“Ơ, Đổng đại nhân, ngài lại về đây ở à?” Những thị vệ đồng nghiệp ở doanh trại thấy y quay về liền khó hiểu mà hỏi.
“Hiện tôi chỉ là thị vệ bình thường, đương nhiên phải ở đây.” Đổng Tuyết Khanh nhàn nhạt đáp.
“Ái chà, xem ra mới nãy Lưu phó trưởng thị vệ nói hoàn toàn là sự thật.” Ai nấy cũng đồng thời trao đổi ánh mắt lẫn nhau, sự khinh thị bộc lộ rõ trong ngữ khí. Những thị vệ buông lời xầm xì này phần nhiều là những mãng phu tập võ, không đọc Kinh Thư(1), họ luôn xem thường một Đổng Tuyết Khanh gầy gò yếu ớt, lấy sắc thị quân. Giờ y đã chẳng còn là quan lớn nữa rồi, quả tình là “phượng hoàng rơi xuống đất không bằng nổi cả gà” mà.
Đổng Tuyết Khanh đã lâu chưa phải đối mặt với những biểu cảm châm biếm trắng trợn đến vậy, y thoáng xấu hổ bước vội về phòng cũ.
“Này, Đổng… thị vệ, phòng của ngươi đã phân cho người khác rồi, ngươi đến ở chái nhà(2) đằng sau đi.” Một thái giám nội quản hắt hủi sai phái.
Đằng sau là nơi thường để giam nhốt những thị vệ bị chịu phạt, vừa tối vừa ẩm thấp, nhưng Đổng Tuyết Khanh không hề dị nghị, chỉ nhanh chóng vòng ra phía sau.
Đông chí(3) đã qua, tiết giời dần dần chuyển ấm, nhưng khí lạnh buổi sớm vẫn khiến người ta phải khoác dày quần ngoài áo trong để xua tan cái lạnh. Thời tiết thế này lại thành ra dễ cảm. Đổng Tuyết Khanh bị sai sử phải đi tuần tra nội cung từ nửa đêm đến sáng sớm, chẳng mấy chốc đã mắc cảm.
Hôm nay, tầm giữa trưa, mặt trời chiếu thẳng đỉnh đầu, Đổng Tuyết Khanh đứng dưới ánh nắng chói chang chiếu để báo cáo tình hình tuần tra vài ngày liền cho Lưu Tiên theo lệ.
Lưu Tiên thấy Đổng Tuyết Khanh cứ cúi gằm đầu, mặt mũi nhợt nhạt, liền ân cần sờ thử tay y, lạnh ngắt, thế là hắn vội hỏi, “Bị ốm hả, có mệt lắm không?”
“Tôi…” Đổng Tuyết Khanh ngước nhìn Lưu Tiên đầy khó nhọc, bất ngờ mắt hoa cả lên, chân không khỏi khuỵu xuống, may mà Lưu Tiên nhanh nhẹn đỡ được. Y lúc này đã sốt cao đến lảo đảo.
“Trời ạ! Đầu ngươi nóng quá.” Lưu Tiên rờ rờ lên vầng trán rịn đầy mồ hôi lạnh của y, “Phải về nghỉ thôi.”
Đúng lúc này thì Hằng Dạ đang cùng nhóm Tây phi dạo bộ qua nơi này, hình ảnh Lưu Tiên thân thiết ôm hờ Đổng Tuyết Khanh trọn vẹn rơi vào tầm mắt hắn.
“Lưu Tiên! Ngươi làm cái gì đấy?” Cứ như bị ai thụi cho một đấm, Hằng Dạ khó chịu quát ầm lên.
“Hoàng thượng, không ạ, y… Đổng thị vệ ——” Lưu Tiên cuống cuồng rụt tay về, trông càng thêm chột dạ.
“Câm mồm!” Hằng Dạ cáu tiết quát tháo, tức thì chuyển hướng qua Đổng Tuyết Khanh đang gắng gượng thẳng lưng đứng nhìn về phía mình, lời nói phun ra chẳng còn chút gì tình cảm, “Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám ngang nhiên ôm ôm ấp ấp, trẫm thật rất bội phục độ dày da mặt ngươi đấy!”
Lời nói cay độc không khác gì một mũi dao đâm ngoáy vào tận cùng trái tim Đổng Tuyết Khanh, nhất thời giúp y bừng tỉnh lại không ít giữa cơn ngơ ngẩn.
“Đó là chuyện của thần, không liên quan đến Hoàng thượng!”
Còn chưa nói hết, mặt đã bị giáng một cái tát mạnh bạo.
“Tiện nhân!” Hằng Dạ nghiến răng ken két, ầm ĩ chửi rủa. Cảm thấy chưa đủ, lại bồi thêm một cái tát nữa.
Đổng Tuyết Khanh vốn đã choáng váng sao có sức hứng chịu hai cái tát này, chân y liền mềm oặt, ngã nhào xuống đất, chỉ có thể thở hổn hển.
“Lưu Tiên, còn không mau ra đỡ y đi?” Hằng Dạ ngả ngớn châm chỉa.
“Hoàng thượng, Người hiểu lầm thật ạ…” Lưu Tiên cố giải thích, không dám động đậy dù chỉ nửa phân.
“Khỏi giải thích, chuyện về sau ngươi tự đi mà lo liệu.” Hằng Dạ dẫn theo vẻ mặt khinh bạc, khom thấp lưng xuống nói với Đổng Tuyết Khanh ngồi trên đất, “Buồn quá, không phải gã nào cũng ngu như Hứa Nghiêm, dám đối nghịch với trẫm vì ngươi đâu. Ngươi đánh giá cao mỵ lực của ngươi quá rồi đấy, Đổng Tuyết Khanh à!” Thế rồi lập tức dẫn theo Tây phi đang đứng há hốc mồm rời đi.
Lưu Tiên trông theo Hằng Dạ rồi lại ngoảnh sang nhìn Đổng Tuyết Khanh, sau cuối cũng chẳng nói gì, vội vàng bỏ đi nốt, mấy thị vệ chung quanh chẳng ai đến đỡ y dậy, lẻ tẻ giải tán như thể tránh dịch bệnh.
Lần đầu tiên Đổng Tuyết Khanh ngộ ra được ý nghĩa Long ân, hiện nay Hoàng cung đã chả còn ai là bằng hữu y nữa.
Y chầm chậm nâng ánh nhìn khác thường về phía gian phòng bé tí của mình. Lặng móc miếng ngọc bội vỡ nát từ trong ngực, vốn thật không ngờ bản thân phải trả giá quá lớn vì nó nhường ấy, y đột ngột đứng bật dậy như ma xui quỷ khiến, chạy tới rìa hồ nước mé xa xa, ném miếng ngọc vào giữa lòng hồ.
Tầng nước mùa xuân trong leo lẻo, miếng ngọc vỡ từ từ chìm dần xuống đáy, có mấy con cá nhỏ bơi ùa lại tắp lự. Phát hiện không phải thức ăn, chúng thất vọng lại bơi tản đi.
Y đờ ra như một đứa trẻ, lặng ngắt mà nhìn, đến tận khi có tiếng người cất lên phá tan không gian yên lặng.
“Ý, không phải Đổng đại nhân đây sao?”
Y ngẩng lên, trước mắt là hai vị công tử trẻ tuổi đứng cười tủm tỉm.
“Bây giờ là Đổng thị vệ rồi, ha ha…” Một trong số đó lại khanh khách cười nhạo.
Đổng Tuyết Khanh nhận ra hai người này, một người là tiểu Vương gia Hằng Tiến —— biểu đệ Hoàng thượng, người còn lại là Nguyên Thạch Linh, ngoại sanh của Thái hậu, giờ đang giữ chức thị lang Lễ các.(biểu đệ = em họ, ngoại sanh = cháu trai đằng ngoại)
Y cố tảng lờ sự gây hấn này, tính bước nhanh rời khỏi đây.
“Kìa, sao lại vội thế hả, Đổng thị vệ, Hoàng huynh ta không cần ngươi hầu hạ nữa à?” Hằng Tiến chất vấn y chẳng có nửa điểm hảo ý.
“Tiểu vương gia, ta còn việc phải làm, xin ngài nhường đường.” Đổng Tuyết Khanh vô lực thoái thác, y lười phải lằng nhằng với hai vị vương tôn quý tộc chơi bời lêu lổng này.
“Ối, quen được cưng chiều như ngươi mà cũng phải làm mấy cái việc nặng á? Bọn ta thương chết mất!” Hằng Tiến vừa nói, vừa cợt nhả kéo Đổng Tuyết Khanh xụi lơ, ôm vào trong lòng.
“Ngài, xin ngài tự trọng!!!” Đổng Tuyết Khanh rối đến đỏ bừng mặt mũi, ấy thế mà không cách nào giãy ra được.
“Xì, ngươi cho rằng ngươi là ai hả? Quý phi chắc? Hoàng huynh ta chơi chán rồi thì thuận tay quẳng đi thôi. Huynh đệ bọn ta thấy ngươi đáng thương, đang định cất nhắc ngươi mà!” Hằng Tiến càng nói càng hưng phấn, gí mặt vào cần cổ trắng như tuyết của Tuyết Khanh.
“Ôi, ngươi thơm quá.” Sắc tâm liền bừng bừng trỗi dậy, Hằng Tiến nghĩ nơi này heo hút, ít người qua lại, thế là bắt đầu xé áo Đổng Tuyết Khanh.
“Đồ khốn, buông ta ra!” Đổng Tuyết Khanh vừa cuống vừa ngượng, hung hăng giẫm Hằng Tiến một cái. Hằng Tiến bị đau, ném y thẳng thừng xuống đất.
“Nguyên Thạch Linh, đừng có thộn ra thế, đè nó lại cho ta. Tên hèn hạ này, chẳng biết điều gì sất!” Hằng Tiến giận dữ đá Đổng Tuyết Khanh một cú. Đổng Tuyết Khanh bị trúng một đá này, thật chẳng còn sức lực để đứng dậy nữa.
“Hằng Tiến, nó chính là… Ngươi dám ư?” Nguyên Thạch Linh tâm địa nhát gan, dè chừng hỏi.
“Ngu thế, Hoàng huynh ta cóc cần nó nữa rồi, mà cái đứa lăng loàn như nó, ai cưỡi mà chả như nhau!” Hằng Tiến dứt khoát đè Đổng Tuyết Khanh xuống dưới thân thể cường tráng, qua quýt vén quần cả hắn lẫn đối phương lên.
“Hằng Tiến, ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ ——” Cảm nhận được vật cứng hừng hực đụng sát phía sau, Đổng Tuyết Khanh kinh hoàng đến run lẩy bẩy.
“Ngươi? Ngươi thì sao nào? —— Có điều, da ngươi mịn thật đấy, vóc dáng cũng đẹp nữa, hê hê.” Hằng Dạ mở toang cặp chân dài thanh tú, dồn sức đẩy thứ đã bành trướng tiến sâu vào.
“A ha, chặt quá đi, kích thích không chịu được.” Hằng Tiến tức khắc nhận được sung sướng ngất trời, mồm miệng lộn xộn, “A, a… Ta cũng đến là bị đứa lăng loàn này kẹp mất thôi, dễ chịu quá…”
Đổng Tuyết Khanh bị cơn đau chớp nhoáng nghẹn ngang không thốt nổi, y cào cấu bùn đất cây cỏ dưới tay, khớp hàm kín bặt, thế nhưng nước mắt cũng vô phương nín được, từ khóe mắt lăn dài.
Theo đợt đưa đẩy của Hằng Tiến, ri rỉ máu đỏ ứa ra.
“Nó chảy máu rồi… Hằng Tiến…” Nguyên Thạch Linh đứng cạnh, mồm miệng đang khô khốc cũng phải hô lên.
“Ư, nóng, chặt quá, đúng là báu vật, ngủ với Hoàng huynh ta lâu thế rồi mà vẫn không thua gì trinh nữ, ai da, Nguyên Thạch Linh, ráng chờ lát nữa rồi sẽ đến lượt ngươi… A…” Hằng Tiến bạt mạng di chuyển thân dưới, nhanh chóng đạt cao trào.
Nguyên Thạch Linh sớm đã bị màn xuân đồ hoạt sắc sinh hương này cám dỗ không dứt nổi, cũng lanh lẹ cởi quần, xông tới như sói ác.
Đổng Tuyết Khanh đau đớn tới mức đã mất biệt tri giác, đến lúc hai gã này thỏa mãn đủ sự *** dật của chúng, ngay cả sức mặc quần y cũng không tài nào gom nổi.
“Chậc chậc, quá ư hưởng thụ đi mà.”
“Phải, chả hiểu sao Hoàng thượng lại chán nhanh thế chứ. Là ta thì, khình khịch…”
“Há há, tiểu tử nhà ngươi…”
Ngay lúc này, Lưu Tiên xuất hiện.
“Các ngươi, Đổng Tuyết Khanh!” Lưu Tiên thảng thốt gọi lớn.
“Ô, ra là Lưu đại nhân à, ngươi cũng hứng thú hả? Nhưng mà… Chậc, ta thấy, chắc phải đợi đến mai rồi. Hô hô.” Hằng Tiến vẫn còn chưa chừa, tiếp tục trơ tráo trêu ghẹo.
Lưu Tiên căm phẫn đấm thẳng vào hàm dưới Hằng Tiến.
“Các ngươi không phải người!”
Hằng Tiến vừa sợ vừa tức, “Ê, Lưu Tiên, ngươi đa sự quá rồi đấy, tiểu Vương gia ta ngủ với một tên thị vệ thất sủng cũng đến phiên ngươi xằng xéo à!” Tuy khẩu khí rõ là mạnh miệng, song cả Hằng Tiến lẫn Nguyên Thạch Linh vẫn nơm nớp, quyết định bỏ đi ngay.
Lưu Tiên bỏ qua chúng, vội sửa sang lại quần áo cho Đổng Tuyết Khanh.
“Tôi…” Đổng Tuyết Khanh bấy giờ đã thanh tỉnh hơn chút, trước khi Lưu Tiên rời đi, y tóm lấy tay hắn, thật hệt như một người sắp chết đuối vớ được một cọng rơm, “Tôi không có, họ… ép buộc tôi…” Y nghẹn ngào thậm chí không nói tròn câu được.
“Ta biết…” Lưu Tiên không đành lòng nhìn vào gương mặt xinh đẹp, giờ phút này bị đỏ tấy và ngập ngụa những hoang mang sợ hãi, hắn bèn tìm lời an ủi, “Xin lỗi, ta đã đến chậm, ta định dặn cậu đừng có đi linh tinh, giờ người nào trong cung cũng đều coi cậu là cái gai trong mắt… Ấy thế mà…”
“Tôi hiểu mà… Lưu Tiên, huynh…” Đổng Tuyết Khanh toan nói lại ngập ngừng.
“Cậu muốn nói gì?”
“Huynh đừng kể ai nghe chuyện ngày hôm nay nhé… Huynh đồng ý với tôi được không…” Đổng Tuyết Khanh cúi gằm đầu, thì thào nhờ vả.
“Ừ.” Lưu Tiên đang bối rối gần chết, đáp tiện một câu, cũng không biết trấn an y thế nào cho tốt. Rồi đột nhiên như sực nhớ điều gì, hắn bảo, “Ta… Ta có tin về Hứa Nghiêm đây.” Vừa nói vừa cẩn thận nhìn về phía Tuyết Khanh trong mớ áo quần xộc xệch, “Hiện tại hắn đã là một trong năm phân đà chủ dưới trướng tổ chức hắc đạo Phong Vân hội đông đảo nhất kinh thành, phân đà thuộc quyền hắn dạo gần đây phạm vào mười mấy vụ án cướp của lớn, tiếng tăm gần xa, hắn trở thành nhân tài giàu bản lĩnh mới của toàn hắc đạo trong thành. Ta được nghe tin từ Tổng đốc phủ —— “
Lưu Tiên đang kể thì ngừng trệ, bởi lẽ hắn đã kịp thấy những dòng nước mắt liên hồi tuôn xuống từ trên khuôn mặt tái mét của Đổng Tuyết Khanh.
“Huynh ấy bị bức phải thế!” Đổng Tuyết Khanh nhấn mạnh từng tiếng từng tiếng, “Huynh ấy bị triều đình bức thành thổ phỉ. Cuộc đời này, chúng ta mãi mãi phải khuất phục trước quyền thế!”
“Huynh đi trước đi, chốc nữa tôi sẽ về ngay, tránh cho có ai thấy lại phiền nhiễu.” Đổng Tuyết Khanh thôi khóc, loạng choạng đứng dậy, nhìn về những bức tường Hoàng cung từ một nơi rất xa xôi, ngập trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Lưu Tiên rành rọt cảm thụ được sự biến đổi từ y, niềm thương cảm cứ thế trào ra bồi hồi. Hai người bạn hắn quen từ thuở xưa lắc, mà đến ngày hôm nay, một người thì là thổ phỉ không thể công khai tay bắt mặt mừng với nhau, còn một thì là thiếu niên nhược quán dù phải chịu biết bao lăng nhục cũng không thể kháng cự. Vận mệnh đã dùng bàn tay khổng lồ vô hình của nó thay đổi hoàn toàn thời thơ ấu và tâm hồn tất cả bọn họ mất rồi.
Đổng Tuyết Khanh không rõ y bần thần trở lại doanh trại thị vệ bằng cách nào. Đến khi ngả mình xuống được chiếc giường sơ sài bé xíu, y mới tường tận cảm thấy sự mệt mỏi gặm nhấm toàn thân và cơn bỏng rát đào khoét nơi hạ thể. Những cảm giác đó ngược lại vực thần trí nguyên bản hầm hập sốt của y tỉnh táo hơn nhiều. Y thầm suy xét, do đâu lại sa chân vào bước đường cùng thế này cơ chứ. Té ra trên thế giới này, không phải chỉ cần tình yêu đã là đủ. Nếu muốn tồn tại được trong chốn cung đình, sống tốt hơn bất kỳ ai, y phải…
Đổng Tuyết Khanh chợt nhắm nghiền mắt lại, ôi trời, đây là ác mộng sao?
. / .
2. Chái nhà
3. Tiết Đông chí, theo lịch Trung Quốc cổ đại, là tiết khí khởi đầu bằng điểm giữa của mùa đông, nó là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch. Theo định nghĩa này, điểm bắt đầu của nó trùng với điểm đông chí (tiếng Anh: Winter solstice) tại Bắc bán cầu theo quan điểm của khoa học phương Tây. Tuy nhiên, theo khoa học phương Tây thì nó là điểm bắt đầu của mùa đông tại Bắc bán cầu và tương ứng là bắt đầu mùa hè ở Nam bán cầu, thời điểm mà Mặt Trời xuống tới điểm thấp nhất về phía Nam trên bầu trời để sau đó bắt đầu quay trở lại phía Bắc.
Chỉ Là Lúc Đó Lòng Ngẩn Ngơ