Đúng lúc không biết nên làm cái gì, một cánh tay đưa tới trước mặt cô, giơ cùi chỏ đang cong thành một góc tù với cô, giống như là đang nói với cô rằng: "Nắm tay vịn không được thì nắm tôi đi."

Thiển Thiển sửng sốt một chút, nhìn lên theo hướng của cánh tay, đối mặt với một đôi mắt màu đen đang hàm chứa ý cười.

Là Lục Diệp.

Xem ra là cậu đã phát hiện ra mình đang gặp rắc rối rồi.

Chỉ cần vịn vào cánh tay này, thì tất cả rắc rối của cô đều sẽ được giải quyết dễ dàng rồi.

Thiển Thiển hiểu được đạo lý này, nhưng cô vừa có chút băn khoăn. Như vậy có phải quá thân mật rồi không? Giống như đã vượt qua giới hạn của bạn học bình thường rồi.

Thấy cô chậm chạp không chịu vịn vào mình, Lục Diệp không khỏi hỏi: "Thiển Thiển làm sao vậy? Vịn vào tay của mình nhanh đi, như thế này sẽ ngã, ngã sẽ không tốt."

"Nhưng mà mình cảm thấy như vậy không tốt lắm....." Thiển Thiển nhỏ giọng thầm thì.

Khá tốt vì trên xe có rất nhiều người, Lục Diệp đứng rất gần Thiển Thiển, nếu không thì thật sự đúng là cậu sẽ không nghe rõ cô đang cúi đầu xuống nói thầm cái gì rồi. Lục Diệp dở khóc dở cười nói: "Vậy cậu cảm thấy tình huống cấp bách khi xe thắng gấp với vịn vào cánh tay của mình, cái gì khó chấp nhận hơn? Yên tâm đi, mình không có ý đồ gì khác đâu, chỉ là lo lắng cậu đứng không vững mà ngã thôi, nếu ngã qua bên mình thì còn tạm được, mình có thể đỡ được cậu. Nhưng mà nếu cậu ngã ra phía sau, người phía sau lại đang đưa lưng về phía cậu, cậu đụng người ta ngã thì không nói, còn có khả năng ảnh hưởng đến những hành khách đang đứng ở phía sau nữa."

Cân nhắc lợi hại một phen, Thiển Thiển vẫn lựa chọn vịn vào cánh tay của Lục Diệp. Ngã trên xe buýt, cả đời chỉ trải qua một lần là đủ rồi!

Thịt trên cánh tay của Lục Diệp rất rắn chắc, nắm vào thấy rất cứng rắn, đặc thù như vậy rất rõ ràng, cho dù Thiển Thiển ngây thơ như vậy cũng có thể lập tức đoán được rằng dưới một tầng vải trắng mỏng manh này là một cơ thể đã được rèn luyện.

Lục Diệp để tay cũng rất ổn định, có nhiều lần lúc tài xế phanh gấp tại trạm xe mặc kệ tất cả mọi người ngã trái ngã phải, chỉ có một người là cậu là không chịu ảnh hưởng, vẫn đứng vững vàng như trước, giống như gốc cây tùng bách bén rễ ăn sâu vào xe buýt vậy.

Lục Diệp như vậy làm cho Thiển Thiển có cảm giác an toàn tuyệt đối.

Đối với một người vốn đã mệt mõi rã rời, chậm chạp, hiệu quả đong đưa gây ngủ của xe buýt mang lại quả thực là có thể gây chết người, bên cạnh lại có một người đáng tin cậy như vậy tồn tại, cho nên cũng không lâu lắm, mí mắt đã sớm bắt đầu đánh nhau, Thiển Thiển đã dựa vào người của Lục Diệp mà ngủ gật.

Lúc đầu cô còn nhớ rõ mà kiểm soát được mình không nên dựa vào trên người của Lục Diệp, nhưng chút ý thức còn sót lại đã bị cơn buồn ngủ ăn mòn, hơn nữa Lục Diệp cố ý nuông chiều, Thiển Thiển rất nhanh đã nằm úp sấp vào trong ngực của Lục Diệp, vốn là đang vịn vào cánh tay của cậu cũng biến thành thả tay ra mà tóm vào vạt áo của cậu.

Lục Diệp một tay nắm tay vịn, một tay che chở cho Thiển Thiển ở trước ngực.

Cậu hết sức hưởng thụ đối với cái người mềm mại ấm áp trong ngực này, nhưng đối với Thiển Thiển thì có chút vất vả, sườn xe có chấn động lớn một chút đều có thể làm cho cô giật mình tỉnh dậy, làm cho ngủ cũng không yên ổn.

Cứ như vậy qua bốn năm trạm xe, người chen chúc không một kẽ hở trên xe buýt cuối cùng cũng phân tán đi một chút, mà người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lục Diệp và Thiển Thiển rốt cuộc cũng cầm cặp công văn của ông ta lên, xem ra sẽ xuống xe ở trạm kế tiếp.

Đến trạm xe tiếp theo, người đàn ông trung niên kia thật sự đã đứng dậy xuống xe.

Lục Diệp nhìn trái nhìn phải một chút, xác định xung quanh không có người già hay người có nhu cầu cấp bách cần ngồi xuống, vội vàng đánh thức Thiển Thiển, nói với Thiển Thiển còn đang buồn ngủ: "Chỗ kia có chỗ ngồi rồi, mau ngồi đi."

Thiển Thiển còn chưa tỉnh ngủ, cô dụi dụi mắt, nhìn vào chỗ trống kia một chút, lại nhìn Lục Diệp, mơ hồ nói: "Cậu ngồi đi, mình không ngồi."

"Mình mà ngồi, đoán chừng cậu liền nằm sấp xuống đất mà ngủ mất." Lục Diệp buồn cười nhéo nhéo vào chóp mũi của cô nói: "Được rồi, mau ngồi đi, nếu không sẽ bị người ta tranh chỗ ngồi đó, không phải chỉ có hai người chúng ta đứng đâu."

Lục Diệp nói xong, liền nhìn sang bốn phía tính toán xem có hành khách nào nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi duy nhất này không.

Thiển Thiển còn chưa ngủ thoải mái, cũng không từ chối nữa, lui về phía sau một bước mà ngồi xuống. Cô dùng hai tay vững vàng vịn vào lan can, tựa vào trên cửa sổ thủy tinh tiếp tục sự nghiệp ngủ gật vĩ đại của cô.

Nhìn cô sợ hãi xe phanh gấp như vậy, Lục Diệp cũng tiến lên từng bước, che ở trước mặt cô. Như vậy, cho dù xe thật sự có phanh gấp cô cũng sẽ không ngã về phía trước được.

Tầm mắt của Lục Diệp khẽ đi xuống, liền rơi vào đôi chân thon dài thẳng tắp, thân hình của cô gầy, nhưng không phải loại gầy trơ xương, cánh tay trên đùi vẫn còn có chút thịt. Ngoại trừ bộ ngực đầy đặn ra thì những chỗ khác đều vô cùng cân xứng. Lại vì từ nhỏ được nuông chiều, toàn thân đều có vẻ còn non nớt. Mượn hai chân này mà nói, vừa dài vừa thẳng, da thịt trắng nõn có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt rõ ràng, da thịt nhẵn mịn đến mức không thấy được lông tơ, vừa nhìn liền cảm thấy trắng mịn như ngà voi, làm cho người ta vừa nhìn cũng rất muốn sờ một chút.

Lục Diệp cảm thấy lòng mình ngứa ngáy, thật sự không thể ở nơi nhiều người như vậy mà đưa tay đến sờ được, đành phải chà xát tay một chút, làm cho Thiển Thiển khom người có thể dựa vào đùi mình một chút.

Nhưng mà tiệc vui thì mau tàn, chỗ ngồi này của Thiển Thiển cũng chỉ có thể ngồi được một đoạn đường, vào trạm dừng tiếp theo, thì có một bà cụ chống gậy đi lên.

Người ngồi phía trước hoặc là ngủ gà ngủ gật giống Thiển Thiển, hoặc là làm bộ cúi đầu chơi điện thoại di động hay quay đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Lục Diệp nhìn bà cụ đang chống gậy đứng run rẩy một chút, lại nhìn đến Thiển Thiển đang ngủ say, rơi vào việc rối rắm trước nay chưa từng có: Rốt cuộc là nên gọi Thiển Thiển dậy nhường chỗ ngồi, hay mặc kệ không lo?

Từ nhỏ cậu đã được mẹ dạy dỗ tư tưởng không được phép khoanh tay đứng nhìn, nhưng mà nhìn vẻ mặt Thiển Thiển ngủ bình yên như vậy, cậu thật sự không nhẫn tâm quấy rầy cô.

May là việc này không làm cho Lục Diệp khó xử lâu, cũng không biết tài xế gặp cái gì, đột nhiên phanh gấp một cái, trong xe liên tục vang lên tiếng kêu, trong lòng Lục Diệp cả kinh, đầu óc chợt phản ứng kịp trước tiên là đưa tay nắm lấy cánh tay của bà cụ, nhờ vậy mà bà cụ mới không đặt mông ngồi xuống đất. Mà Thiển Thiển đang tựa vào kính xe ngủ gật cũng đụng đầu thật mạnh vào trên cửa sổ, che chỗ bị đụng mà tỉnh lại.

Mới vừa ngủ dậy, hơi nước cùng sương mù trong ánh mắt của cô hơi nặng, mờ mịt nhìn xung quanh, nhìn một cái liền thấy Lục Diệp đang đứng cạnh bà cụ.

Cô còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nhìn thấy mọi người đều là hình ảnh chồng lên nhau, nhưng vẫn đứng lên ngay lập tức, lúc bước xuống bậc thang đôi chân tê dại vì ngủ run lên một chút.

Lục Diệp nhanh tay nhanh mắt thuận tay để bên hông của cô, sau đó đỡ cô đứng vững.

Thiển Thiển cảm ơn cười cười với cậu, quay đầu nói với bà cụ: "Bà ơi, đến ngồi chỗ này đi ạ." Cô nói xong, vỗ vỗ chỗ ngồi vừa rồi của mình rồi nhường lại vị trí.

Bà cụ thoạt nhìn cũng khoảng bảy tám chục tuổi rồi, gầy nhom, bước đi có chút loạng choạng, nhưng không ngờ tinh thần cũng không tệ, khoát tay cười nói với cô: "Không cần không cần, thân thể của bà già này rất tốt, có thể đứng được, cô bé tự mình ngồi đi, tự mình ngồi đi."

"Không không không, bà cứ ngồi đi, con vừa ngồi xuống là chỉ muốn ngủ thôi, đúng lúc đứng thì sẽ tỉnh táo một chút." Thiển Thiển từ chối nói. 

Lục Diệp cũng đến nói phụ họa theo: "Bà ơi, bà nên ngồi đi ạ, chúng cháu cũng sắp đến rồi, đến trạm tiếp theo chúng cháu sẽ xuống, để cho cậu ấy đứng một chút cho tỉnh ngủ cũng tốt mà."

"Ôi chao?" Lời nói của Lục Diệp làm cho Thiển Thiển có chút sửng sốt, bọn họ đến nhanh như vậy sao? Cũng không còn lo lắng nhiều, cô chủ động đưa tay đỡ bà cụ qua. "Dạ dạ dạ, chúng cháu sẽ lập tức xuống xe, bà ngồi đi ạ, ngồi đi ạ. Bà là người lớn tuổi, nhường chỗ ngồi cho bà là việc nên làm, chúng cháu là người trẻ tuổi thì nên đứng nhiều một chút, đứng nhiều mới có thể cao lên được."

Nói xong, chính cô còn cảm thấy rất có lý mà gật gật đầu.

Sau khi lừa được bà cụ ngồi xuống rồi, cuối cùng Thiển Thiển lại chỉ có thể vịn vào cánh tay của Lục Diệp. Cô chọc chọc nhẹ vào cánh tay của Lục Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Đến trạm tiếp theo chúng ta sẽ xuống xe sao?" 

Cô cảm thấy không thể có khả năng này được, tuy là cô ngủ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần ngủ đều không được lâu, khoảng hai ba phút là sẽ giật mình một lần, làm sao mà đến nhanh như vậy được?

Thấy cô lén lút hỏi như vậy, Lục Diệp cũng muốn phối hợp mà cúi đầu xuống, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người bọn họ nghe thấy nói bên tai của cô: "Không có, còn nữa giờ nữa lận đấy. Chẳng qua nói vậy là để khuyên bà cụ ngồi xuống thôi."

"Ồ, thì ra là vậy." Thiển Thiển bỗng nhiên hiểu ra, cũng nói vào lỗ tai của Lục Diệp: "Lớp trưởng, cậu đúng là lợi hại nha, cái này cũng có thể nghĩ ra được."

Hơi thở ấm áp của cô lướt nhẹ qua vành tai của Lục Diệp, trong lòng cậu nổi lên từng gợn sóng kích động.

"Quá khen." Cậu cười nhẹ nói, lại nhìn vóc dáng của cô đến vòng ngực thì nhịn không được trêu chọc nói: "Nhất định là từ nhỏ đến lớn cậu được ngồi quá nhiều."

"Hả?" Mặt đầy dấu chấm hỏi của Thiển Thiển nhìn về phía Lục Diệp, cho đến khi cậu cố ý khua tay múa chân dùng tay để diễn tả sự chênh lệch về chiều cao giữa hai người, mới kịp phản ứng hiểu rằng cậu đang nói cái gì, cô cũng không tức giận, mà nói rất nghiêm túc: "Không phải là do mình ngồi quá nhiều, mà là nằm quá nhiều. Vừa nhuốm bệnh là mẹ đã bắt mình nằm, cho dù chỉ là cảm vặt, mẹ cũng sợ một cái hắt xì cũng thổi mình bay đến tận nam bán cầu đó."

Lục Diệp: "....."

Haiz, sớm biết vậy thì sẽ không nhắc đến đề tài này rồi, kết quả người đau lòng lại chình là mình.

Cậu sờ sờ đầu Thiển Thiển, không nói gì thêm.

"Có điều là dáng người của lớp trưởng thật sự rất cao." Thiển Thiển ngẩng đầu lên nhìn, cô mở to đôi mắt ngây thơ lên nhìn cậu hỏi: "Vậy nhất định là trước đây cậu đứng nhiều lắm. Lớp trưởng, cậu đứng mà lớn hả?"

Lục Diệp: "....."

Cô bé này cố ý sao?

Đấu khẩu trong chốc lát, mí mắt của Thiển Thiển lại dính lên, xin không được trách móc cô, dù sao mỗi ngày cô phải ngủ đủ mười hai tiếng thì thân thể mới không mệt mỏi. Tối hôm qua xem tiểu thuyết rất say mê, lúc giật mình nhìn lại thì cũng đã hai giờ sáng rồi, sợ đến mức ném điện thoại đi, may mắn là tối nay anh hai không có đến "kiểm tra phòng", buổi sáng thì chín giờ đã phải ra khỏi nhà rồi, tính ra hôm nay cô ngủ không được bảy tiếng.

Thấy Thiển Thiển mệt mỏi chỉ muốn ngủ, Lục Diệp cũng không câu được câu không mà nói chuyện với cô nữa, đợi cô ngủ thiếp đi, mới đưa tay đến nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực.

Bà cụ ở một bên thu hết tất cả hành động mờ ám của hai người vào trong mắt, cười tủm tỉm nói: "Chàng trai còn trẻ mà đã biết thương yêu vợ như vậy, người có chí."

Tám tuổi Lục Diệp đã ở trong võ quán cùng với các quan lớn, tự nhận rằng da mặt có chút phong phú. Vẻ mặt khi nghe chuyện cười. Rèn luyện từ những tiết mục ngắn đã trở nên đau thương bất nhập, rất hiếm khi có mấy lần mặt đỏ tai hồng, đều là trong lúc ở cùng Thiển Thiển vô tình làm ra một ít hành động thân thiết, việc này có thể lý giải được. Nhưng lúc này lại bị một bà cụ xa lạ trêu ghẹo, thế nhưng cậu cũng cảm nhận được da mặt dày của mình có chút nóng lên, cũng không biết là bởi vì câu khen ngợi của bà cụ hay bởi vì bà nói Thiển Thiển là vợ của cậu.

Cậu ho khan một tiếng, nói không được tự nhiên: "Từ nhỏ thân thể cô ấy đã không tốt, chăm sóc tương đối khó khăn, cháu cũng chỉ có thể để tâm nhiều thêm một chút thôi."

Giọng điệu nghe như là bất đắc dĩ, nhưng giọng nói tràn đầy cưng chiều.

Các cậu bé khó chăm sóc, các cô bé dễ chăm sóc." Bà cụ nói một cách đầy ý vị sâu xa. "Nhưng hiện tại đa số các gia đình đều ngược lại, biến thành các cậu bé dễ chăm sóc, các cô bé khó chăm sóc. Cô bé này khó chăm sóc như vậy, chứng tỏ rằng đời này cô bé may mắn."

Bà cụ nói xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lục Diệp cúi đầu nhìn sắc mặt đang ngủ say của Thiển Thiển.

Đời này Thiển Thiển sẽ gặp may mắn?

Tâm trạng của Lục Diệp bỗng nhiên trở nên đặc biệt tốt, lại gần hôn trộm lên trán của Thiển Thiển một cái.

Thiển Thiển của cậu, tất nhiên là một người may mắn.

Ưmh, cảm giác không tệ, còn mềm hơn so với trứng gà luộc mới ra lò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play