Lãnh Hàn thân đầy thương tích chật vật chạy trốn. Đến bên bìa rừng, xác định là Hàn Băng Tâm không có đuổi theo chàng mới ngồi xuống điều tức vết thương.
Trong lúc đánh nhau nàng đã cố tình đánh vỡ bùa kiện thân phong ấn trong cơ thể Lãnh Hàn nên cho dù chàng có đọc bao nhiêu lần khẩu quyết cũng không có tác dụng.
Lãnh Hàn bực tức ôm vết thương chạy đi tìm người kia:
⁃ Hàn Băng, ngươi đợi đấy ta sẽ quay trở lại rữa mối nhục này.
___________________________
*Hoa Hương Lầu*
Sau khi Lãnh Hàn bỏ chạy, một đám thuộc hạ của hắn xông vào phòng. Không thấy chủ nhân đâu, bọn họ ra tay với Hàn Băng Tâm muốn tiêu diệt nàng.
Hàn Băng Tâm cười lạnh hai tiếng, miệng niệm thầm chú ngữ, tung người qua cữa sổ bay đi để lại...
"BÙM"
Tiếng nổ lớn phát ra từ Hoa Hương lầu, khói bụi mù mịt. Những người đi trên đường gần đó đều hoảng loạn chạy tứ tung.
Vài phút sau, tại Hoa Hương lầu khói bụi tan dần để lộ một hố đất trống sâu rộng. Cả toà lầu và những người trong đó điều biến mất. Người người nhìn cảnh này mà kinh sợ không nói nên lời.
___________________________
Sau cuộc chiến với Lãnh Hàn, Hàn Băng Tâm bay đi điều tra khắp nơi. Và hiện tại nàng đã đến kinh thành Kim Môn của Thiên Quy quốc.
Hai ngày trước, nàng đến bộ tộc Khắc Mạn của nữ chính Khắc Mạn Châu. Nhưng đáng tiếc nàng không tìm thấy gì ngoài mãnh đấy hoang tàn do khói lữa.
Nghe người gần tộc đó kể lại, trong một đêm yên tỉnh cả bộ tộc bị thiêu rụi, mọi người đều chôn thân vào biển lữa. Ngay cả Khắc Mạn Châu cũng không tránh khỏi.
Và như thế nàng chỉ còn biết tìm đến nữ chính cuối cùng, Tống Như Yến. Đó là lý do vì sao nàng có mặt tại kinh thành Kim Môn này.
___________________________
*Tống phủ*
Tống Viễn Bằng đi đi lại lại trong thư phòng.
Gương mặt mệt mỏi hiện lên từng vẻ lo lắng, thương tâm. Ông chỉ mới gần năm mươi nhưng bây giờ nhìn như sáu mươi tuổi.
Đột nhiên, một tên gia nhân vội vả chạy vào, hắn thở hòng hộc nói:
⁃ Th... thưa... lã... gi... lão... a... gia...
Tống Viễn Bằng nghiêm nghị quát:
⁃ Hừ! Không có phép tắt, có chuyện gì nói mau.
Tên gia nhân quỳ bịch xuống đất, lúc nảy chạy gắp quá hắn quên mất quy củ trong phủ. Hắn sợ hãi, lại nhớ tới gì đó nhanh miệng nói:
⁃ Thưa lão gia, bên ngoài có người đến nói là có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu thư. Nhưng người này...
Không đợi tên gia nhân nói hết, Tống Viễn Bằng đã đi mất.
Ngoài sảnh, Hàn Băng Tâm vừa đợi tên gia nhân vào bẩm báo vừa ngồi nhàn nhã uống trà.
Lát sau, một nam nhân trung niên bước ra. Ông ngồi xuống ghế gia chủ mặt nghiêm túc nhìn nàng hỏi:
⁃ Ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu nữ của ta?
⁃ Đúng vậy!_ nàng cười.
Lúc nảy, nghe có người nói có thể chữa bệnh cho con gái, lòng ông hiện lên chút tia hy vọng nhưng khi nhìn thấy Hàn Băng Tâm một tiểu nha đầu vắt mũi chưa sạch thì tia hy vọng ấy liền dập tắt. Tống Viễn Bằng hơi nổi giận:
⁃ Hàm hồ! Suốt cả năm nay, đại phu tứ phương đều nói có thể chữa khỏi bệnh cho con gái ta nhưng đều không làm được. Một nha đầu như ngươi thì làm được gì?
Có rất nhiều đại phu đến đây chữa bệnh nhưng chủ yếu là muốn lừa gạt, hôm nay lại gặp một nha đầu chưa đầy hai mươi như nàng nên ông cũng nghĩ nàng đến đây để lừa gạt, không trách được ông tức giận cũng rất đúng.
Hàn Băng Tâm vẫn bình tĩnh cười, tự tin trả lời:
⁃ Ta lấy tín mạng mình để bảo đảm.
Tống Viễn Bằng hơi giật mình, nàng là người đầu tiên đến đây dám lấy tín mạng mình ra để đặc cược. Sắc mặt ông hoà hoảng lại, nhưng không bớt phần nghiêm túc:
⁃ Được! Nếu ngươi không chữa khỏi thì tự biết hậu quả.
__________________________
Xin lỗi mấy bạn nhe, mấy ngày nay mình bị mất tài khoản nên chậm trể không đăng truyện lên được.
Thành thật xin lỗi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT