ạ?”
Chung Ly Tà sờ cái đầu nhỏ của Tiền Sắt Sắt, cười đáp: “Đương nhiên sẽ không để cho người ngoài nhìn thấy rồi, còn không sao giữ được sự thanh tịnh chứ?”
“Không phải vừa rồi ta có thể nhìn thấy sao?” Tiến Sắt Sắt dịch chuyển cái đầu bé nhỏ đi, có chút bất mãn, đừng tưởng rằng cơ thể nàng nhỏ là có thể lừa được nàng, rõ ràng là từ bên ngoài có thể nhìn thấy được.
“Lúc đó vi sư đã bỏ kết giới bao quanh rồi, đương nhiên là ngươi sẽ có thể nhìn thấy.”
Thấy cái đầu bé nhỏ của Tiền Sắt sắt xê dịch ra, Chung Ly Tà cảm thấy hơi mất mác.
Tiền Sắt Sắt gật đầu, Chung Ly Tà thấy hầu như đã tham quan hết bốn phía xung quanh, nên nói: “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”
Tiền Sắt Sắt nghĩ nghĩ, quả thật đã không còn sớm nữa nên mới hỏi thêm một câu cuối cùng: “Mỹ nhân sư phụ, mọi người đem thác nước dời vào, không sợ sẽ có người rớt vào theo sao?”
“Thác nước kia ở nơi vô cùng hẻo lánh, nơi đó cũng vô cùng hiểm trở, chưa từng có người nào đi qua, đương nhiên cũng sẽ không có ai rơi vào rồi.” Chung Ly Tà nói với vẻ vô cùng tự tin, lại không ngờ rằng sau này thật sự có người rơi vào thác nước mà trôi vào nơi này, còn thiếu chút nữa đã trở thành tình địch của hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT