Lúc sáng sớm, mây
trắng và mây đen hòa vào nhau ở trên bầu trời rộng mênh mông, làm cho cả bầu trời hiện ra một vùng mông mông bụi bụi.
Tử Mặc Hàn nằm nghiêng ở trên giường lớn xa hoa mềm mại, giường vàng, chăn vàng, rèm
vàng tung bay, mờ mờ ảo ảo hiện ra bóng dáng say ngủ tựa như yêu nghiệt
của Tử Mặc Hàn.
Lúc này, một vị nữ tử lặng lẽ quỳ gối trước
giường, nhỏ giọng nói : "Hoàng thượng, Phấn Nghi gửi thư, nói Kiều Vô
Song lại lỡ hẹn."
Tử Mặc Hàn thoạt nhìn như đang ngủ, một vùng rộng lớn trong tẩm cung, yên lặng làm cho người ta ngạt thở.
Thấy Tử Mặc Hàn hồi lâu không có trả lời, vẻ mặt nữ tử quỳ gối trước giường
dường như lộ ra vẻ lo lắng, mắt đẹp mỉm cười vừa chuyển, nàng lại nhẹ
giọng nói: "Hoàng thượng..."
Hắn thật sự đang ngủ?
Trong lúc mặt nữ tử lộ ra vẻ lo lắng là lúc, Tử Mặc Hàn cũng chưa mở mắt ra,
giọng nói khàn khàn mang theo mấy phần sức quyến rũ nói : "Đừng nóng
vội, nàng sẽ trở lại liên lạc với chúng ta."
Nàng còn có thể trở lại liên lạc với bọn họ?
Nữ tử hình như có chút nghi hoặc cùng khó hiểu, nhưng ngại trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh của Tử Mặc Hàn, đành giữ im lặng.
...
Cho đến khi sắc trời hoàn toàn sáng tỏ, cửa thành Nam quốc liền được lính gác trông coi ở cửa thành mở ra.
Lúc này, một số thương hộ đã đợi từ sớm ở cửa thành liền bắt đầu xếp hàng,
chuẩn bị đi lên phía trước đợi kiểm tra, sau đó tiến vào Nam quốc buôn
bán.
Ngay khi toàn bộ lực chú ý của mọi người tập trung đám
đông chen lấn ở ngoài cửa thành thì một đạo bóng đen quỷ dị chợt lóe,
lắc mình vào phía dưới xe ngựa.
Trên cửa thành, lính gác
quan sát tình hình ở cổng thành cảnh giác, cảm thấy có người xuất hiện
trước mắt, giống như có thứ gì đó hiện lên, thoáng cái, lại không có
phát hiện cái gì.
Có tiểu binh nói : "Này, ngươi có thấy động tĩnh gì hay không."
Không để ý tên kia còn thật sự nhìn chăm chú động tĩnh ở dưới cửa thành một
lần nữa, nhân tiện nói: "Rất bình thường, ngươi hoa mắt sao."
Bị hắn vừa nói như vậy, tiểu binh kia sờ sờ cái ót, có thể là mình thực sự bị hoa mắt.
Ngay lúc có người đi tới cỗ xe ngựa kia thì người hỏi: "Kéo mành ra."
Tháo mành xe ngựa ra, ngồi trong xe ngựa là một thanh niên, thanh niên kia
mặc trang phục đơn giản, dáng người nhỏ gầy, khí chất thoạt nhìn sạch
sẽ, bộ dáng có chút khéo léo đáng yêu giống như nữ tử, sau khi thấy quan binh lục soát, hắn bỗng nhiên cười, giọng mang theo vài phần ngọt ngào: "Nhờ Tiểu ca, ta đây vội vàng đến Nam quốc làm ăn, phiền toái ngài giúp đỡ."
Tiểu binh kia quan sát chiếc xe ngựa, nói : "Ngươi là người làm ăn?"
"Đúng."
"Tại sao xe ngựa không có hàng hóa, chỉ có một mình ngươi?"
"Là như vậy." Thanh niên kia giải thích nói: "Tiểu nhân chính là đến đây
đàm phán, buôn bán, đương nhiên cần phải quan sát thêm, mới có thể bỏ
tiền vốn."
Người lục soát bán tín bán nghi: "Thật sao?"
Nói xong, hắn bắt đầu chìa giáo, thọc vào trong xe ngựa, đảo qua một chút,
phát hiện mọi thứ bình thường, lúc sau hình như hắn còn có chút không
yên lòng, liền cúi đầu, muốn nhìn động tĩnh ở dưới xe ngựa.
Hắn hoàn toàn không biết, khi hắn cúi người chuẩn bị kiểm tra động tĩnh dưới xe ngựa thì một bóng đen quỷ dị chợt lóe, từ phía mành sau của xe
ngựa mà vào, như gió như chớp rất nhanh tiến vào trong xe ngựa, hơn nữa ở trong nháy mắt, trốn vào trong hốc tối ở dưới chỗ ngồi của xe ngựa.
Sau khi người thẩm tra xem xét cẩn thận phát hiện không có vấn đề, liền nói: "Được rồi, ngươi vào trong đi."
Thanh niên mỉm cười, nói : "Đa tạ tiểu ca."
Màn xe buông xuống, phu xe kẹp chặt xe ngựa, tiến vào cửa thành Nam quốc.
Sau khi xe ngựa tiến vào không lâu, bên trong xe ngựa nam tử thanh niên vừa bắt đầu chơi đùa quạt giấy trong tay, vừa cười nói: "Đã an toàn rồi, cô nương cũng không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa."
thanh niên vừa dứt lời, một bóng đen liền từ hốc tối dưới chỗ ngồi xuất hiện, người này đúng là Kiều Vô Song nương theo xe ngựa lén vào Nam quốc.
Kiều Vô Song vừa phủi bụi trên quần áo, vừa đánh giá nam tử trước mắt.
Bộ dáng thanh niên kia thoạt nhìn mười bảy mười tám tuổi, da thịt non mịn, trong trắng lộ hồng. Đường nét nhu hòa, đáng yêu giống như nữ tử bình
thường. Lông mày vừa dày lại vừa dậm, lông mi dài và cong, giữa lấp
lánh, duyên dáng như quạt giấy. Dưới mũi nhỏ xinh xắn, có một đôi môi
đầy đặn, trên người mặc một bộ áo vải đơn giản, hình như có chút rộng
rãi, tôn lên vóc dáng vóc dáng vô cùng nhỏ nhắn của hắn.
Hắn thoạt nhìn cực kỳ giống nữ tử, tròng mắt đen khẽ động, rồi lại hiện lên chút ánh sáng giảo hoạt. . .
Kiều Vô Song cười, nói : "Đa tạ cô nương cứu giúp."
Sắc mặt thanh niên kia cả kinh, nói : "Làm sao cô biết tôi là nữ tử?"
Nàng chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Kiều Vô Song, có một loại sùng bái giống như coi cô trở thành thần tiên.
"Từ bộ dạng nhìn một cái sẽ biết." Kiều Vô Song nói : "Cho dù là thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, lớn lên cũng sẽ không da mịn thịt mềm(trói gà
không chặt) như vậy."
Mặt thanh niên sùng bái nhìn Kiều Vô
Song nói : "Cách ăn mặc của tôi như vậy, rất nhiều người đều cho rằng
tôi là nam tử đấy, cô liếc mắt một cái có thể nhìn ra tôi là giả, cô
thật lợi hại."
Nàng như là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, tôi gọi là Hương Nhi, còn cô?"
Ánh mắt Kiều Vô Song chợt lóe, làm bộ dáng hào sảng của người cổ đại chắp
tay nói: "Đa tạ cô nương trợ giúp, tôi còn có chuyện quan trọng phải xử
lý, có duyên sẽ gặp lại."
Vừa dứt lời, bóng dáng Kiều Vô Song chợt lóe, liền từ màn phía sau xe xoay người mà ra.
Hương Nhi duỗi ngón tay ra nâng màn phía sau xe ngựa lên, nhìn thấy bộ dáng
nhanh nhẹn kinh hiểm của Kiều Vô Song, nàng cũng không ra bộ dáng sùng
bái.
Ngược lại, cánh môi đầy đặn thoáng lộ ra một nụ cười
thần bí, cặp mắt thông minh lanh lợi kia, lại càng hiện lên chút ánh
sáng thần bí mà quỷ dị nào đó.
Kiều Vô Song hơi hơi quay đầu lại, Hương Nhi rất nhanh thu liễm ánh sáng khác thường ở trong mắt,
miệng lộ ra một nụ cười ngây thơ: "Tỷ tỷ, có duyên sẽ gặp lại."
Trong lòng Kiều Vô Song ghi nhớ ánh sáng chợt lóe trong mắt nàng rồi biến mất , lại chỉ là con mắt chợt lóe, nhếch môi cười, liền xoay người rời đi. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT