Ngày hôm sau, Giang Ngọc Nhan thấy Quân Như Lam đứng ở chỗ hẹn chờ mình, khóe mắt không khỏi toát ra ý cười. Quân Như Lam thấy nụ cười trên gương mặt tuyệt thế kia, lập tức có cảm giác rơi vào hang sói. Tuy hối hận nhưng đã đáp ứng người ta, Quân Như Lam đành phải kiên trì đi với Giang Ngọc Nhan.
Thật ra chỉ là thuốc viên thông thường thôi, chẳng mấy chốc có thể làm xong, nhưng Giang Ngọc Nhan lại dùng ba ngày mới hoàn thành. Ai bảo Quân Như Lam hợp khẩu vị của hắn như thế, hắn đang lên kế hoạch lúc nào nên đè Quân Như Lam ra, sau đó ăn không còn một mảnh, hắc hắc…
Ngày tròn một tháng Triệu Vũ rời khỏi cũng là ngày Giang Ngọc Nhan thả Quân Như Lam khỏi phòng chế thuốc. Triệu Cảnh Trần vất vả lắm mới được một lúc nhàn rỗi, đang ngồi trong phòng nhìn Giang Ngọc Nhan bắt mạch cho Bạch Sơ Ảnh.
“Sao rồi?”. Thấy Giang Ngọc Nhan bắt mạch xong, Triệu Cảnh Trần vội vàng hỏi.
“Thai nhi ổn, không có gì đáng ngại. Nhưng một tháng này nôn quá nhiều, ăn không vô, thân thể hơi yếu, phải nghĩ cách khiến hắn ăn cái gì đó mới được”. Giang Ngọc Nhan nhíu mày. Y thuật của Giang Ngọc Nhan dù tốt hơn nữa cũng không chữa được tâm bệnh, hắn đang suy nghĩ xem có nên tìm Cổ Thiên Thương đến hay không.
“Phải làm sao đây?”. Triệu Cảnh Trần cũng cau mày, đau lòng nhìn Bạch Sơ Ảnh. Hắn đã sớm xem Bạch Sơ Ảnh là đệ đệ, sao lại không đau lòng cho được?
“Đúng rồi”. Giang Ngọc Nhan giống như nhớ ra chuyện gì quan trọng, vỗ đùi, ánh mắt lộ ra hưng phấn.
“Sao rồi, có biện pháp gì ư?”. Triệu Cảnh Trần lập tức hỏi tới.
“Đông cung đồ”. Giang Ngọc Nhan thốt ra lời nói kinh người.
“Đông cung đồ?”. Triệu Cảnh Trần nghi hoặc, lẽ nào đông cung đồ cũng có thể làm thuốc ư? Quả nhiên là Thánh y, kê đơn cũng đặc biệt như thế.
Đêm đó Giang Ngọc Nhan và Bạch Sơ Ảnh nói chuyện bị Cổ Thiên Thương nghe được, vì chưa chuẩn bị mà không hỏi cặn kẽ đáp án xác thực. Giang Ngọc Nhan vốn định hôm sau sẽ mang đồ đạc tới hỏi rõ sự việc, ai ngờ Triệu Cảnh Trần lại đột nhiên đòi về cung, không có thời gian chuẩn bị. Vừa vào hoàng cung lại bị Hoàng đế làm rối lên, khiến hắn quên mất, lúc này mới nhớ tới. Đưa đông cung đồ cho Bạch Sơ Ảnh xem, hỏi hắn đã làm chuyện này với ai thì không phải sẽ rõ hay sao? Giang Ngọc Nhan cười hắc hắc hai tiếng.
Triệu Cảnh Trần bị nụ cười dâm đãng không hợp với dung mạo của Giang Ngọc Nhan dọa sợ, không nhịn được rùng mình một cái. Bạch Sơ Ảnh cũng nhìn Giang Ngọc Nhan, nhíu mày, cảm thấy nụ cười này rất chói mắt.
“Ảnh nhi”
Triệu Cảnh Trần vừa định hỏi Giang Ngọc Nhan muốn tìm đông cung đồ để làm gì thì đã bị một tiếng kêu đầy lo lắng nhưng ôn nhuận cắt ngang. Theo thanh âm, một nam tử hơn ba mươi tuổi rất giống Bạch Sơ Ảnh đẩy cửa vào, hơi dừng một chút liền vội vàng đến chỗ Bạch Sơ Ảnh.
“Cha”. Bạch Sơ Ảnh đứng dậy, biểu cảm vui sướng.
Nam tử nắm tay Bạch Sơ Ảnh, nhìn từ trên xuống dưới, đau lòng sờ khuôn mặt gầy gò của hắn. “Ảnh nhi ăn không nhiều ư? Sao lại gầy như thế?”
“Cha”. Gương mặt u sầu một tháng qua của Bạch Sơ Ảnh giãn ra, kéo tay cha đặt lên cái bụng hơi nhô ra của mình. “Cục cưng”. Cha rất thích cục cưng, lúc ở trên núi cả ngày đều kể chuyện lúc hắn còn nhỏ, nói hắn rất ngoan rất đáng yêu. Bạch Sơ Ảnh nghĩ cha nhất định rất thích trẻ con.
Tay nam tử cứng đờ, lại sợ Bạch Sơ Ảnh cho rằng mình không thích cục cưng nên thả lỏng biểu cảm, mỉm cười vuốt ve vài cái. “Cục cưng à, cha rất thích”
Nghe hắn nói thích, Bạch Sơ Ảnh nở nụ cười.
“Cha xem cho ngươi một chút”. Nam tử kéo tay Bạch Sơ Ảnh lên bàn, giúp hắn bắt mạch. Nam tử cau mày, sau đó lại lộ ra nét mặt ôn hòa, nhìn Bạch Sơ Ảnh. “Đứa trẻ không sao, nhưng sau này Ảnh nhi phải ăn nhiều một chút, như vậy cục cưng mới mau lớn”
“Vâng”. Bạch Sơ Ảnh nghe lời gật đầu.
Triệu Vũ theo sát nam tử bước vào, vẫn luôn khẩn trương nhìn bọn họ, muốn nói gì đó nhưng lại sợ quấy rầy. “Sơ Dật, ta đã nói Ảnh nhi không sao, vậy mà ngươi còn đi vội như vậy, tối qua cũng không ngủ. Ngươi mau ngủ một chút đi”. Triệu Vũ cuối cùng cũng chờ được cơ hội nói chuyện, kéo tay Bạch Sơ Dật, vẻ mặt đau lòng.
Bạch Sơ Ảnh nhìn bọn họ một chút, hỏi rằng. “Cha, hắn là phụ thân của ta ư?”
Trên gương mặt thanh tao của Bạch Sơ Dật nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, ánh mắt lóe lên nhìn con trai, thấp giọng đáp. “Ừ, hắn là phụ thân của ngươi”. Bạch Sơ Dật áy náy nhìn Bạch Sơ Ảnh. “Xin lỗi Ảnh nhi, cha gạt ngươi”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Vũ vừa vui mừng vừa khẩn trương, mỉm cười. “Không sao, cha thích là được rồi”. Chỉ cần cha vui vẻ, không nói với mình thì có sao đâu?
“Ảnh nhi”. Triệu Vũ vui mừng nắm tay Bạch Sơ Ảnh, trơ mắt nhìn hắn. Đây là con trai do Sơ Dật sinh cho mình, thật hiểu chuyện, biết thông cảm cho người khác. Nếu hắn có thể gọi mình một tiếng phụ hoàng thì tốt quá.
Bạch Sơ Ảnh cũng nhìn Triệu Vũ, rất khó hiểu với ánh mắt nhiệt tình và chờ đợi của hắn. Tuy người này là phụ thân của mình, lần đầu tiên gặp hắn cũng có cảm giác thân thiết nhưng dù sao vẫn chưa tiếp xúc, Bạch Sơ Ảnh không biết ánh mắt chờ mong này là sao.
Triệu Vũ thấy Bạch Sơ Ảnh nghi hoặc nhìn mình, không nói lời nào, vì vậy nhiệt tình bị đả kích, khẩn cầu nhìn Bạch Sơ Dật bên cạnh.
Bạch Sơ Dật nhìn Bạch Sơ Ảnh, hơi bất đắc dĩ thở dài. Đều tại mình, mình không phải là một người cha tốt, nếu mình không nhốt hắn trên núi mười bảy năm thì hắn cũng không đến nỗi không biết đối nhân xử thế như vậy, thật khiến người ta lo lắng. Ngay cả làm sao có đứa nhỏ cũng không biết. Cũng tại mình sơ sẩy, không suy nghĩ chu đáo mà để hắn xuống núi một mình, có một số việc lẽ ra phải dạy trước cho hắn.
Bạch Sơ Dật đối diện ánh mắt khẩn cầu của Triệu Vũ, trong lòng mềm nhũn. Tuy người này từng tổn thương mình, nhưng nhìn kẻ cuồng ngạo như hắn cúi đầu, không ngừng lấy lòng thì Bạch Sơ Dật lại không khỏi mềm lòng nhìn Bạch Sơ Ảnh. “Ảnh nhi, gọi phụ thân đi”
Bạch Sơ Ảnh nhìn nam tử cao to kiên nghị trước mặt, âm thanh trong trẻo ưu nhã chậm rãi vang lên. “Phụ thân”. Nói xong vỗ vỗ vào bàn tay Triệu Vũ đang nắm lấy tay hắn.
“Ảnh nhi”. Vị đế vương cuồng quyến này cũng giống như một người phụ thân bình thường, được con mình thừa nhận mà kích động vui sướng không ngớt, chẳng giống vẻ uy nghiêm chỉ bằng một ánh mắt cũng khiến quần thần run rẩy chút nào. Hắn biết Bạch Sơ Dật không cho Bạch Sơ Ảnh gọi hắn là phụ hoàng vì không muốn Bạch Sơ Ảnh bị cuốn vào vòng xoáy triều đình, không muốn Bạch Sơ Ảnh chịu bất cứ tổn thương nào. Thật ra chỉ cần bọn họ muốn, hắn đều sẽ cho, hắn cũng không muốn đứa trẻ đơn thuần này bị cuốn vào tranh đấu. Ảnh nhi có thể gọi hắn một tiếng phụ thân, hắn đã rất an ủi rồi.
“Được rồi”. Mặc dù bởi vì Ảnh nhi ở đây Bạch Sơ Dật mới cùng Triệu Vũ trở về, nhưng nhìn đến bộ dạng kia của hắn, Bạch Sơ Dật không khỏi trấn an cười cười, kéo tay hắn ra. “Ngươi ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với Ảnh nhi”
“Sơ Dật”. Triệu Vũ thấy Bạch Sơ Dật lại lộ ra nụ cười ấm áp quen thuộc, biết hắn đã bắt đầu tha thứ cho mình, vì vậy trong lòng vui vẻ, lưu luyến nhìn hắn một cái rồi buông tay ra, do dự quay đầu nhìn một chút. “Vậy ta ra ngoài trước”
Triệu Vũ vừa đi vừa quay đầu, sau khi ngây ngốc nhìn Bạch Sơ Dật thì quay sang hai người còn lại, mắt phượng hơi híp, thanh âm uy nghiêm. “Còn không mau ra ngoài”
Triệu Cảnh Trần giống như đứa trẻ bị thương ôm lấy ngực, đầy mặt ai oán theo sau Triệu Vũ. Thật bất công, rõ ràng đều là con, tại sao đối với mình hết hò hét thì lại lợi dụng sức lao động, còn đối với Sơ Ảnh… Hu hu, sinh nhầm, sinh nhầm rồi. Kiếp sau nhất định phải làm một đứa trẻ kết tinh từ tình yêu, không cần làm con của hai kẻ không yêu nhau. Nếu không cha không thương, nương không đau, thật thê thảm…
Giang Ngọc Nhan từ lúc Bạch Sơ Dật vào cửa thì hai mắt đã lóe sáng nhìn hắn, từ đầu đến cuối cũng không rời. Tuy vóc dáng hai người rất giống nhau, nhưng vừa nhìn đã biết là… Ách, dù là cha con nhưng càng giống anh em hơn. Thế nhưng khí chất rất khác biệt, Bạch Sơ Ảnh phiêu dật tinh khiết còn Bạch Sơ Dật ôn nhuận như nước, khóe mắt lộ ra ổn trọng, dịu dàng và tao nhã từ xương tủy khiến người ta càng nhìn càng khó rời tầm mắt.
Đây là người cha không gì không làm được theo như lời Bạch Sơ Ảnh kể. Cuối cùng Giang Ngọc Nhan cũng thấy hắn, thật kích động. Nhưng người ta đang diễn tiết mục cha con gặp lại, sao hắn lại không biết xấu hổ mà tới quấy rầy được? Nhưng chờ ôn chuyện xong, người ta lại muốn nói chuyện riêng với nhau, mình cũng chẳng có quyền ở bên cạnh quan sát. Được rồi, Giang Ngọc Nhan biết Bạch Sơ Dật muốn nói gì với Bạch Sơ Ảnh, hắn vốn tự ra tay nhưng nếu cha người ta đã tới thì đành phải lui xuống. Giang Ngọc Nhan lưu luyến nhìn Bạch Sơ Dật vài lần, bị Triệu Vũ trừng mấy cái mới không cam tâm tình nguyện rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT