Thanh âm ngọt ngào như rượu vang lên bên tai, dù hơi lắp bắp nhưng vẫn khiến người ta say sưa.
“Ha ha…”. Mỹ nữ tuyệt sắc trong ngực phát ra tiếng cười quái dị khiến Quân Như Lam rùng mình một cái.
“Cô, cô nương, ngươi không sao chứ?”. Không phải mình đụng trúng đầu nàng đấy chứ? Nếu không tại sao tiếng cười kia lại… ách, vừa trầm vừa gian xảo như vậy?
Cô nương?
Mới vừa rồi chỉ lo hưởng thụ thanh âm tuyệt vời kia, Giang Ngọc Nhan không nghe được Quân Như Lam nói gì. Lần này hắn lại nghe rõ ràng: cô nương! Muốn chết ư, hắn có điểm nào giống với nữ tử cơ chứ?
Giang Ngọc Nhan ngẩng mạnh đầu, ách… mềm mềm ấm ấm, xúc cảm không tệ, là thứ gì vậy?
Giang Ngọc Nhan chớp đôi mi cong dài, chậm rãi mở mắt, bỗng dưng đối diện một đôi mắt đang trợn to, trong đó tràn ngập kinh ngạc và xấu hổ. Đó là một đôi mắt của nam nhân, mày kiếm mắt sáng rất đẹp. Ách, chờ chút, sao lại có thể thấy gần như vậy? Thế thì thứ mà miệng mình đang dán lên chẳng lẽ là…
“Oa…”
“A…”
Bốn cánh môi dán lên nhau một hồi lâu, sau đó hai tiếng thét chói tai vang lên khiến hoa cỏ trong cung đều rung động. Thái giám cung nữ lân cận đều dừng bước, bỏ xuống công việc trong tay, không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Ngươi…”
Giang Ngọc Nhan vươn ngón tay thon dài trắng nõn chỉ vào nam tử có dáng người cao ngất trước mặt. Đầu ngón tay bởi vì kích động mà khẽ run, đôi môi đỏ bừng cũng run lên, dụ hoặc người trước mặt đến hái.
Yêu nghiệt!
Quân Như Lam thầm kêu một tiếng, lập tức miệng khô lưỡi khô. Trong tay còn lưu lại xúc cảm dẻo dai, chóp mũi quanh quẩn mùi dược thảo nhàn nhạt, không thứ nào không khiến hắn mê muội. Ngón tay kia, đôi môi kia đang run rẩy trước mặt hắn, khiến đầu óc Quân Như Lam nóng lên, tầm mắt mơ hồ. Hắn mãnh liệt bắt lại ngón tay ngọc ngà kia, rất có khí khái nam tử mà hứa hẹn. “Cô nương đừng sợ, ta sẽ phụ trách”. Đôi mắt hắn ẩn tình nhìn “nàng”.
“Cô nương cái đầu ngươi”. Giang Ngọc Nhan tức giận đến đỏ bừng mặt, hất tay Quân Như Lam ra, hét lớn. “Mắt ngươi mọc trên trán ư? Ta là nam, là nam biết không? Nếu để ta nghe ngươi kêu một tiếng cô nương nữa, ta sẽ cho ngươi biết mặt!”
Giang Ngọc Nhan giận dữ hét xong, sợ Quân Như Lam còn không hiểu rõ, lại nắm lấy bàn tay có vết chai mỏng của Quân Như Lam mà áp lên ngực mình, hung hăng đè xuống. Giang Ngọc Nhan cảm thấy còn chưa đủ rõ ràng, vì vậy còn nhích lên nhích xuống.
“Ngươi…”. Quân Như Lam cuống quýt rút tay về, trên mặt nóng lên, lúc xanh lúc trắng.
“Ta làm sao? Bất quá chỉ đẹp một chút thôi! Thế nào, ghen tị ư? Hễ đẹp đều là nữ sao? Đúng là thiếu hiểu biết”. Giang Ngọc Nhan nhìn chằm chằm Quân Như Lam, lời lẽ đanh thép.
Nam, sao lại là nam? Quân Như Lam xanh mặt nhìn tay mình, sau đó ngây ngẩn vươn tay sờ lên môi. “Ta, ta hôn một nam nhân?”. Hu hu… Quân Như Lam rất muốn ôm đầu gào thét.
“Ngươi thế mà dám chê ta?”. Giang Ngọc Nhan giận dữ đá hắn một cước. “Ta còn chưa chê ngươi thì thôi, hôn nam nhân thì sao chứ? Có thể hôn được một người tài mạo song toàn như ta thì ngươi hẳn là nên đi thắp hương lễ phật”. Giang Ngọc Nhan mặt không đỏ khí không nghẹn mà nói.
“Ngươi…”. Quân Như Lam trợn mắt nhìn Giang Ngọc Nhan. Rõ ràng là một người… nam nhân như hoa như ngọc, sao vừa mở miệng lại phá hư hết tất cả đẹp đẽ chứ? Nghĩ đến lúc nãy mình còn bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, Quân Như Lam vừa xấu hổ vừa tức giận với lời lẽ phách lối của Giang Ngọc Nhan. Thế nhưng bản tính Quân Như Lam rất thuần lương, là một công dân tốt tuân theo quốc pháp, cũng không nói được những lời lẽ hung ác, chỉ lắp bắp nói. “Ngươi vô lại, không, không có giáo dục…”
“Cái gì? Ngươi nói ai vô lại? Ai không có giáo dục?”. Giang Ngọc Nhan nhảy dựng lên nhào tới Quân Như Lam, bộ dáng muốn cắn người.
Trong lòng Quân Như Lam tuy phẫn nộ, nhưng một mỹ nhân như vậy nhào tới chỗ mình, nếu tránh ra nhất định sẽ ngã xuống. Quân Như Lam là một chính nhân quân tử, một thanh niên thương hương tiếc ngọc, chuyện thấy chết mà không cứu thế này làm sao có thể làm được? Quân Như Lam theo bản năng dang tay đem mỹ nhân ngang ngược kiêu ngạo ôm vào lòng.
Ách…
Thời gian dường như bị một vũ nữ làm ma pháp khiến cho bất động. Giang Ngọc Nhan một tay nắm lây vạt áo Quân Như Lam, một tay chống trước ngực hắn. Quân Như Lam vòng tay quanh vòng eo dẻo dai thon thả của Giang Ngọc Nhan, trong mắt bừng sáng. Hai người lẳng lặng nhìn nhau, tầm mắt triền miên, tia lửa bắn ra bốn phía, “bùm bùm” thiêu đốt. Không khí chung quanh chậm rãi lưu chuyển, nhiệt độ dần dần lên cao, đồng thời có khả năng không thể vãn hồi.
Rõ ràng cảm thấy người này mặc dù đẹp nhưng không có lễ độ, Quân Như Lam chính là ghét nhất mẫu người như vậy, nhưng, nhưng… Ánh mắt của hắn thật đẹp, giống như bầu trời trăng sáng đầy sao. Lông mi hắn thật cong, còn đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào mà Quân Như Lam từng thấy. Mũi hắn tinh xảo thẳng tắp, lóe sáng dưới ánh mặt trời. Bờ môi của hắn… Tim Quân Như Lam đập loạn thình thịch, không dày không mỏng, không tô son nhưng vẫn đỏ, thủy nhuận mềm mại, hôn lên rất thích. Ánh mắt Quân Như Lam tối sầm, trong đầu giống như dây cung bị cắt đứt.
Người này thật tuấn tú, cơ thể thật ấm áp, khí tức thật dễ chịu, dường như có một loại ma lực quấn lấy tầm mắt Giang Ngọc Nhan. Cánh môi khô ráo ấm áp tản ra hơi thở mê người khiến Giang Ngọc Nhan cảm thấy một đời thánh y của hắn đã bị hạ độc, nếu không tại sao hôm nay lại bất bình thường như thế. Giang Ngọc Nhan cảm thấy nam nhân cao ngất trước mặt toàn thân đều tỏa ra khí độc, ngay cả thánh y như hắn cũng không chống đỡ nổi.
Tầm mắt chậm rãi tiếp cận, đôi mắt hai người chỉ có thể nhìn thấy đối phương, bốn cánh môi càng ngày càng gần, đến mức sắp…
“Giang Thánh y, Giang Thánh y…”
Lúc bốn cánh môi chỉ còn cách nhau một trang giấy dày thì lại bị một giọng nữ bỗng dưng xen vào. Ôi, thật đáng tiếc, suýt chút nữa thì chạm vào rồi. Hai người giống như bị điện giật mà “ba” một tiếng đẩy nhau ra, lúng túng liếc nhau rồi nhanh chóng dời tầm mắt.
“Chuyện gì?”. Giang Ngọc Nhan không vui nhìn cung nữ đang trợn mắt nghi hoặc nhìn bọn họ, có chút thẹn quá hóa giận.
Ánh mắt cung nữ lại chuyển động trên người bọn họ một lần nữa rồi mới nhìn Giang Ngọc Nhan, sốt ruột nói. “Giang Thánh y, Ảnh công tử lại nôn nữa rồi. Ôi chao, vừa nhìn đã thấy lo, ngài mau tới xem đi”. Cung nữ lấy hai tay che ngực, vô cùng đau lòng.
Giang Ngọc Nhan nghe xong cũng không tỏ vẻ lo lắng, nhìn cung nữ một cái. “Chuyện này có gì đâu mà la hét om sòm, chẳng phải chỉ là nôn thôi sao? Hắn có ngày nào lại không nôn? Không sao, có Giang Ngọc Nhan ở đây, hắn muốn chết cũng không được”
Quân Như Lam nghe xong lời của Giang Ngọc Nhan, nhíu chặt mày. Người này không những ngạo mạn mà còn không biết đồng cảm. Quân Như Lam trước giờ chưa từng thấy ai xấu tính như vậy. Hừ, cho dù đẹp cũng có ích gì?
“Nhưng mà…”. Cung nữ muốn nói gì đó nhưng biết cũng không có tác dụng, đành phải cầu khẩn. “Ngài mau đến xem một chút đi, Ảnh công tử không muốn uống thuốc”
Giang Ngọc Nhan nhíu mày, đúng là gia hỏa ương bướng. Cũng may mình đã chế xong thuốc viên rồi. Hắn cúi đầu nhìn hai tay trống rỗng, chẳng có thứ gì.
Thuốc viên của ta đâu?
Ánh mắt Giang Ngọc Nhan nhìn xung quanh, bỗng dưng trợn to. Gia hỏa đáng ghét kia thế mà đã giẫm lên thuốc viên của hắn!
“Gia hỏa đáng ghét, mau dời cái chân thúi của ngươi đi!”. Giang Ngọc Nhan trừng mắt nhìn chân của Quân Như Lam, thanh âm run rẩy, nổi giận.
Quân Như Lam kì quái nhìn Giang Ngọc Nhan, người này lại phát điên cái gì? Quân Như Lam theo tầm mắt của hắn nhìn xuống mớ thuốc vung vãi dưới chân mình. Bình thuốc đã vỡ vụn, bộ dạng đáng thương nằm bên chân hắn.
“Xin, xin lỗi”. Quân Như Lam cuống quýt dời chân, vẻ mặt áy náy.
Giang Ngọc Nhan nhìn đống thuốc bị đạp nát như bùn, ngẩng đầu trừng Quân Như Lam. “Xin lỗi thì có ích gì? Ngươi có thể đền lại thuốc cho ta không? Đây chính là thuốc cứu mạng người, ta phải tốn mấy ngày mới làm xong. Ngươi đền thế nào đây?”
“Ta…”. Quân Như Lam đỏ mặt, nghĩ rằng thuốc này dùng để cứu người, vừa vội vừa xấu hổ. “Ngươi đưa đơn thuốc cho ta, ta lập tức mua về cho ngươi”
Chậc, người này đúng là dễ lừa. Dáng vẻ đỏ mặt của hắn thật mê người, thật muốn… Suy nghĩ trong lòng Giang Ngọc Nhan chính là một con sói to đang đối diện cừu nhỏ, nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ tức giận. “Ngươi nghĩ thuốc này muốn mua là mua được sao? Trong cung thuốc gì mà không có, ngay cả hoàng cung cũng không có thì ngươi mua ở đâu?”
“Chuyện này…”. Quân Như Lam càng hổ thẹn và hoảng loạn. “Ta… xin lỗi”
Giang Ngọc Nhan lẳng lặng nhìn hắn một hồi, cuối cùng làm ra dáng vẻ khoan dung, nhún vai. “Nếu ngươi muốn bồi thường thì ta có một biện pháp”
“Biện pháp gì?”. Quân Như Lam vội hỏi.
“Chuyện này ư…”. Giang Ngọc Nhan nghiêng cái đầu xinh đẹp. “Ngươi ở bên cạnh giúp ta làm một lọ thuốc khác đi”
“Chuyện này…”. Quân Như Lam do dự một hồi, cuối cùng gật đầu. “Tốt, chúng ta đi ngay bây giờ đi”
“Bây giờ ư? Bây giờ không được, ta phải qua xem bệnh nhân, châm cứu cho hắn. Sáng mai ta ở nơi này chờ ngươi được không?”. Giang Ngọc Nhan vui sướng trong lòng.
“Được”. Quân Như Lam sảng khoái đáp. “Vậy ngày mai gặp, ngươi mau đi đi, nếu không bệnh nhân sẽ gặp nguy hiểm”
Thân là ngự tiền đới đao thị vệ, đệ nhất bộ khoái kinh thành, chức trách của Quân Như Lam chính là bảo vệ quốc gia yên ổn, giám hộ an toàn của nhân dân. Hắn không thể vì lỗi của mình mà khiến người ta mất mạng.
“Tốt, ngày mai gặp lại ở đây, nhất định phải nhớ đó, mạng người quan trọng bằng trời nha”. Giang Ngọc Nhan nói xong thì theo cung nữ rời đi, khóe miệng hàm chứa nụ cười khiến người ta sởn gai ốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT