“Không biết con trai hay là con gái nhỉ?” Tây phi vuốt ve bụng nàng, dào dạt hạnh phúc.
“Là gì thì cũng là đứa con đầu tiên của trẫm, trẫm sẽ yêu thương nó hết lòng.” Lần đầu được làm cha khiến Hằng Dạ nôn nao niềm phấn khởi, rất ư răm rắp chiều chuộng Tây phi.
“Nếu là Hoàng tử, nhất định phải giống Người, còn giả sử giống thần thiếp thì lại nữ quá.” Tây phi bắt đầu những khung cảnh ước mơ mỹ lệ.
“Nếu là một Hoàng tử thì nàng chính là Hoàng hậu.” Hằng Dạ thuận miệng thốt ra.
“Thần thiếp xin khấu tạ Long ân trước.” Tây phi mừng rỡ, vén váy toan quỳ xuống.
“Miễn lễ, miễn lễ.” Hằng Dạ vội đỡ nàng, “Nàng đang mang thai, bằng mọi giá phải cẩn thận.”
“Tuân mệnh!” Tây phi làm nũng, ngọt ngào ngả lên vai vai Hằng Dạ.
Tin tức này lẽ tất yếu sao lọt khỏi tai Hoàng thái hậu cho được. Bên trong Từ Ninh cung, cả Hoàng thái hậu lẫn đám Như phi đều đang ủ ê tức tối vì ý niệm muốn lập Tây phi làm Hoàng hậu của Hằng Dạ.
“Thật là cái thể thống gì đây? Sủng hạnh một yêu nữ ngoại tộc đã chả nói rồi, lại còn tính đưa ả ta ngồi lên ngai vị, ai gia là người phản đối trước nhất.” Hoàng thái hậu giận dữ nói.
“Nhưng Hoàng thượng lại đâu nghĩ như Thái hậu ạ, ngoại tộc hay không ngoại tộc, Hoàng thượng nói được thì phải được thôi…” Như phi ai oán châm ngòi.
“Hừm, nó muốn tảng lờ lời nói của ai gia đây mà, còn sớm quá rồi đấy!”
“Dạ, hôm ở Thê Hà cung, Hoàng thượng còn dám quát tháo với Thái hậu nữa là…”
“Đó là vì Đổng Tuyết Khanh!” Hoàng thái hậu tức khắc sửa lời để giữ mặt mũi.
“À ha, sao chúng ta lại không nghĩ tới y cơ chứ?” Như phi đột nhiên sáng lóe một ý tưởng…
“Y?” Hoàng thái hậu khó hiểu, quay sang nhìn Như phi.
“Y, Đổng Tuyết Khanh, hiện tại là người duy nhất có thể lôi kéo trái tim Hoàng thượng trở lại khỏi cái con hồ ly tinh kia ạ.” Như phi lầm rầm với ý tứ sâu xa.
“Thế à…”
“Con biết rất rõ chuyện giữa Hoàng thượng và Đổng Tuyết Khanh cơ. Trần tổng quản có bẩm báo với con là, Hoàng thượng và Đổng Tuyết Khanh liên miên xảy ra xung đột, Hoàng thượng còn nhiều lần động thủ đánh y nữa.” Như phi hồ hởi kể lể.
“Chính xác, giờ thì Đổng Tuyết Khanh đang bị thất sủng rồi!” Hoàng thái hậu đáp lại đầy nghi hoặc, bà ta vẫn chưa hiểu ý Như phi lắm.
“Con trai Thái hậu hạ sinh mà Thái hậu còn không hiểu sao?” Như phi thở dài sườn sượt, chua xót giải thích, “Hoàng thượng đâu thèm để mắt tới chúng con chứ. Tức giận đến mức đích thân Người phải ra tay giáo huấn, có nghĩa là yêu y đó?”
“À à, ai gia hiểu hiểu. Không ngờ mỹ thiếu niên ấy lại có tầm ảnh hưởng cao đến thế, chúng ta hãy lợi dụng y sao cho tốt nhất có thể đi thôi.” Hoàng thái hậu cũng đồng thời nở nụ cười gian giảo.
“Theo ý con, thế này, thế này…” Như phi khôn ngoan ghé vào sát bên lỗ tai Hoàng thái hậu, nhỏ to xì xầm.
Một buổi chiều của năm ngày sau, Đổng Tuyết Khanh được bí mật triệu kiến tới Từ Ninh cung.
“Đổng đại nhân, độ rày vẫn khỏe chứ?” Hiếm khi được dịp Hoàng thái hậu hỏi thăm hiền hậu với Đổng Tuyết Khanh.
“Tiểu thần khỏe ạ, chẳng hay Thái hậu có điều gì phân phó?” Đổng Tuyết Khanh hời hợt quan sát thần thái Hoàng thái hậu lẫn Như phi ngồi cạnh bà ta. Trực giác mách bảo y rằng, lần này Thái hậu sẽ không gây khó dễ.
“Tốt, đương lúc sảng khoái thì cũng nên thẳng thừng mà nói cho nhau!” Khuôn mặt Hoàng thái hậu chợt đanh lại, “Ai gia cũng không quanh co nhiều. Ngươi có còn muốn được sự sủng ái từ Hoàng thượng và quyền thế trong cung nữa không? Nếu có, chúng ta hãy hợp tác.”
Đổng Tuyết Khanh vẫn một mực bình thản, “Hợp tác gì ạ, phiền Thái hậu nói rõ hơn cho tiểu thần nghe.”
“Ai gia có thể tạo cơ hội cho ngươi gặp Hoàng thượng. Sau khi ngươi làm lành với Hoàng thượng, hãy cực lực thúc đẩy cho Như phi lên ngôi Hoàng hậu. Chỉ đơn giản mỗi thế thôi.” Dứt lời, Hoàng thái hậu thong thả bưng chén trà trên mặt bàn lên uống, đợi chờ đáp án của Đổng Tuyết Khanh.
“Thần đồng ý!” Dè đâu, chẳng cần suy nghĩ lấy một phút, Đổng Tuyết Khanh đã lập tức đáp lời chấp thuận.
“Rất tốt!” Hoàng thái hậu mỉm cười bỏ chén trà xuống, “Những chuyện sau này ai gia tự có cách sắp xếp, ngươi về được rồi.”
“Vâng ạ.” Khuôn mặt lạnh nhạt của Đổng Tuyết Khanh trước sau vẫn không hề rúng động, xoay lưng rời đi.
“Thái hậu, y… Hình như y thay đổi nhiều quá, thật không nhận ra nổi.” Như phi thoáng chút lo lắng.
“Đánh mất ân sủng từ Hoàng thượng, có là kẻ nào cũng phải thay đổi thôi… Nhưng bất chấp tâm cơ y sâu xa thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ai gia được!” Thái hậu âm trầm cười cười, vỗ vỗ lên mu bàn tay Như phi an ủi, “Con nên xem mưu kế của ai gia rồi lo học hỏi đi.”
“Dạ, dạ.” Như phi nịnh nọt thưa lời, thầm nghĩ mình sắp sớm trở thành Hoàng hậu, nét mặt thế là lộ rõ thứ cảm xúc phấn chấn.
Từ Ninh cung.
“Đợt gần đây thân thể Thái hậu thế nào ạ?” Hằng Dạ lễ độ hỏi thăm ân cần.
“Khó thấy Hoàng thượng hẵng còn nhớ đến ai gia. Ai gia chưa có xuống lỗ sớm thế đâu mà sợ.” Hoàng thái hậu biếng nhác trả lời.
“Sao Thái hậu lại nói thế, con lại làm chuyện gì khiến Thái hậu không vui đây?” Hằng Dạ biết tỏng còn cố tình hỏi lại, đương nhiên hắn biết thừa Thái hậu đang rất gai mắt chuyện hắn độc sủng Tây phi.
“Không dám.” Hoàng thái hậu chỉ đơn giản liếc một cái nhìn ỡm ờ sang hắn, tùy miệng mà rằng, “Thị vệ cạnh ai gia giờ không lóng ngóng thì cũng già khụ, cử mấy người của con đến hầu hạ ai gia, ai gia nghĩ con chắc sẽ không to tát quá đâu nhỉ.”
“Hoàng thái hậu đâu cần vậy ạ. Chỉ cần Thái hậu ưng thì cứ việc điều động, con không dám dị nghị nào cả.” Hằng Dạ có chút kinh ngạc mà đồng ý, không liệu được rằng Hoàng thái hậu lại chỉ đưa ra một việc cỏn con như thế.
“Vậy thì tốt.” Hoàng thái hậu lại tiếp, “Ai gia về phòng chuẩn bị hành trang, con đợi một lát rồi cùng ta đến du ngoạn Lưu Vân hồ. Nghe đồn sen năm nay nở rất đẹp.” Nói xong liền đứng dậy rời đi, Hằng Dạ nhanh nhẹn đi theo phía sau, suốt chặng đường đều kính cẩn đưa bà ta đến tận đầu kia khách phòng.
Từ Ninh cung luôn rợp rạp những thân cây leo quấn quýt. Khoảng thời gian đầu tiên đất trời vắt mình sang mùa hạ, cây cỏ xanh ngắt một màu, thích mắt khôn xiết, uốn lượn phủ râm những thân cây to kềnh và những khung sắt sáng loáng, khắp nơi nơi đều là cảnh đẹp nức lòng, hoan hỷ. Hằng Dạ rỗi rãi quá thành chán chường, chân vô thức chuyển gót qua hậu viện, thưởng thức những chồi non mới nhú.
Mảng cỏ cách đó không xa rộn ràng tiếng nô đùa thu hút tầm mắt Hằng Dạ, một nhóm gồm năm sáu cung nữ và thị vệ nội cung trong những tà áo phơ phất đang đá cầu dưới tia nắng sáng bừng, quả cầu đá lần lượt từ người này qua chân người kia, chốc chốc lại có tiếng cười cất lên lanh lảnh, làm cho một người ngày ngày quay cuồng giữa công việc như Hằng Dạ cũng bị cuốn hút theo hơi thở thanh xuân rộn rã này, nụ cười mỉm vô thức hiện bên khóe miệng hắn.
“Á, bay rồi!” Theo một tiếng hô, quả cầu lông gà trắng phau phau bay vút lên cao trên mặt cỏ, bị Hằng Dạ nhẹ nhàng nhảy lên đá lộn trở về.
“Ngươi là?” Đám thanh niên đổ dồn sự chú ý về con người lạ mặt mới đến có dáng người cao lớn, anh tuấn và khinh công phi phàm kia.
Hằng Dạ đồng thời cười nheo nheo mắt nhìn về phía họ. Thời điểm ánh mắt hắn chợt ngừng lại trên một gương mặt tươi trẻ liền trở nên nặng nề.
Một gương mặt xinh đẹp đến vô lo, làn da trắng muốt mà, gần như hóa thành trong suốt dưới ánh dương rực rỡ, mọi đường nét đều hệt như một bức tranh tuyệt mỹ, vành môi thanh nhã sinh động bởi vui vẻ mà nghịch ngợm vểnh lên, bộ quần áo nhàn nhạt màu càng góp phần tôn lên sự nho nhã.
Gương mặt kia vô số lần mình tưởng rằng bản thân đã bẵng quên rồi, giờ phút này càng trở nên quen thuộc hơn bao giờ hết. Hằng Dạ lẳng lặng nhìn y, dường như y đã thoát khỏi một năm khổ sở đằng đẵng rồi, bằng không, làm sao y có thể cười đến ngây thơ và ung dung nhường ấy? Những ngày cạnh bên mình, tại sao chưa bao giờ được trông thấy vẻ mặt tươi tắn động lòng người của y tới vậy?
Mà gặp lại rồi, nụ cười của y vẫn không biến đổi, mỉm cười tựa như đối đãi với những bè bạn thân thiết chung quanh y, như thể mình cũng chỉ giống như chúng thôi, còn y thì chưa từng gặp mình.
“Hoàng thượng, đi thôi nào.” Hoàng thái hậu đi tới từ đằng sau, ngắt lưng chừng cuộc nhìn nhau âm thầm nọ.
“Tham kiến Hoàng thượng, Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Đám cung nữ thị vệ như sực tỉnh khỏi mê mộng, tức thì xột xoạt quỳ xuống. Y cũng giống họ, lặng thinh mà quỳ, không hề ngẩng đầu lên.
Hằng Dạ xoay lưng đi theo sau Hoàng thái hậu, trái tim hắn đột nhiên loạn nhịp khó ngờ, Hoàng thái hậu hỏi gì hắn cũng chỉ ờ ờ cho có, hoa sen hồ Lưu Vân không khơi dậy một tia hứng thú tự đáy lòng cho nổi. Giọng nói và nụ cười người kia đã chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc hắn rồi. Mỗi sớm tinh mơ, y sẽ chải tóc thay hắn; tầm trời chạng vạng, y sẽ cá cược với hắn sao Bắc Đẩu(1) tối nay có thể trông được mấy ngôi; khuya muộn phê tấu chương, sẽ có y ngồi bên kiên nhấc giúp hắn đọc và sửa, còn dâng cả trà thơm để hắn nâng cao tinh thần… Vì sao, giây phút này, những gì còn nghĩ được đều chỉ toàn những điều tuyệt đẹp của y, sự săn sóc của y, sự chói lòa cướp đoạt hồn phách con người của y.
“Hoàng thượng! Chúng ta về thôi!” Hoàng thái hậu lay lay hắn mới gọi được linh hồn hắn trở bề, “Con sao vậy, lo nghĩ đại sự gì à?” Nụ cười Hoàng thái hậu ngấm ngầm bóng gió, cặp mắt sắc sảo của bà ta đã sớm hiểu rõ sự sắp xếp cố tình kia đã phát huy công dụng.
“A phải, về thôi.” Hằng Dạ ngượng nghịu hồi đáp. Hắn không hỏi gì Hoàng thái hậu. Mở miệng đòi lại người mình đã từng vứt đi, thật đúng là sao có thể thốt ra được mà.
Tối nay, Hằng Dạ chỉ ngồi im lìm trong Cần Chính cung, không chịu đi đâu hết.
“Trần công công.” Hằng Dạ gọi, “Theo trẫm tới Từ Ninh cung!”
“Ơ, Hoàng thượng, sợ là Hoàng thái hậu nghỉ ngơi rồi ạ. Có gì thì để mai hãy nói có được không?” Trần công công thắc mắc khuyên nhủ.
“Trẫm nói muốn gặp Hoàng thái hậu hồi nào?” Hắn đứng bật dậy, choàng thêm một tấm áo, “Ngươi có đi theo trẫm hay không thì bảo, bớt lắm mồm đi!”
“Vâng, vâng ạ.”
“Ở đây chờ trẫm!” Hằng Dạ bắt Trần công công chờ ngoài tường sân Từ Ninh cung, còn mình thì thi triển khinh công một thân một mình lướt qua những bức tường cao chót vót.
Lẻn đến hậu viện Từ Ninh cung, nơi đây tối đen kìn kịt.
“Ai dà dà, đèn đóm tắt ngóm thế này, biết tìm thế nào đây?” Đương lúc Hằng Dạ tự đấm ngực thở dài, bỗng phát hiện có ánh đèn dầu le lói trong một góc tối. Thứ ánh sáng câm lặng ấy cứ hoài đung đưa đung đưa, chừng như sắp bị bóng tối kia nuốt chửng.
Không rõ nguyên cớ gì, Hằng Dạ cảm giác nó chính là nguồn sáng mình tìm kiếm. Hắn phi thân nhẹ như chim, bay qua đó.
Giấy cửa vàng vọt hắt ra một bóng người khẽ lung lay, mơ hồ hiện rõ hình dáng rõ ràng và sườn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp làm trái tim Hằng Dạ muốn ngừng đập. Thật là y đấy à?
Ngay lập tức, Hằng Dạ mở cửa.
Người ngồi dưới đèn đưa mắt nhìn hắn, thế rồi yên lặng đứng lên.
Trăng đêm nay sáng đến rọi qua muôn ngàn cõi cát bụi, sao thắp đầy trời nhấp nháy đốm lòe đốm tan, gió hiu hiu dịu dàng vuốt qua đôi má.
Hai người cứ nhìn ngắm đối phương như vậy. Thời gian bên tai như thể đã trôi qua mấy nghìn năm, mấy vạn năm rồi…
“Tối nay có thể trông được đầy đủ sao Bắc Đẩu.” Âm giọng phảng chút khàn khàn của Đổng Tuyết Khanh phá vỡ sự yên lặng gần như đông đặc này, đôi mắt to long lanh chớp lóe lại hào quang của những đốm sao bàng bạc, dòng nước mắt trong ngần chảy xuôi theo khuôn mặt hoàn mỹ.
Tim Hằng Dạ tựa như bị bóp nát. Hắn bước vội tới trước, nắm lấy hai vai Đổng Tuyết Khanh.
Đổng Tuyết Khanh không hề chần chừ quàng lên cổ hắn, đưa lên đôi môi anh đào.
Họ cùng vồ vập hôn đối phương, lúc thì dịu dàng liếm nhẹ, khi thì ngấu nghiến day cắn, cứ như thể một đôi oan gia đến từ kiếp trước, oán hận đối phương mà khát cầu đối phương.
Đổng Tuyết Khanh áng chừng bị nụ hôn đê mê thật dài này làm cho nghẹt thở, cả mặt cả má y đều ửng lên sắc hồng đào muôn vàn kiều diễm. Y cảm thấy nóng ngốt, tự vạch mở vạt áo trước, Hằng Dạ thuận đà hôn xuống, mạnh mẽ khiêu khích hai nụ hoa hồng nhạt trước vòm ngực trắng ngần.
“Ư, ư…” Đổng Tuyết Khanh cúi đầu rên lên những âm thanh của thoải mái, tay ngọc cách qua lớp vải xoa vuốt thứ dục vọng đã cứng rắn khổng lồ của Hằng Dạ.
Khoái cảm bức người phát cuồng truyền từ hạ thể Hằng Dạ lan ra tứ chi toàn thân. Hắn ngồi xuống dựa lưng vào ghế, để Đổng Tuyết Khanh ngồi lên đùi mình, vừa mút mát khoảng gáy non mềm vừa nôn nóng cởi ra lớp lớp quần áo của y, song song đó cũng không quên ngắt nhéo đầu ngực non nớt khiến cho chúng dựng thẳng.
Đổng Tuyết Khanh thoáng híp đôi mắt đẹp, miệng nhỏ nhênh nhếch, hai tay vòng ra sau âu yếm khung ngực trần kiên cường của Hằng Dạ, gò mông khiêu gợi xinh xắn nhè nhẹ cọ lên hạ thể đối phương, thi thoảng lại dật ra tiếng rên rỉ sung sướng vô pháp kiềm nén.
“Ưm, Hằng… Dạ… Hoàng thượng… Ư, thần rất muốn… muốn của Người… A… A… Dạ…”
Giai nhân đã nỉ non mời gọi như thế, Hằng Dạ vốn mơn trớn cũng đã đủ nhẫn nại cực hạn. Hắn mở toang nội khố Đổng Tuyết Khanh, đẩy hạ thể căng phồng lấp vào trong đường hoa nhỏ hẹp đã xa cách tự lâu lắm rồi.
“A, a, Hoàng thượng, lớn quá, ư… Thần chết mất… A…”
Hai tay Đổng Tuyết Khanh bấu chặt tay vịn ghế, gò mông duyên dáng cũng trở nên căng thẳng.
Hằng Dạ im lặng hưởng thụ sự co siết và lửa rực của lối giữa, hắn khẽ dùng sức, đẩy trọn vẹn hạ thể vào sâu trong lối giữa ấm áp, nhè nhẹ di chuyển hông cao thấp theo biên độ nhỏ, để sức nặng Đổng Tuyết Khanh một lần lại một lần ép trên bụng hắn. Đường ruột vì bị tiến vào, sự căng thẳng được khoái cảm ma sát xoa dịu thành thả lỏng mềm mại, càng tặng cho thứ đó của Hằng Dạ sự phủ trùm và mút mát nồng nhiệt nhất, cơn tê dại chạy dọc toàn thân khiến những âm thanh khó nén mà bật vuột.
“Tuyết Khanh, chà, rất thích, lâu trẫm chưa được dễ chịu thế này, a… Ngươi càng thả lỏng trẫm càng thích hơn, a a… Chật quá, thật thoải mái…”
“Hoàng thượng, a… Đừng, đừng sâu vậy… Ư, bên trong thần ngứa quá, rất… A… A… Tuyệt chết mất, a… Ha…” Đổng Tuyết Khanh được Hằng Dạ cuốn đến cực khoái, lập tức đạt đỉnh cao trào, ngay sau đó đã lại bị xoay đảo vào vòng xoáy khoái cảm thứ hai.
Hằng Dạ nâng lưng eo Đổng Tuyết Khanh lên, chầm chậm đứng dậy, để đối phương chống xuống bàn gỗ, còn hắn nhanh chóng đưa đẩy vào từ đằng sau.
“A, Tuyết Khanh, mở chân thêm nữa nào, phù… Trẫm chưa vào đủ sâu, đúng rồi, mở thêm nữa… Phù… Rất kích thích, sảng khoái lắm…”
Đổng Tuyết Khanh đón nhận sự xâm nhập bạo liệt dội đến từng đợt từng đợt, lỗ nhỏ xinh đẹp bởi khoan khoái mà thường xuyên co rút, gò mông nhẵn mịn được Hằng Dạ giữ vểnh lên cao cao, theo từng cú đâm cắm, dịch thể phun ra đứt quãng của Hằng Dạ lờ rờ tràn xuống từ nơi mập hợp, càng khiến cho hai người cảm thấy trơn thích đến cùng cực.
Bên trong thân xác Đổng Tuyết Khanh hoàn toàn tê dại đến gần như đau buốt. Lúc này, Hằng Dạ vùi thứ đó của hắn vào tít sâu nơi tận cùng, ép phần bụng dưới kề lên gò mông xinh đẹp, chuyển động vòng tròn bên trong, mỗi một lần chạm đến điểm mẫn cảm nhất đều được sẽ sàng mút nặn ma sát đáp lại, từng dòng mê đắm truyền khắp mọi ngóc ngách lỗ chân lông Hằng Dạ, hắn khép mắt, yên ả tận hưởng.
“Ư, hư a… A… Hằng… Dạ… A, thần… Aaa… Chết mất… Tha cho thần đi…” Đổng Tuyết Khanh hiện giờ đã bị kích thích đến thần trí rối mòng, khoái cảm thống khổ loạn lạc làm y mệt mỏi chống đỡ.
“Đã lâu chưa có ai nói với trẫm lời này… Haaa…” Hằng Dạ gầm khẽ một tiếng, thúc vào thật sâu cái cuối cùng, kết thúc cơn ái tình cuồng nhiệt này.
Hắn tạm nghỉ một lát, rồi rút thứ hẵng còn thẳng tắp ra ngoài, tùy tay lấy gấm lau qua loa, chỉnh trang lại quần áo. Đổng Tuyết Khanh xoay người lại, eo nhỏ vô lực tựa vào mép bàn, mềm mại yên kiều quẳng cho Hằng Dạ một cái nhìn khiêu khích.
“Nàng ấy không thể thỏa mãn Người sao? Người cứ y chang đã phải nhịn lâu lắm rồi.”
Hằng Dạ cũng nhìn lại khinh miệt, “Ngươi cũng đâu thể!”
“Vậy ạ? Vậy Người còn tới tìm thần làm gì?” Đổng Tuyết Khanh vẫn giữ nguyên nụ cười mê hoặc, bước đến bên giường ngồi xuống, ngước đầu hỏi.
“Trẫm muốn ngủ với ai thì ngủ, ngươi dám nói không chắc?” Hằng Dạ bình tĩnh nói, mơ hồ mang theo cả sự lạnh lùng.
“Người ngủ cùng các phi tần, các nàng ấy không dám cự tuyệt, thậm chí còn cố mọi biện pháp để được hoài thai con Người. Nhưng thần ——” Nói tới đây, Đổng Tuyết Khanh thu ý cười lại, đứng lên nhìn Hằng Dạ, nhấn mạnh từng chữ từng chữ, “Không phải vì thần không dám cự tuyệt, mà là không muốn cự tuyệt. Hoàng thượng, thần nói rồi, thần sẽ không lừa dối trái tim thần!”
Đêm khuya ắng lặng, có hai người cũng ắng lặng nhìn đến đối phương. Nếu ông trời đã cho họ được gặp gỡ, hà cớ sao lại gây ra quá nhiều rối rắm và thương tổn dành cho họ nhường vậy? Có khi nào, Tam Sinh Thạch(2) của kiếp trước, thật sự đã ghi khắc lại vết tích mờ nhạt hay chăng?
“Ngươi yêu trẫm không?” Hằng Dạ gồng sức để giữ cho khẩu khí mình vẫn lạnh nhạt không đổi.
“Thần không thể yêu Người.” Câu trả lời của Đổng Tuyết Khanh lại chỉ tương đương với lấp lửng, “Thần… Thần lấy tư cách gì để yêu Người đây? Thần có thể công khai nói rằng thần yêu Người sao?”
“Nhưng ngươi dám công khai nói ngươi yêu Hứa Nghiêm!” Hằng Dạ đập cái ‘chát’ lên mặt bàn.
“Vâng, nhưng… đó là vì, thần biết, huynh ấy yêu thần.” Sự chua chát đột ngột trào dâng trong Đổng Tuyết Khanh, y gắng gượng khống chế giọng nói để thôi đi cơn run rẩy.
Câu chữ này đã vạch trần tất thảy nỗi niềm tủi hổ trong tâm can, bấy giờ Hằng Dạ mới vỡ lẽ, khoảng cách mà hai người họ không thể vượt qua ấy là điều gì.
“Hóa ra… Ha ha… Không phải vì hắn…” Hằng Dạ chợt vô thức bật cười, song biểu cảm ngay tức khắc lại đông lạnh, “Đúng, ngươi nói đúng. Trẫm không thể nói. Trẫm… không thể nói rằng, trẫm yêu một người con trai.” Đắng lòng thốt ra hiện thực, rồi hắn lại nhìn về hướng Đổng Tuyết Khanh. Giọt nước mắt trong veo không ngừng lã chã, khuôn mặt ửng đỏ đẫm tình, đôi mắt thanh khiết chan chứa những bất lực và ưu thương lẩn khuất sau một tầng nước.
“Ngươi nói trẫm phải thế nào mới tốt đây? Hả Tuyết Khanh ——” Hằng Dạ đi qua, dịu dàng ôm lấy Đổng Tuyết Khanh đang buồn bã rơi lệ, dịu dàng thả y xuống giường, dịu dàng nằm sấp trên người y.
Nụ hơi rơi xuống quá đỗi nhẹ nhàng, liếm khẽ khàng. Hằng Dạ dùng động tác dịu nhẹ nhất từ khi sinh ra tới giờ để vào trong đối phương, dịch thể sau màn xúc cảm hồi nãy giúp cho sự kết hợp lần này diễn ra vô cùng trơn trượt, vô cùng mê hồn.
Hằng Dạ tiến sâu vào, hôn tha thiết, say đắm cảm thụ nhịp tim đập và âm thanh nức nở không ngớt từ đối phương.
Đổng Tuyết Khanh chưa từng được đối đãi quan tâm chăm sóc đến thế, y chỉ cảm thấy cơ thể y đang thả lỏng vô hạn, dễ chịu vô hạn, đặc biệt nơi động sau bị xâm nhập, dưới sự đưa đẩy từ chậm đến nhanh dần của Hằng Dạ mà luôn tự động run run co rút, khoái cảm xốc thẳng lên não.
“Ư…” Đổng Tuyết Khanh bị cà cọ đến cao trào, theo bản năng quấn chặt đôi chân thuôn thả lấy vùng hông đang chuyển động của Hằng Dạ, con ngươi tựa trái nho đen cầu xin khoan dung dõi nhìn hắn. Lần đầu tiên Hằng Dạ biết để tâm đến cảm nhận đối phương, hắn tạm dằn khoái cảm đang cuộn trào nơi bụng dưới, ngừng nghỉ chốc lát, đợi đến khi Tuyết Khanh hòa hoãn hơn mới tiếp tục. Đổng Tuyết Khanh đương nhiên hiểu Hằng Dạ đã phải nhẫn nại biết bao nhiêu để “hạ hông lưu tình”, nước mắt vốn đã nín, thời khắc này lại lăn, không rõ là do hạnh phúc hay là do đau khổ.
Hô hấp Hằng Dạ càng ngày càng dồn dập, sự tấn công cũng mỗi lúc một dữ dội và khẩn cấp. Hắn đẩy đôi chân dài của Tuyết Khanh ra góc độ lớn nhất, mỗi một cú thúc đều đâm sâu vào điểm cực. Đổng Tuyết Khanh cắn chặt răng, tận sức níu lấy khăn trải giường, hàm răng trong lúc sơ ý cắn lên vai Hằng Dạ, thừa nhận sự đam mê trút lên người y từ vị quân vương dũng mãnh.
“Ưm, haaaa….” Hằng Dạ tận tình xả hết dục vọng chính mình, một giây ấy, hắn ngỡ như rằng đã nói cho người bên dưới nghe hết tất cả tình yêu hắn dành cho y.
Chả mấy chốc đã sáng hửng, Hằng Dạ thư thái tinh thần ra khỏi Từ Ninh cung. Trần công công đứng chờ hắn nguyên đêm ngoài bờ tường bắt gặp vẻ hưng phấn lẫn thỏa mãn trên mặt chủ tử liền hiểu ngay mục đích Hằng Dạ đêm hôm ghé đến Từ Ninh cung làm gì.
“Chẳng rõ là cô cung nữ nào làm Hoàng thượng ưu ái thế, tới mức đêm khuya đến gặp giai nhân?” Trần công công xun xoe ướm hỏi.
“Rất nhanh rồi ngươi sẽ biết thôi.” Hằng Dạ đáp trả mập mờ.
Đổng Tuyết Khanh bấy giờ đang nằm im ngắt trên giường, toàn thân xụi lơ và hạ thể lâm râm đau nhức như vọng gào nhắc nhở y màn mãnh liệt lúc trước. Y biết, y có thể một lần nữa vượt lên khỏi chốn Hoàng cung vừa yêu vừa sợ này, song lực khống chế của Hoàng thái lẫn sự được sủng ái của Tây phi không hề dễ đối phó, y ngấm ngầm cân nhắc đủ đầy lợi và hại cùng cán cân quyền lực sẽ nghiêng về tay ai. Còn tình yêu, nó không thuộc phạm vi suy nghĩ của y nữa, cả Người và y đều chỉ là mối quan hệ lợi dụng, y thầm nhắc bản thân rằng không thể yêu Người, vậy thì cần gì phải lo lắng đến tình yêu này đây? Y quyết định từ hôm nay phải đối xử tốt với bản thân mình, bảo vệ mình, đấy là chân lý duy nhất mà cuộc sống cung đình suốt hai năm qua đã dạy y.
Liên tục nửa tháng, Hằng Dạ đều vượt tường ghé thăm Từ Ninh cung. Ngay khi màn đêm buông xuống, tim hắn liền vô pháp chú tâm được bất kỳ điều gì, bất kỳ ai hết, những đêm ái ân dai dẳng làm hắn khắc khoải. Đổng Tuyết Khanh không hỏi, không đề đạt gì, chỉ u buồn nhìn hắn, chừng như cả thế giới chỉ có một mình hắn mới là thật, chỉ có một mình hắn mới đáng để ngóng nhìn. Ánh mắt này tuyệt đối không phải ánh mắt bậc thần tử nhìn quân vương, song sự nồng nàn trong đó khiến Hằng Dạ cảm giác mình là một con người chân chân thật thật, không cần phải ép mình tỏ vẻ đạo mạo hay trang nghiêm, hắn chỉ là người tình và tri kỷ của người con trai xinh đẹp này. Khoảnh khắc ở bên Đổng Tuyết Khanh chính là khoảnh khắc Hằng Dạ thư giãn nhất.
“Ngươi tin không? Từ hồi năm tuổi trẫm đã xem Chư Tử Bách Gia(3), lên tám đã có thể ngâm nga Mặc Tử(4), Lão Tử(5), đến năm mười tuổi sẵn sàng đơn thân độc mã cưỡi ngựa săn bắn.” Hằng Dạ vuốt ve bờ vai hơi ẩm mồ hôi của Đổng Tuyết Khanh, mỉm cười tường thuật.
. / .
2. Tam Sinh thạch
(thú thực là không định lấy cái ảnh này làm minh họa vì nó đầy… rêu @_@ mà rêu là 1 trong những thứ tớ kinh tởm nhất trên đời T_T cơ mà lại có mỗi nó có vẻ âm u huyền bí chứ mấy bức Tam Sinh thạch tớ tìm được toàn rực rỡ long lanh bên cạnh tiên nữ hay Phật =_=)
3. Chư Tử Bách Gia là cách gọi chung của các trường phái tư tưởng khác nhauthuộc thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa và trí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 – 222 TCN, trùng khớp với giai đoạn Xuân Thu Chiến Quốc hay còn gọi là thời đại hoàng kim của tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà đua tranh (bách gia tranh minh), lưu truyền rộng rãi nhất gồm có Nho Gia, Đạo Gia, Âm Dương Gia, Pháp Gia, Danh Gia, Mặc Gia, Tạp Gia, Nông Gia, Tiểu Thuyết Gia, Tung Hoành Gia @_@
4. Mặc Tử, tên thật là Mặc Địch, người nước Lỗ, thời Chiến Quốc. Ông sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công (khoảng 478 – 392 TCN). Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động.
5. Lão Tử (cũng được chuyển tự thành Lao Tzu, Lao Tse, Laotze, Laotsu, và một số cách khác) là một nhân vật chính yếu trong triết học Trung Quốc, sự tồn tại của ông trong lịch sử hiện vẫn đang còn được tranh cãi. Theo truyền thuyết Trung Quốc, ông sống ở thế kỉ 6 TCN. Nhiều học giả hiện đại cho rằng ông sống ở thế kỉ 4 TCN, thời Bách Gia Chư Tử và thời Chiến Quốc. Lão Tử được coi là người viết Đạo Đức Kinh– cuốn sách của Đạo giáo có ảnh hưởng lớn, và ông được công nhận là Khai tổ của Đạo giáo (Đạo tổ).
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ