Hàn Băng Tâm theo Tống Viễn Bằng vào trong một viện. Ông dừng lại trước cữa phòng, quay sang nhìn nàng nghiêm túc nói:
⁃ Người hãy chuẩn bị tinh thần đi._ không một đại phu nào khi nhìn thấy nữ nhi ông là không bỏ chạy cả. Thừa biết tiểu nha đầu sẽ không làm được gì nhưng ông vẫn muốn hy vọng.
Hàn Băng Tâm mỉm cười.
Khi mới vào Kim Quy thành này, nàng đi ngang qua bảng thông báo của triều đình bắt gặp tờ cáo thị tìm đại phu chữa bệnh cho nữ nhi của Đại tướng Tống Viễn Bằng- Tống Như Yến.
Nàng hỏi thăm những người trong thành thì mới biết nguyên nhân.
Cách đây một năm về trước, Tống Như Yến gây chuyện với một nữ tử. Nữ tử ấy xinh đẹp như thiên tiên, võ công lại cao cường đã dạy cho Tống Như Yến một bài học. Không cam lòng bị thua thiệt Tống Như Yến nhiều lần hãm hại nữ tử ấy nhưng điều bị nữ tử vạch trần và làm cho xấu mặt. Đến cuối cùng, Tống Như Yến bị trúng một loại độc không ai có thể chữa, còn người nữ tử thì biến mất tiêu.
Hàn Băng Tâm có chút không tin lời những người đó nói. Miệng lưỡi dư luận thêm thêm bớt bớt chẳng biết đâu là thật đâu là giả. Vì vậy nàng quyết định đến Tống phủ điều tra với tư cách là một người đến chữa bệnh.
Tống Viễn Bằng đẩy cữa ra, một mùi hôi thối xông thẳng vào mũi nàng.
Mặt nàng nhăn lại, lấy tay che mũi. Nàng thật hận cái mũi của mình. Nàng là ma cà rồng không chỉ thị giác, thính giác mà cả khứu giác cũng nhạy hơn người thường gấp 30 lần. Người ta ngữi một nàng ngữi tới ba mươi đây nè.
Nhanh chóng bế khí lại, nàng tạm thời ngưng thở.
Tống Viễn Bằng dường như đã quen với cái mùi này. Ông vẫn bình thản đi vào.
Ông đến bên giường nhẹ nhàng vén rèm lên. Gương mặt xót thương vỗ về nữ nhi đang nằm yên.
Tống Như Yến dường như đang ngủ, hai tay và hai chân của nàng bị trói ở bốn góc giường. Gương mặt đầy những vết thương lở loét, xung quanh người không ngừng tiết ra các chất nhầy đen hôi thối khiến cho chiếc giường xinh đẹp cũng trở nên kinh tởm.
Ý thức được có người vào, Tống Như Yến đột nhiên trợn mắt lên, cả người vùng vẩy lợi hại miệng không ngừng gào thét:
⁃ Aaaaa... Gừ ư... thả ta ra... gừ... thả ra... thả ta ra... Aaaaaa...
Tống Viễn Bằng không ngại bẩn nhào lại ôm chặt nữ nhi giọng nhẹ nhàng trấn an pha lẫn nỗi đau xót tột cùng:
⁃ Không sao đâu, có phụ thân đây rồi. Nữ nhi ngoan, phụ thân xin lỗi con.
Tống Như Yến như một con thú hoang gào hét liên tục cào cấu đẩy Ông ra. Cũng may chiếc giường được làm bằng gỗ rất chắc chắn nếu không cũng sập mất rồi.
Hàn Băng Tâm dùng tay kéo Tống Viễn Bằng nói:
⁃ Ông đi ra ngoài trước đi, mọi chuyện để ta lo.
Dù không tin tưởng nhưng một chút cơ hội này ông cũng phải thử. Gương mặt tràn đầy lo lắng nhìn nữ nhi rồi ngậm ngùi đi ra cữa. Trước khi đóng cữa lại, ông âm trầm đe doạ:
⁃ Nữ nhi ta mà có mệnh hệ gì ta sẽ bắt ngươi chôn chung.
Hàn Băng Tâm không khỏi thở dài. Chẳng trách được ông ta, cả đời chỉ có một đứa con gái duy nhất không thương sao mà được.
Quay lại với Tống Như Yến, nàng ta vẫn không ngừng gầm gừ. Hàn Băng Tâm dùng tinh thần truyền vào cơ thể nàng ta khám xét.
Cả lục phủ ngũ tạng đều bị thối rữa, máu chuyển thành màu đen, kinh mạch đang dần bị ăn mòn,... Cũng may vẫn chưa tổn thương đến não bộ nhưng nếu không chữa trị thì sớm muộn cũng bị.
Theo như tình trạng của Tống Như Yến, nàng chắc rằng nàng ta đã bị trúng độc FH2.
Độc này do một hắc quỷ chế tạo. Đối với người trong tiên giới nếu trúng phải loại độc này chỉ bị giảm pháp lực, chóng mặt, ngất xĩu. Đối với ma giới thì không bị gì. Còn đối với người phàm, một khi bị trúng thì tỉ lệ tử vong rất cao. Do người phàm không có kháng thể như người tiên giới cũng không thể hấp thu độc như người ma giới.
Khi người phàm bị trúng độc này, giai đoạn đầu máu sẽ chuyển thành màu đen không lưu thông làm cho người dễ bị mệt, say sẩm, ngất xỉu.
Giai đoạn giữa kinh mạnh, lục phủ ngũ tạng từ từ bị thối rữa bị ăn mòn, cơ thể không ngừng tiết ra các chất nhầy đen, khắp người bị lũng lổ lỡ loát, mỗi ngày đều chịu sự đau đớn khủng khiếp.
Giai đoạn sau, xương cốt bị hư thoái, não bộ bắt đầu bị xâm nhiễm. Các chức năng như nói, đi đứng,... bị đình trệ. Ý thức dần dần biến mất.
Giai đoạn cuối, cơ thể người bị trúng độc tan rã từ trong ra ngoài, xương mục nát hoà vào máu biến thành vũng bùn đen nhầy.
Tuy độc này có tác dụng rất ghê nhưng thời gian từ lúc trúng độc đến lúc tử vong là rất lâu. Có thể là 1 năm, 2 năm,... 10 năm tuỳ theo cá thể khác nhau.
Ở ma giới thì đây chỉ là độc thông thường, có rất nhiều cách giải. Suy nghĩ một hồi Hàn Băng Tâm chọn cách đơn giản nhất và có lợi cho bản thân nhất.
Nhìn đóng nhầy nhụa khắp cơ thể Tống Như Yến nàng không khỏi khóc thầm, nàng đây có bệnh thích sạch sẽ a!
Đọc thầm chú ngữ làm cho Tống Như Yến nảy giờ vẫn kêu gào ngủ yên. Gạt bỏ sự bực bội khó chịu nàng lấy tay đặc lên tay nàng ta, bắt đầu dùng tinh thần dẫn độc từ cơ thể nàng ta sang nàng.
Ma cà rồng nàng không ngại mấy cái độc nhỏ nhặt này đâu, nó còn giúp cho nàng bồi bổ hơn ấy chứ.
Một canh giờ trôi qua.
Tống Viễn Bằng bên ngoài đã sốt ruột đến không thể chịu nỗi. Ông đi đi lại lại, dùng tất cả lý trí để ngăn mình không xông vào phòng.
"Cót két"
Tiếng cánh cữa mở ra. Hàn Băng Tâm lao thẳng ra ngoài chạy đi. Tống Viễn Bằng còn không kịp nhìn thì nàng đã biến mất, ông lo lắng vọt vào phòng.
Trên giường, Tống Như Yến nằm yên không động đậy. Những chất nhầy đã ngừng tiết nhưng những lổ lỡ loét trên mặt vẫn còn đó.
Thường thì khi có người bước vào nàng sẽ thức dật gào hét vùng vẫy, thế nhưng bây giờ nàng im lặng đến lạ thường.
Tay ông run rẩy sờ vào mặt nữ nhi. Thật lạnh!
Ôm chặt nữ nhi vào lòng ông kêu gào:
⁃ Yến nhi, tỉnh lại đi, phụ thân xin lỗi, tỉnh lại đi...
Là một đại tướng quân, ông thà đổ máu chứ không đổ lệ. Ngay cả trên chiến trường, phải đối mặt với hàng vạn tên địch, nhiều lần rơi vào tình cảnh cữu tử nhất sinh nhưng ông không cho phép mình đổ lệ thế nhưng hôm nay ông lại làm điều tưởng chừng như không bao giờ làm.
Tống Như Yến cảm giác rằng có gì đó lành lạnh rơi trên mặt mình. Lông mi hơi động, đôi mắt he hé nhìn người đang ôm chặt mình. Cả cơ thể đau nhứt vô lực, nàng cố gắng nói:
⁃ phu... phụ thân... không phải người đã nói rằng... người nhà Tống gia thà... thà đổ máu chứ không đổ lệ sao...
Gắng sức dùng tay gạt nước mắt trên gương mặt ông, nàng mỉm cười.
Tống Viễn Bằng nhìn nữ nhi lòng mừng đến không thể diễn tả cảm xúc, ông ôm nàng càng chặt hơn:
⁃ Ta tưởng đã mất con rồi chứ, phụ thân không khóc nữa chỉ cần con đừng rời xa ta.
Bị ôm chặt khiến cơn đau của nàng lại đau đớn hơn, nàng nhíu mài:
⁃ Đau...
Tống Viễn Bằng lúc này mới biết được rằng mình đang làm đau nữ nhi vội buông lõng nàng ra nhưng vẫn không rời nữa bước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT