Tiền Sắt Sắt yên lặng nằm trong lòng Chung Ly Tà, không nói lời nào, nhưng hai mắt thì mở to nhìn qua nhìn lại, muốn đem tất cả cảnh tượng trước mắt thu hết vào. Tuy rằng đã từng thấy quá phố xá cổ đại trên TV, trên đường tới đây cũng đã tưởng tượng qua cảnh tượng phố chợ. Nhưng cảm giác khi thật sự đứng giữa phố phường lại hoàn toàn không cùng một dạng với trong tưởng tượng của nàng trước đó.
Chung Ly Tà sớm chiều ở cùng với Tiền Sắt Sắt, nên đã quen có giọng nói liên tục của nàng bên tai, ngọt ngào nũng nịu gọi mỹ nhân sư phụ. Bỗng nhiên không nghe thấy nữa, mặc dù vẫn ôm cục lông ấy trong lòng, nhưng không nghe được tiếng, trong lòng vẫn thấy vô cùng trống trãi.
Cúi đầu nhìn tiểu tử kia, lại thấy nàng hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác trống trãi của mình mà chỉ mở to hai mắt nhìn mọi thứ xung quanh, hiển nhiên là đang vô cùng phấn khởi. Chung Ly Tà thở dài, vươn tay xoa cái đầu nhỏ của nàng. Trong lòng liên tục nói với bản thân, tiểu hồ ly còn nhỏ, không hiểu chuyện, không cần phải so đo với nàng.
Ngẫm nghĩ một chút, hay là mình mua cái gì đó để lấy lòng nàng đi, sau khi về núi, thì sự chú ý của tiểu hồ ly sẽ quay về mình thôi.
Lúc này, Chung Ly Tà đi ngang qua một người bán mức hoa quả. Những quả mứt sơn tra đỏ au được xiên thành từng xiên dài, trên mặt phủ một lớp nước đường mỏng, nhìn vô cùng cám dỗ.
Tiền Sắt Sắt vươn móng vuốt nhỏ muốn nếm thử một chút, người bán kẹo hồ lô thế này ở niên đại kia của mình dễ gì thấy được? Nhưng ngược lại, nếu người này xuất hiện không biết có ai dám mua ăn nữa không đây?
Chung Ly Tà cảm giác được tiểu tử trong lòng mình đang động đậy, nhìn theo người bán mức hoa quả vừa đi qua, lập tức hiểu được ngay, tiểu hồ ly này đang muốn ăn mứt hoa quả rồi. Nhìn bộ dáng đáng thương muốn mà không được của tiểu hồ ly, Chung Ly Tà lập tức cảm thấy lòng mình mềm đi một nửa, vội vàng gọi người bán mứt lại, mua một xiên.
Cũng không đưa ngay cho Tiền Sắt Sắt, mà cứ cầm đó. Trên đời này có ai gặp qua hồ ly ăn kẹo hồ lô chưa? Gặp phải còn không biết sẽ bu lại hỏi đông hỏi tây đủ điều ấy chứ! Lòng hiếu kỳ của con người là thứ vĩnh viễn không thể khống chế, sự linh động của tiểu gia hỏa này chỉ có hắn mới có thể nhìn thôi, người khác muốn nhìn sao? Đừng nói cửa lớn, ngay cả khe cửa sổ cũng không có đâu!
Đúng vậy, Chung Ly Tà là một người rất bá đạo, dịu dàng sao? Trước khi gặp tiểu hồ ly, Chung Ly Tà hắn chưa bao giờ biết đến thứ này. Sau khi gặp được Tiền Sắt Sắt, hắn mới biết thì ra có thứ gọi là dịu dàng tồn tại. Nhưng mà thứ này, cũng chỉ có một mình Tiền Sắt Sắt được hưởng dụng mà thôi. Tựa như sự linh động, đáng yêu của Tiền Sắt Sắt, cũng chỉ có thể là của một mình hắn.
Tiền Sắt Sắt thấy Chung Ly Tà mua mứt hoa quả, lập tức vươn móng vuốt muốn chụp lấy, lại không ngờ Chung Ly Tà vòng tay mang nó ra xa. Nàng trừng mắt, ra vẻ nếu không cho nàng, nàng sẽ lập tức bay vào liều mạng. Chung Ly Tà cười khẽ, hắn cảm thấy tiểu hồ ly này có thể tung có thể nhảy, những gì động vật có thể làm nàng đều làm được. Nhưng Tiền Sắt Sắt không chỉ thế, nàng chẳng những có thể tung có thể nhảy, nàng còn có thể tức giận với ngươi, cáu kỉnh với ngươi và chiếm tiện nghi của ngươi nữa. Đây chính là những điểm đặc biệt của nàng, cũng là điểm mà hắn yêu thích. Thế nên hắn lập tức yêu con tiểu hồ ly này.
Nhưng hắn cũng không muốn trêu nàng nổi giận, dù sao cũng đã có vết xe đổ rồi, nếu chọc giận con tiểu hồ ly này, làm sao hắn có thể khiến nàng tâm nữa chứ!
“Sắt Sắt ngoan, về nhà rồi ăn nhé!” Chỉ một câu đơn giản, đã khiến Tiền Sắt Sắt lập tức gật đầu, Tiền Sắt Sắt nàng cũng là người có nhà mà…..à không, là hồ ly.
Không để ý đến mứt hoa quả nữa, Tiền Sắt Sắt lại tiếp tục đảo mắt nhìn xung quanh.
Chung Ly tà ôm Tiền Sắt Sắt vào một hiệu vải, tiểu hồ ly vẫn đúng là bộ dáng của tiểu hồ ly, nhưng dù sao cũng là một con hồ ly cái, không thể cứ lõa lồ mà chạy tung tăng được. Nó không ngại, nhưng hắn lại để ý, đó là chỗ kín của bé con nhà hắn, không ai được phép nhìn. Nên phải làm vài bộ xiêm y cho nàng.
Vào hiệu vải, Chung Ly Tà cầm lấy vài xấp so đi sánh lại rồi chọn ra màu mình yêu thích, lại cẩn thận xem xét xem loại vải đó có đủ mềm mại không, rồi mới quyết định chọn mua.
Chủ tiệm thấy hắn khí độ bất phàm, lập tức cho rằng đây là một nhân vật lớn, vì vậy rất vui vẻ phục vụ: “Công tử muốn mua vải sao? Là muốn may xiêm y sao ạ?”
Chung Ly Tà gật đầu: “May xiêm y, tìm một nữ thợ may đến đây đo đi.” Hắn cảm thấy tiểu hồ ly chỉ được một mình mình ôm một mình mình sờ, mà may xiêm y thì ít nhiều gì sẽ có tiếp xúc thân thể? Để nam nhân đến làm sao? Hắn không thể tiếp nhận được chuyện đó rồi, lại nghĩ đến con sắc hồ ly của mình nữa, chỉ cần người ta dễ nhìn một chút, thì không phải sẽ câu hồn nàng đi luôn sao?Tuy rằng để nữ nhân làm hắn vẫn không vui, nhưng nếu so với nam nhân thì tốt hơn nhiều.
Hai mắt Tiền Sắt Sắt xoay tròn một cái, mỹ nhân sư phụ chỉ muốn nữ thợ may may xiêm y sao? Mỹ nhân sư phụ cũng có khẩu vị này nữa sao?
Móng vuốt bé nhỏ gãy gãy Chung Ly Tà nhằm gây sự chú ý của hắn, đối diện với ánh mắt của Chung Ly Tà, nàng dùng ánh mắt hỏi hắn. Tiền Sắt Sắt cho rằng, với quan hệ giữa nàng và hắn, thì việc trao đổi bằng ánh mắt sẽ không thành vấn đề. Nhưng ai ngờ Chung Ly Tà nhìn ánh mắt của nàng, lại không hề có phản ứng gì hết.
Tiền Sắt Sắt trừng mắt, mình thể hiện bằng ánh mắt khó hiểu lắm sao? Sao mỹ nhân sư phụ không phản ứng gì hết vậy?
Đương nhiên Chung Ly Tà hiểu được ánh mắt của nàng, nhưng vì hắn không muốn trả lời mà thôi, tiểu hồ ly này cần phải bị trừng trị, còn không suốt ngày sẽ ăn rồi nghĩ mấy chuyện gì đâu.
Hiệu suất làm việc của chủ hiệu rất cao, rất nhanh đã mang một nữ thợ may đến, Chung Ly Tà giao Tiền Sắt Sắt vào tay nữ thợ may, rồi nói: “May cho nó mười bộ xiêm y.” Tiền Sắt Sắt lập tức ngượng ngùng, được rồi, là nàng nghĩ bậy.
Mỹ nhân sư phụ không có khẩu vị như vậy, chỉ là muốn may xiêm y cho mình thôi. Chẳng lẽ mỹ nhân sư phụ sợ nam thợ may mạnh tay mạnh chân sẽ làm nàng bị thương nên mới tìm nữ thợ may? Nghĩ vậy nên trong lòng Tiền Sắt Sắt lập tức ngọt ngào như mật, mỹ nhân sư phụ thật chu đáo quá mà.
Nữ thợ may thấy đối phương là một nam tử tuấn tủ, lập tức cảm thấy ý chí chiến đấu dạt dào, đến lúc đối phương nói muốn mình may xiêm y cho con thú cưng hắn đang ôm trong lòng, thì lập tức không còn chút sức lực nào nữa. Tiền Sắt Sắt thấy nữ thợ may trước sau tương phản, nhất thời cảm thấy quả nhiên nam nhan (sắc đẹp của đàn ông) là tai họa, nhưng mà, Tiền Sắt Sắt nàng lại chuyên thích những kẻ gây tai họa như thế đấy, kẻ gây tai họa thì sao chứ? Đẹp mà, mỗi ngày có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp như vậy, tâm tình có xấu cũng nhanh chóng tốt đẹp lên ngay.
Chung Ly Tà thấy nữ thợ may ôm Tiền Sắt Sắt đi lấy số đo, trong lòng không còn cảm giác mềm mại ấm áp nữa, lập tức cảm thấy trống trãi vô cùng.
Đành phải dời sự chú ý của mình đi, tiếp tục lựa vải.
Lúc này một nữ tử đeo đầy vòng vàng đi tới, thấy Chung Ly Tà thì hai mắt lập tức sáng lên, đi thẳng đến chỗ hắn, vừa mở miệng nói ngay: “Công tử năm nay bao tuổi? Đã đính hôn chưa?”
Nếu Tiền Sắt Sắt ở đây lập tức sẽ quỳ xuống sùng bái nàng ta ngay, nữ nhân này thật lợi hại, nhìn trúng thì lập tức hỏi người ta đã có đối tượng chưa. Nghĩ đến Tiền Sắt Sắt nàng sắc cả đời, thấy mỹ nhân cũng chỉ dám ngồi chảy nước miếng mà thôi.
Chung Ly Tà nhìn nữ nhân trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, ngươi nói xem đồng thời đều sắc, tiểu hồ ly nhà hắn đáng yêu như vậy, nhưng sao nữ nhân này lại khiến người ta chán ghét đến thế chứ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT