Trong ngự thư
phòng, Trác Nhiên ngồi trên long ỷ, trong đầu hiện ra khuôn mặt dễ
thương của Kiều Vô Song mà phó tướng kia vẽ ra, trong lúc hắn chưa kịp
vì nữ tử thần bí mà cuồng vọng này cảm thấy có chút tò mò và động tâm,
thì một câu của Ám Dạ, hoàn toàn đưa hắn vào bên trong cơn phẫn nộ.
Ám Dạ nói : "Đại vương, đám người Trương Tử Thạc và Kiều Vô Song đã rời
khỏi bộ lạ Dong Binh, nhóm người của ta ẩn núp bên cạnh bọn chúng rất
lâu mới biết được, bọn chúng muốn bán ngọc tỷ nước ta cho Nam quốc Hoàng đế."
Lời của Ám Dạ giống như sấm sét giữa trời quang, làm cho Trác Nhiên tức giận ghê gớm, chỉ thấy hắn hét lớn: "Cái gì!"
Không phải hắn không nghe rõ ràng, mà là không thể tin được.
Từ trước tới nay, chưa từng có ai dám ngang nhiên bán ngọc tỷ của một
nước, bán ngọc tỷ đừng nói là rơi đầu, cho dù là tru di cửu tộc, quất
xác cũng không thể đền tội được.
Mà bọn chúng, lại dám càn rỡ bán ngọc tỷ như thế.
Ám Dạ đang muốn nói cái gì, ngoài cửa chợt có tiếng động, hắn lập tức như
một tinh linh, thân hình chợt lóe, liền biến mất vô tung.
Lâm công công cung kính đi từ ngoài cửa vào, cúi đầu nói: "Đại vương, biên
giới Vương phó tướng quân có việc quân cần báo cáo."
"Truyền."
Một lát sau, biên giới Vương phó tướng quân, Vương Dịch Nhiên phong trần
mệt mỏi đi vào ngự thư phòng, cung kính, đồng thời vẻ mặt lo lắng nói:
"Đại vương, Đông quốc và Nam quốc biên giới có quân tình cấp báo."
"Báo."
Vương Dịch Nhiên nói : "Nam quốc xuất ra hai vạn đại quân đóng quân ở biên
giới, nhưng chưa gửi chiến thư, Đại tướng quân Hứa Phong phái thần đến
đây hỏi Đại vương, có cần xuất binh tấn công."
Trác Nhiên lẩm bẩm: "Bọn chúng đóng quân ở biên giới muốn làm gì sao?"
Một bên, Lâm công công lắm miệng nói: "Đại vương, chẳng lẽ Kiều Vô Song kia giở trò quỷ."
Trác Nhiên lâm vào trầm tư; Kiều Vô Song muốn bán ngọc tỷ, hành vi lớn mật
như thế, nếu như nàng thật thông minh, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng
cùng Tử Mặc Hàn chạm mặt.
Nếu là nước khác, ngọc tỷ chia ra làm sáu loại, tác dụng của sáu loại ngọc tỷ cũng không giống nhau.
Nhưng Đông quốc của hắn, cũng chỉ có một khối ngọc tỷ, ngọc tỷ này, có thể thay đổi toàn bộ ấn chương( con dấu) Đông quốc.
Quân lệnh quân đội, hoàng kim kim khố, thức ăn lương thảo, nếu như có người
cố ý giả truyền thánh chỉ, có ngọc tỷ trong tay, vậy chuyện này cũng
không thể không có khả năng...
Nghĩ như thế, Trác Nhiên hỏi: "Vương phó tướng quân, biên giới có thánh chỉ nhận được thánh chỉ của bổn vương?"
Vương Dịch Nhiên nói : "Quả thật có nhận được thánh chỉ, Đại vương truyền
thánh chỉ, để bọn thần ở biên giới trông coi nghiêm cẩn, nếu có người
dám hành động thiếu suy nghĩ, giết không tha."
Một bên vẻ
mặt Lâm công công nghi hoặc, hắn thật cẩn thận hỏi: "Hoàng thượng, nô
tài nhớ rõ ngài không có truyền ra thánh chỉ như vậy nha."
Nữ tử cuồng vọng như thế, nàng chẳng những dám bán ngọc tỷ, còn dám giả truyền thánh chỉ, điều động quân lệnh.
Vẻ mặt Lâm công công phẫn nộ: "Nữ tử này, dám giả truyền thánh chỉ, coi
như róc xương lóc thịt cũng không thể đền hết tội của nàng ta."
Mắt xếch hẹp dài của Trác Nhiên chợt híp lại, lộ ra một chút ánh sáng nguy
hiểm, môi lạnh lùng cười, nói : "Nàng thế nhưng dám cả gan giả truyền
thánh chỉ điều động quân lệnh, như vậy kế tiếp, nàng sẽ lại làm cái gì
nữa đây..."
Nói xong, Trác Nhiên lại lâm vào một mảnh trầm tư.
Tròng mắt Vương Dịch Nhiên vừa chuyển, liền chắp tay nói: "Đại vương, thần có một kế, không biết có nên nói hay không."
"Tới."
Vương Dịch Nhiên nói : "Ngọc tỹ thế nhưng bị trộm, chúng ta có thể dán hoàng
bảng, bố cáo việc này với thiên hạ, ngọc tỷ tạm thời mất hiệu lực, cũng
phát lệnh truy nã Kiều Vô Song."
Như vậy, ngọc tỷ mất hiệu
lực, coi như bán cho Nam quốc Hoàng đế cũng vô dụng. Lưới trời lồng
lộng, thưa mà khó lọt, Kiều Vô Song nhất định đấu không lại triều đình
lớn như thế, sớm muộn gì cũng phải xử tử ngay tại chỗ.
Mắt
xếch hẹp dài của Trác Nhiên híp lại, ánh mắt chợt lên chút ánh sáng thần bí nào đó rồi biến mất, hắn trầm tư một lát, nói : "Không được."
"Ngọc tỷ bị trộm, chuyện lớn như thế nếu như công bố thiên hạ, chẳng phải là
khiến người trong thiên hạ chê cười năng lực của bổn vương không bằng
người ư?" Trác Nhiên trầm tư một lát, ra lệnh: "Vương phó tướng quân,
ngươi nhanh chóng chạy về biên giới, báo cho Trấn Giới Đại tướng quân
Hứa Phong, cần phải cẩn thận, nếu Nam quốc thực sự hành động thiếu suy
nghĩ, nước ta cũng không cần yếu thế, bổn vương cho phép Hứa đại tướng
bức lui quân đội Nam quốc."
"Dạ."
Vương Dịch
Nhiên nhận lệnh, sau khi quay người rời đi, Trác Nhiên lại phân phó nói: "Lâm công công, mau chạy đến quốc khố, báo cho đại thần trông quốc khố, không có bổn vương tự mình ra mặt, cho dù là thấy thánh chỉ cũng không
thể điều động hoàng kim trong quốc khố."
"Dạ."
Chờ sau khi mọi người rời đi, Ám Dạ ẩn núp trong bóng đêm, bóng dáng chợt lóe, đi đến bên người Trác Nhiên.
Ám Dạ hỏi: "Đại vương, vì sao không truy nã Kiều Vô Song?"
Trác Nhiên hơi mỏi mệt ngồi ở trên long ỷ, ngón tay thon dài chống lên trán
đau nhức, hắn nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, nói : "Bọn chúng chẳng qua
là bán ngọc tỷ, nhưng tờ danh sách còn quý hơn ngọc tỷ, vẫn ở trong tay
bọn chúng."
Ám Dạ quỳ xuống đất, thỉnh cầu nói: "Hoàng thượng, phái nô tài đến để đoạt lại tờ danh sách kia."
Trong đầu Trác Nhiên chợt hiện lên một bóng người, hắn đột nhiên mở mắt,
trong con mắt đen nhánh, thế nhưng mang theo một chút hưng phấn, hắn rất nhanh vuốt xuống cảm xúc xao động, còn nói : "Ám Dạ, ngươi bị thương,
tạm thời nghỉ ngơi cho thật tốt, nhiệm vụ đoạt lại danh sách, thì giao
cho Phân Hương đi."
Ám Dạ chấn động mỉm cười nói, Đại vương, hắn thế nhưng phái ra Phân Hương...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT