"Linh Linh, chuyện bạn trai con là thế nào?"

"Bây giờ bạn trai con không vội vàng sao?"

"Phụ nữ cho dù có công việc, quan trọng nhất vẫn là có một ngôi nhà."

. . . . . .

Quý Linh Linh ôm gối vào trong ngực, nghe mẹ cô Trang Mỹ Cầm dạy, cô chỉ cảm giác Hai mắt mình ríu lại, buồn ngủ quá. Sao lúc nào mẹ của mình cũng chỉ "Hận không gả được" cơ chứ?

Nhìn bộp dạng lảm nhảm như cũ của mẹ, Quý Linh Linh đã có chút hối hận, sớm biết thế vừa rồi không gọi điện thoại về ăn cơm.

"Mẹ, mẹ uống một chút nước trước đi đã." Quý Linh Linh cũng nghĩ không nghĩ ra cách tốt hơn, đành phải dùng loại chiến thuật nhỏ này.

Trang Mỹ Cầm nhận lấy chén nước, "TửTtuấn đứa bé kia tại sao không đến nhà chúng ta nữa hả ?"

Cắn cắn cắn. . . . . .Tâm Quý Linh Linh tâm mỏng manh như pha lê vỡ thành bột phấn đầy đất rồi.

"Hắn a, kết hôn." Thân thể Quý Linh Linh không khỏi nhích lại gần sô pha, chuyện này vốn không muốn nói với mẹ, nhưng lần này không tránh khỏi.

"Kết hôn? Cùng con?" Chuyện này là sao, Trang Mỹ Cầm nhất thời chưa kịp phản ứng.

Quý Linh Linh nhìn vẻ mặt mẹ mình vừa cảm thấy bất đắc dĩ lại cảm thấy buồn cười, "Mẹ, hắn cưới người khác, chúng con đã sớm chia tay." Gương mặt nhẹ nhõm, nhưng Trang Mỹ Cầm có chút không ngồi yên.

Bà nắm thật chặt tay Quý Linh Linh, "Các con bên nhau bốn năm, làm sao có thể nói chia tay liền chia tay đây?" Bà không tin tưởng lời nói của con gái, thân là người mẹ, bà biết Quý Linh Linh đứa bé rất tình cảm.

"Ha ha, " Quý Linh Linh cầm ngược lại tay mẹ nói, "Mẹ, có lúc, tình cảm là duyên phận. Hai chúng con đi chung với nhau thời gian dài, cũng không có thể nói rõ, đời này ngoài hắn ra thì con sẽ không kết hôn. Đến cuối cùng, con không thương hắn, hắn không yêu con, chia tay không mấy hòa bình, như vậy cuối cùng mọi người vẫn là bạn bè."

"Bạn bè?" Vẻ mặt Trang Mỹ Cầm thật sự bị đả kích.

"Mẹ, không cần phải thế, con gái mẹ ưu tú như vậy, còn sợ không ai thèm lấy?" Quý Linh Linh ôm bả vai mẹ cười ha hả, len lén liếc thấy nét mặt mẹ từ từ thư giãn, lúc này mới hơi yên lòng.

Bạn trai? Quả nhiên là một thứ hại người.

"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ."

"Linh Linh, ngày mai Thần Thiên sẽ phải chuyển tới trường, con không được quên đi giúp em." Trang Mỹ Cầm đi tới phòng bếp rửa hoa quả.

"Em yêu, nhớ anh không?" —— Mộ Ly.

Quý Linh Linh khẽ nhăn mày, không biết Mộ Ly có phải là ngươi bị bệnh tâm thần phân liệt. Thôi, dù sao cô cũng không có thời gian trả lời hắn, chỉ cầu hắn an phận thủ thường, đừng phiền toái tố mình là tốt.

"Linh Linh, thế nào?"

"Hả?" Quý Linh Linh ngẩng đầu nhìn mẹ, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền kịp phản ứng ném điện thoại di động trên ghế sô pha, vội vàng đứng lên, "Mẹ, con giúp mẹ."

"Lần này Thần Thiên quay lại thành phố T, về sau trọng trách trên vai con nặng thêm mấy phần. . . . . ."

"Mẹ, con có tiền lương, cho dù có bốn, năm Thần Thiên như em trai, con cũng có thể chăm sóc." Quý Linh Linh cắt đứt lời nói của mẹ, mỗi lần thấy vẻ mặt áy náy của mẹ, cô không khỏi đau lòng.

Ba qua đời sớm, thân là con gái đầu, có năng lực, nên chống cả nhà lên.

"Leng keng. . . . . . Leng keng. . . . . ."

đang lúc Quý Linh Linh muốn trấn an, chuông điện thoại di động lại đúng lúc vang lên. Cô một tay cầm một miếng dưa hấu, một cái tay khác cầm điện thoại di động lên.

Chỉ là liếc mắt nhìn, Quý Linh Linh chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, sắc mặt trắng bệch.

Nhìn cô có cái gì không đúng, Trang Mỹ Cầm lo lắng hỏi, "Linh Linh, con làm sao vậy?"

"Éc. . . . . ." Quý Linh Linh đáp, "Ha, không có gì, công ty chúng con đột nhiên có việc, con muốn đến đó một chuyến, lát ngủ mẹ ngủ trước đi đừng chờ con." Sau khi nói xong, Quý Linh Linh dùng khăn giấy xoa xoa tay, liền cầm điện thoại di động, túi xách, vội vã rời đi.

Nhìn con gái hấp tấp, Trang Mỹ Cầm không hiểu gì nhún vai một cái, conbes này thật là.

Đi tới tầng một, Quý Linh Linh đi ra khỏi chung cư, đứng ở chỗ tương đối ít người, lấy điện thoại di động ra.

Đáng chết, Mộ Ly đáng chết, dám uy hiếp cô.

Ba phút trước.

"Em yêu, tin nhắn thứ ba. Anh ở dưới tầng nhà em, hạn cho em năm phút đồng hồ, nếu như em không xuống, anh liền đi lên tìm người!" —— Mộ Ly.

"Vô lại, vô lại!" Trong lòng Quý Linh Linh phát hỏa, tại sao lại có tên đàn ông như vậy, hắn ăn vạ, bản lĩnh vô sỉ, vĩnh viễn so với bản lĩnh của mình còn lớn hơn!

Quý Linh Linh vừa mở điện thoại, trong lòng vừa nghĩ tới lời mắng người. Đối mặt với Mộ Ly có kỹ thuật tương đối cao thủ, đầu tiên muốn ổn định chính mình, nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Nếu như cô không nhịn được lời nói, rất có thể tạo thành một loại, Mộ Ly vừa xuất hiện, cô liền thất bại thảm hại.

Cô nhắm mắt lại, hô to một hơi, chỉ trong cái nhắm mắt này, cô đều có thể nhìn thấy nụ cười hấp dẫn lòng người của Mộ Ly.

"Ục ục. . . . . . Bĩu môi. . . . . ."

"Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . . . . ."

Quý Linh Linh không dám tin nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động của mình, trời mới biết, hiện tại cô muốn muốn giết người rồi.

Cô dùng ba phút, từ trên tầng chạy xuống, hiện tại thế nào, điện thoại di động của hắn không thể liên lạc, đùa bỡn cô a! Cô chưa từ bỏ ý định, lại một lần nữa mở điện thoại, nhưng kết quả như cũ, không cách nào liên lạc, không cách nào liên lạc, mới vừa rồi gửi tin nhắn không phải vẫn tốt sao?

"Mộ Ly, cái tên khốn kiếp!" Quý Linh Linh cuối cùng không nhịn được, "Đừng để cho tôi nhìn thấy anh, nếu không. . . . . ."

"Nếu không thế nào ? Bảo bối."

Cô chợt xoay người, dưới đèn đường, một người đàn ông vóc dáng cao to, quần áo chỉnh tề, nghiêng người dựa vào nơi đó.

Bởi vì phản quang, Quý Linh Linh không thấy rõ mặt của hắn, nhưng âm thanh kia, 100% cô có thể xác định. Đứng ở đó, cảm giác đầu tiên của Quý Linh Linh chính là nóng bức, trời nóng như vậy, còn đứng ở dưới đèn đường.

Nhìn dáng vẻ cân đối của Mộ Ly, Quý Linh Linh cũng không biết làm thế nào lên tiếng, đã một tuần lễ không gặp mặt, chỉ cảm thấy cảm giác giữa hai người có chút lạ lẫm.

"Ha ha, bảo bối, vừa rồi không phải rất muốn anh sao? Tại sao bây giờ nhìn thấy anh lại không nói lời nào hả ?" Mộ Ly lại một lần nữa mở miệng, hắn đi ra khỏi đèn đường.

Lúc này, Quý Linh Linh mới nhìn rõ hắn.

Hôm nay, hắn đội mũ, mặc quân trang ống tay áo quần dài màu xanh dương đậm, dưới chân đi một đôi giày.

Anh không nóng sao? Đây là câu Quý Linh Linh muốn nói đầu tiên

"Đang suy nghĩ gì?" Mộ Ly đứng trước mặt cô, nâng khóe miệng, mắt nhìn xuống cô.

Quý Linh Linh nhìn hắn, sững sờ, quên mất nói chuyện.

Mộ Ly ngẩng đầu đưa tay sờ vào mặt cô, "Mấy ngày không gặp, không biết anh sao?" Âm thanh của hắn nhẹ nhàng, có chút hài hước, có chút dịu dàng.

"Tại sao không cạo râu rồi hãy tới?" Hắn thật sự lôi thôi ghê gớm, miệng đầy râu, sắc mặt mệt mỏi. Mà Quý Linh Linh cảm giác mình kinh sợ, trong giọng nói của cô chẳng có quan tâm, còn oa oa.

Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, "Muốn sớm một chút gặp lại em."

Một câu nói, đơn giản lại ấm áp.

Quý Linh Linh giống như bị choáng váng, bị hắn kéo vào ôm trong ngực.

—— Em gái, em không có chút phản kháng tượng trưng nào a, không thể bởi vì Mộ Ly là vị đại thúc phóng khoáng mà bị bắt dễ dàng như vậy!

Mặc dù, vị đại thúc này rất có khẩu vị. . . . . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play