Sau khi chuông vào học vang lên, sân trường nhiệt nhiệt nháo dần trở nên yên ắng.
Một chiếc BMW màu trắng theo quán tính chạy đến cửa trường học dừng lại, một giây kế tiếp, cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế được mở ra, một người mặc áo sơ mi trắng váy xanh, vai mang balo màu trắng sữa, cô gái bước xuống từ trên xe, cô ngọt ngào nhìn đối diện ghế láy, từ bên ngoài nhìn vào người đàn bà nhiều lắm là ba mươi tuổi nói một câu: "Mẹ, tạm biệt ." Sau đó liền muốn đóng cửa xe.
"Thiển Thiển, " Mẹ gọi cô lại, trong giọng nói dịu dàng rõ ràng lộ ra lo lắng, "Thật sự không cần mẹ đi với con sao? Giải thích nguyên nhân với thầy giáo vì sao đến trễ như vậy, thật sự mẹ vào thì sẽ tốt hơn."
"Không cần đâu, chỉ trễ một chút như vậy thầy giáo cũng sẽ không nói gì." Cô bé khoát khoát tay, một bộ dáng hoàn toàn không đặt chuyện đã đi trễ ở trong lòng, ngược lại vẻ mặt thành thật nhắc nhở mẹ của cô, "Ngược lại không phải mẹ có hẹn với dì Trịnh phải đi viếng thăm vị thầy kia sao? Nếu để cho dì Trịnh đợi lâu, cẩn thận dì ấy lại giận mẹ nữa nha."
Nhớ đến lúc bạn tốt nóng giận, bà dụ dỗ mười ngày nửa tháng cũng không dụ dỗ được, bà cũng có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không quên tỉ mỉ dặn dò con gái từ nhỏ đã có vẻ ngốc nghếch một câu: "Vậy cũng được, con đi học nhanh đi, mẹ nhìn con vào trường. Nếu như thầy giáo làm khó dễ con, thì gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ lập tức tới nói chuyện, hoặc đến tìm anh trai ở bên cạnh cũng được, còn nhớ lớp học của anh con ở đâu không? Tan lớp nhớ ăn bữa sáng, đừng thấy không có ai giám sát liền ngay cả cơm cũng lười ăn. Không thoải mái trước tiên phải thông báo cho thầy giáo, gọi điện thoại cho mẹ, nhờ bọn cùng lớp đến tìm anh, biết chưa?"
"Nhớ rồi, con biết rồi, mẹ cũng phải nhớ ăn điểm tâm nha."
Cô nói xong, phất phất tay với bà liền đóng cửa xe lại, bước chân nhẹ nhàng đi tới cửa trường học.
Nhìn con gái dễ dàng ứng phó với bác giữ cửa tiến vào trường xong, bà mới một lần nữa khởi động xe, láy xe rời đi.
Hôm nay là ngày thứ nhất của học kỳ mới, bởi vì đã vào giờ học, sân trường to như vậy chỉ có thể nghe được tiếng giảng bài mơ hồ, chỉ một mình cô còn đi trong sân. Thiển Thiển lắc lư đi tới cầu thang trường học, thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm lá cây đang thấp thoáng trong bồn hoa một chút, điệu bộ thanh thản hoàn toàn không nhìn ra cô là một người đi trễ.
Thoáng một cái rốt cuộc cũng đến khu ba, leo lên lầu bốn, khi đứng ở cửa lớp 7C-1, giờ học đã qua năm phút đồng hồ rồi.
Trên bục giảng, một người đàn ông trung niên xa lạ đang đứng đó, thân hình ông hơi gầy, mang một bộ kính không gọng, đang nước miếng văng tung tóe nói cái gì đó.
Thiển Thiển ngẩn ra, thu hồi chân đang muốn bước vào cửa phòng học, cô nhìn nhìn phía bên trái, nơi đó là cầu thang cô mới vừa đi đến, vừa cẩn thận nhớ lại, cô đi đến đầu hành lang đặc biệt xác nhận lại chỗ này là khu ba, ngẩng đầu lên lần nữa nhìn bảng hiệu treo trên tường một cái, xác thực là lớp 10C7 khối một không sai.
Mặc dù Nhất Trung là trường trung học có diện tích rộng nhất ở thành phố A, nhưng tòa nhà được phân bố vẫn tương đối hợp lý. Bốn khu giảng dạy, hai căn ký túc xá, một phòng dạy âm nhạc, một cái thư viện, một phòng hành chính, một phòng khoa học kỹ thuật, một phòng ăn, một phòng thể dục, một quảng trường lớn. Trừ khu dạy học, còn lại là hai lầu một trái một phải, chính giữa được nối thông bởi phòng hành chính, sau phòng hành chính có một bãi tập nhỏ, lui về phía sau nữa chính là phòng khoa học kỹ thuật, quảng trường lớn cùng sân thể dục, kết cấu tổng thể sắp xếp rõ ràng, dù là học sinh mới, chỉ cần có người dẫn đi một lượt nên sẽ không bị lạc đường. Thứ rối rắm duy nhất chính là đánh số khu giảng dạy, khu giảng dạy của Nhất Trung cũng không phải dựa theo thuận chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng hồ, chỉ đơn giản đến khó khăn là bên trái lầu thứ nhất là khu dạy học một, bên phải lầu thứ nhất là khu dạy học hai, bên trái lầu thứ hai là khu dạy học ba, bên phải lầu thứ hai là khu dạy học bốn, đánh số cũng không dễ nhìn, chỉ một cái bảng lớn như bàn tay, viết một chữ số Ả Rập, giắt trên mặt tường thật cao, có lúc đến kỳ thi chung sẽ loạn thứ tự sắp xếp địa điểm thi, thường xuyên có người giống như bị loạn xì ngầu, đến phòng giáo viên sau khi hoảng hoảng trương trương hỏi qua hỏi lại, mới có thể chú ý tới số đánh trên đỉnh khu dạy học.
Xét thấy em gái mình giống như từ nhỏ trong đầu thiếu nhanh nhẹn, cho dù chỉ có hai khu dạy học, một phòng ăn, một bãi tập cũng thường đi nhầm khu dạy học, đi nhầm tầng lầu, đi nhầm lớp học, cho nên ngày hôm qua khi dẫn cô đến xem, Nhạc Kỳ Sâm liền đặc biệt nói: "Như thế nào mới có thể thuận lợi từ cửa trường học đi tới phòng học mà không lạc đường, không đi nhầm." Nói rõ hướng đi cho cô, thí dụ như đi tới trước pho tượng thì quẹo trái, đến gần cầu thang lớp 12, đến lầu bốn sau đó quẹo trái, phòng học đầu tiên chính là lớp 10C7 khối một.
Biểu hiện của Thiển Thiển chính là hôm nay cô hoàn toàn dựa theo hướng anh cô chỉ, nhưng tại sao. . . . . .
Dùng khoảng ba phút để suy nghĩ, ánh mắt Thiển Thiển mới một lần nữa trở về gương mặt của người đàn ông đang đắm chìm trong bài giảng của mình, thao thao bất tuyệt, vẻ mặt càng thêm mê muội, cô nhớ rõ ràng ngày hôm qua khi anh dẫn cô đi xem lớp, chủ nhiệm lớp là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mà. . . . . .
Người cô lớn như thế, lại đang ngây ngốc đứng ở cửa phòng học lâu như vậy, đương nhiên đưa tới không ít chú ý của các bạn học sinh, sau khi bàn luận xôn xao một phen, rốt cuộc có một học sinh lá gan hơi lớn một chút giơ tay nói: "Thầy giáo, bạn học mới tới, thầy xem có phải nên để bạn ấy đi vào trước hay không?"
". . . . . . Bạn học mới?" Nói Thiển Thiển phát ngốc bao nhiêu liền nói bấy nhiêu, rốt cuộc thầy giáo mới dừng câu chuyện lại, ông vừa quay đầu lại, thấy mặt Thiển Thiển vô tội đứng ở cửa phòng học, lại nhìn đồng hồ treo trên tường một chút, đã vào giờ mười phút rồi, lúc này lông mày cau lại, sắc mặt tối sầm, hai bên cánh mũi cũng càng thêm hằng sâu.
Vốn ông thường nói năng không cẩu thả, lại bởi vì hàng năm đều nhận lớp chủ nhiệm, đương nhiên có một loại nghiêm khắc, mà loại cảm giác bị áp bức khi ông tức giận càng thêm trở nên mãnh liệt, vốn còn chút hò hét ầm ỉ, trong chớp mắt phòng học liền an tĩnh lại, học sinh mới vừa giơ tay lên tiếng cũng ngượng ngùng để tay xuống.
Mà ánh mắt dữ dằn này nhìn chăm chú Thiển Thiển một chút cảm giác áp lực cũng không có, thấy thầy giáo rốt cuộc cũng chú ý tới mình, cô giơ tay lên chào với thầy giáo một cái, nói: "Báo cáo."
Với tư cách đi trễ chuyên nghiệp, cô đưa tay chào hiển nhiên nếu so với những học sinh khác thì tiêu chuẩn hơn nhiều.
Thấy cô hình như không hiểu được tình hình ra sao, vẫn đứng đắn chào báo cáo với thầy giáo như thế, một vài học sinh nghịch ngợm trong lớp không khỏi phát ra mấy tiếng cười trộm.
Đồng thời, nam sinh ngồi ở cuối bàn trong phòng học ngẩng đầu lên, nhìn người đứng ở cửa phòng học, còn duy trì tư thế chào tiêu chuẩn. Anh cũng chỉ tùy ý nhìn lướt qua, thu hồi ánh mắt, tiếp tục mở sách mới ra, mất hồn.
Lúc này, một giọng nữ ôn hòa phá vỡ yên tĩnh trong phòng học.
"Là bạn học Nhạc Thiển Thiển sao? Làm sao tới trễ như vậy? Mau vào đi."
Người đang nói chuyện, toàn thân mặc bộ váy màu hồng nhạt, cô giáo từ cuối phòng học đi lên phía trước, chính là chủ nhiệm lớp mà Thiển Thiển tự hỏi đã đi đâu rồi.
Nghe được câu hỏi của cô, Thiển Thiển thuận thế dùng chào tay gãi gãi cái ót, có chút ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi cô, em. . . . . . Ngủ quên."
"Ngủ quên à? Ngày tựu trường của học kỳ mới chắc là chưa thích ứng được. Nhưng lần sau không thể như vậy, mau vào đi." Chủ nhiệm lớp cười cười trấn an với cô, nói xong liền lui qua bên cạnh nửa bước, định cho Thiển Thiển đi vào.
"Đi vào cái gì, không cho phép vào." Thầy giáo vừa thất thần phục hồi tinh thần lại, chợt vỗ xuống bàn một cái, "Ngày đầu tiên tựu trường liền đến trễ, còn bày ra bộ dáng không sao cả, đây là thái độ của học sinh sao?"
Cuối cùng đã hiểu thầy giáo là đang tức giận, Thiển Thiển vô tội mở trừng hai mắt, yếu ớt nói: "Thật xin lỗi thầy, em không phải cố ý ngủ quên . . . . . ."
"Chẳng lẽ có ai sẽ cố ý ngủ quên sao? Được, được, em nói em ngủ quên, vậy cha mẹ của em đâu? Nếu như đồng hồ báo thức kêu em không dậy, vậy cha mẹ em phải có trách nhiệm gọi em thức dậy đi học đúng giờ chứ." Thầy giáo cực kỳ tức giận nói, trên cổ gân xanh cũng nổi lên.
Mặc dù không hiểu, rõ ràng chỉ là tới trễ mấy phút mà thôi, tại sao thầy ấy lại tức giận như vậy, nhưng Thiển Thiển vẫn ngoan ngoãn thành thật trả lời: "Ba em đi công tác, ông ấy đã đi công tác hơn nửa tháng rồi, về phần mẹ em. . . . . ." Nói đến người mẹ trình độ không đáng tin không thua kém với mình này, Thiển Thiển rụt cổ một cái, "Mẹ em, bà ấy. . . . . . Cũng ngủ quên. Lúc ra cửa em còn chưa đến nổi trễ, nhưng vì mẹ em trễ. . . . . ."
Thầy giáo: ". . . . . ."
Cô chủ nhiệm: ". . . . . ."
Học sinh cả lớp: ". . . . . ."
Nghe Thiển Thiển mềm mại trả lời xong, toàn thể thành viên lớp 7C-1 tiến vào trạng thái tê liệt trong chốc lát.
Cũng không biết người nào nhịn không được cười nhẹ, cả lớp từ hình thức tạm ngừng trở về hình thức phát hình.
"Em...Em. . . . . ." Biểu hiện của thầy giáo chính là không còn từ nào để nói, ngón tay chỉ vào Thiển Thiển cũng bắt đầu phát run, thật lâu cũng không tìm được lời nói nào thích hợp với tình cảnh giờ phút này.
Thấy nét mặt thầy giáo biểu hiện như là: ‘Tôi cảm thấy mình sắp hít thở không thông.’, nghĩ đến tên đầu sỏ hại thầy thành như vậy có lẽ là mình, Thiển Thiển vội vàng bổ xung thêm: "Thật xin lỗi thầy, thầy không nên tức giận, em về sau sẽ tận lực không đến muộn . . . . . . Có lẽ. . . . . . Là như vậy?"
Loại giọng nói không xác định chắc chắn của cô làm cho cả lớp cười ầm, nhưng bởi vì sắc mặt thầy giáo càng khó coi, loại tiếng cười này chỉ xuất hiện không tới nửa phút liền biến mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT