"Vân Thiên, Vân Thiên em chờ một chút!"

Mới từ trong nhà Thị trưởng ra, Nghiêm Tử Tuấn trên tay xách một chiếc túi LV nhỏ đuổi theo theo Lục Vân Thiên.

"Cút ngay!" Lục Vân Thiên quay đầu lại mắng một câu, nổi giận đùng đùng bước đi.

"Vân Thiên, Vân Thiên!" Nghiêm Tử Tuấn theo sát hơn mấy bước, kéo cánh tay của cô ta lại, "Không cần đi nhanh như vậy, sẽ đau chân." Trên mặt Nghiêm Tử Tuấn mang theo vài phần lo lắng, dưới chân cô ta là đôi dép cao gót, sợ cô ta không cẩn thận sẽ trẹo chân.

"Buông ra" Gương mặt Lục Vân Thiên âm trầm, cánh tay dùng sức gạt tay hắn.

"Vân Thiên. . . . . ." Lục Vân thiên đã giận dữ ngút trời, Nghiêm Tử Tuấn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhẹ nhàng lôi kéo tay của cô ta, chỉ sợ cô ta đi bộ.

"Nghiêm Tử Tuấn, anh có phải là đàn ông không? Biến, cút xa một chút , đừng để cho tôi nhìn thấy anh!"

Ở trên đường cái, vì lôi kéo với Lục Vân Thiên, nên có không ít người đi đường quay đầu lại nhìn.

Nghiêm Tử Tuấn thấy thế, trong bụng căng thẳng, kéo tay Lục Vân Thiên, "Chúng ta vào trong xe nói."

"Vào trong xe nói? Nói gì? Nói anh bị từ chức, ngay cả ba tôi cũng không biện pháp giúp anh phục chức? Hay là nói, con bạn gái trước kia của anh cấu kết với đặc phái viên quốc phòng, chỉnh anh không giống người? Nghiêm Tử Tuấn, anh nói xem, nói với tôi cái gì? Trước khi tôi gả cho anh, anh cái gì cũng không có, ba tôi cho anh cơ hội tốt, trong thời gian 1 tháng, anh liền bị người người ta lấy mất, dung là phế vật! Còn không bằng bản lĩnh của bạn gái trước của anh!" Lục Vân Thiên vốn trang điểm ăn mặc đẹp đẽ, chỉ vì mấy câu nói, khiến cho cả người cũng trở nên dữ tợn.

Chỉ thấy chỉ thấy sắc mặt Nghiêm Tử Tuấn đen lại, tay gắt gao lôi kéo Lục Vân Thiên nhưng không biết nên nói những gì.

Đúng, không sai, hắn ở bên cạnh con gái thị trưởng, muốn dựa vào cha cô ta để đạt được thành công. Hắn uất ức, hắn hiểu được ánh mắt người khác nhìn mình, nhưng những lời đó lại do vợ mình nói ra.

Xấu hổ, bi phẫn, cùng nhau ngưng kết trong lòng của hắn.

"Vân Thiên." Cho dù là bị sỉ nhục, hắn còn có thể làm gì? Không có Lục Vân Thiên chống đỡ, hắn còn có được gì?

Lục Vân thiên nghiêng đầu, lạnh mặt nhìn hắn, "Nhìn con người Mộ Ly xem, tuổi còn trẻ mà đã là đặc phái viên quốc phòng, hừ, ban đầu tôi giống như bị điên mới kết hôn với anh vậy!" Cô ta cắn răng nghiến lợi nói, vẻ mặt hối hận không có bất kỳ điểm che giấu.

"Mộ Ly và anh không giống nhau." Nghiêm Tử Tuấn khẽ cúi đầu, âm thanh trầm thấp.

"Dĩ nhiên không giống nhau, hắn là Quý công tử cao cao tại thượng, còn anh, hừ." Lục Vân Thiên hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt nhìn Nghiêm Tử Tuấn, vẻ mặt khinh thường khảm thật sâu vào trong tim của hắn.

"Anh sẽ phục chức , không dựa vào ba vợ anh cũng có thể phục chức, Vân Thiên em nhìn cho kỹ." Nghiêm Tử Tuấn siết chặt quả đấm, giống như đang nói lời thề.

"Hừ." Lục Vân Thiên liếc hắn một cái, "Nghiêm Tử Tuấn, bây giờ tôi còn cảm thấy hứng thú với khuôn mặt này, nhưng tôi cũng không thích những kẻ chỉ biết mạnh miệng. Nếu như anh ngoan ngoãn, tôi có thể để anh bên cạnh tôi, nếu không. . . . . . Cuộc hôn nhân này, tôi thật không có bất kỳ hứng thú gì."

Dứt lời, Lục Vân Thiên dùng sức rút tay ra khỏi tay Nghiêm Tử Tuấn, lại một lần nữa đoạt lấy túi xách trong tay hắn. Dép cao chín phân ở dưới chân cô ta đăng đăng phát ra âm thanh thanh thúy.

Nghiêm Tử Tuấn nhìn bóng lung Lục Vân Thiên xa dần, cả người căng thẳng, bị một người phụ nữ, bị một người gọi là là vợ châm chọc như vậy, thế nhưng hắn lại không thể có bất kỳ phản ứng nào. Cái này gọi là Tiểu Bạch Kiểm chứ?

"Chờ xem, trong vòng một tháng, tôi sẽ phục chức!" Nghiêm Tử Tuấn giận dữ lầm bầm lầu bầu.

Ba vợ nói này lần bởi vì phía trên thông báo, một người như ông ta không thể giữ được vị trí khoa trưởng của mình, hiện tại chính là đi tìm người kia, người âm thầm kéo hắn xuống—— Mộ Ly!

"Mộ Ly, mày cùng Quý Linh Linh cấu kết lại, vậy cũng đừng trách tao lợi dụng cô ta!" Khuôn mặt hắn lúc này phát ra ánh sáng tà ác.

Một người đàn ông khi sinh ra, rất có quyền thế, ** trước mắt bắt đầu mất giá, cho đến ngày hắn không đáng một đồng.

Thời tiết tháng bảy, mặt trời chói chang chiếu rọi.

Thẩm Hiểu Phỉ một tay xách túi, một tay cầm điện thoại.

"Linh Linh, chừng nào thì cậu mới có thời gian đi dạo phố cùng mình?"

"Thẩm đại tiểu thư, tại sao chúng ta cùng làm ở một công ty, tiểu thư có thể nhẹ nhàng vui thích đi dạo phố như vậy, mà tôi thì đang khổ ải làm thêm giờ!" Bên kia điện thoại truyền đến tiếng gào thét bất mãn của Quý Linh Linh.

"Quý tiểu thư, cậu không cần giả bộ với mình, gần đây mình nghe người khác nói, cậu và Lãnh tổng của chúng ta đang yêu nhau nha. Đến đây đi đến đây đi, mau mau thú nhận xem chuyện này như thế nào." Giọng nói Thẩm Hiểu Phỉ có cảm giác nhiều chuyện.

Chỉ nghe bên đầu điện thoại kia truyền đến một tiếng kêu rên, Thẩm Hiểu Phỉ nhăn đầu lông mày, "Quý Linh Linh bây giờ cậu ở công ty sao? Chú ý hình tượng một chút."

"Mình hiện tại cũng sắp ngỏm rồi, cần gì hình tượng? Cậu đi dạo phố nhanh đi, lát nữa lại cùng cậu nhiều chuyện." Nói dứt lời, còn chưa chờ Thẩm Hiểu Phỉ mở miệng, Quý Linh Linh liền cúp điện thoại.

"Linh Linh, này, Linh Linh cậu là đồ tồi!" Trong lòng Thẩm Hiểu Phỉ bất bình nhẹ giọng mắng.

"Ôi!"

Thẩm Hiểu Phỉ điện thoại còn chưa bỏ vào trong túi xách, tay hình như bị va vào một phát, sau đó chính là một âm thanh thét chói tai.

Cô không khống chế được thân thể run rẩy.

"Này, cô đi bộ không có mắt sao?"

Thẩm Hiểu Phỉ bình tĩnh lại, lúc này mới thấy, một người dáng dấp xinh đẹp, một người phụ nữ vóc người đầy đặn, đang. . . . . . Đây gọi lời chất vấn không có văn hóa.

"Tiểu thư, cô có ý gì?" Thẩm Hiểu Phỉ không hiểu, nghe giọng nói không mấy thiện cảm, cô không khỏi đem khuôn mặt tươi cười ẩn .

"Có ý gì? Có ý gì? Cô còn dám hỏi tôi có ý gì?" Giọng của người phụ nữ the thé, khiến Thẩm Hiểu Phỉ không nhịn được cau mày, "Dung mạo cô khỏe mạnh như vậy, đụng vào tôi, còn dám hỏi tôi có ý gì?"

Lau. . . . . .

Dáng dấp khỏe mạnh? Cô Thẩm Hiểu Phỉ cao 1m68, thể trọng 110 cân, còn chưa nghe ai nói qua thân thể cô khỏe mạnh.

"Vị tiểu thư này, mắt cô ở dưới chân sao?" Thẩm Hiểu Phỉ không nhường nhịn hỏi ngược lại. Người phụ nữ không có mắt này từ đâu tới, cô ta cho rằng bên cạnh có tên nửa nam nửa nữ cô sẽ sợ sao?

"Này, người phụ nữ không biết phép tắc này, cô nói cái gì? Thật vô lý! Mộc, anh xem cô ta, anh xem cô ta, khi dễ em!" Người phụ nữ nghiễm nhiên bị khí thế Thẩm Hiểu Phỉ hù sợ, lập tức quay đầu nhìn Tần Mộc Vũ cầu cứu.

Lại là người phụ nữ này? Lần trước đụng xe của hắn, bây giờ lại đụng phụ nữ của hắn, lần sau cô ta còn muốn đụng cái gì?

Thẩm Hiểu Phỉ khẽ hất cằm lên, nhìn thẳng người đàn ông, bước đầu liếc mắt, ít nhất chỉnh tề ba chỗ, mắt, lỗ mũi, miệng!

"Tiểu thư, tôi nói với cô, đừng cố ý kiếm chuyện, hiểu không? Nếu như có vấn đề, chúng ta tìm thời gian hẹn gặp!" Thẩm Hiểu Phỉ, gương mặt cười đến vô hại. Phiền nhất là loại phụ nữ này, trước mặt đàn ông làm nũng.

"Hẹn gặp? Trời ạ, Mộc, cô ta còn muốn dùng bạo lực!" Người phụ nữ làm bộ sợ hãi, thuận thế ngã vào trong ngực Tần Mộc Vũ.

"Hừ." Thẩm Hiểu Phỉ thấy thế không khỏi khinh tiết một tiếng, xoay người rời đi, thật là nhàm chán.

"Đứng lại." Tần Mộc Vũ lên tiếng, giọng nói mang theo vài phần lười biếng.

Thẩm Hiểu Phỉ mới vừa bước chân ra, liền ngừng lại, a, cô cười lạnh một cái, xem ra bây giờ, muốn cô khởi động gân cốt rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play