Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, mùa đông cũng bất tri bất giác mà tới.

Hôm nay, gió bắc vẫn ào ào thổi mạnh như trước, mọi người đều vội vã chạy vào phòng ngủ sau khi tan học, mà lúc này Mộc Vũ và Tiểu Mão quấn khăng quàng cổ thật dày thì lại ngồi trong tiệm trà sữa bên cạnh trường chờ Phong Xuy.

“Mộc Vũ à, đột nhiên phát hiện cậu chơi Thiên Long cũng đã 3 tháng …” Tiểu Mão sợ nhất là lạnh, ngồi sát vào Mộc Vũ.

“Ân, lúc mùa hè sắp hết đi, đại thố trước đây cũng đang sống trong kỳ dễ chịu ~~” nghe Tiểu Mão cảm thán, Mộc Vũ cũng không tự giác mà hồi tưởng lại những chuyện trước đây, hóa ra mình và sư phụ đã quen nhau 3 tháng rồi.

“À, tính mua tọa kỵ gì?” Tiểu Mão đối với những thứ này lúc nào cũng rất có hứng thú.

“Ngạch … còn chưa nghĩ ra … trước cưỡi phượng hoàng đi … tớ còn chưa có cưỡi qua mà …”

“Không được! Con đó quá xấu … tớ thà là đi bộ cũng không cưỡi cái thứ đó …” Tiểu Mão nghe được thẳng lắc đầu.

“Vậy cậu nói con gì đẹp a?”

“Kêu sư phụ cậu mua cho cậu 1 con Cửu Châu Thần Long cưỡi ^0^ ~~ rất phong cách nha ~~”

“Cửu Châu Thần Long giống con cọp!!!~” Phong Xuy hấp tấp xông vào, thuận tiện còn mang đến 1 bầu không khí lạnh lẽo.

“Ai nha, anh làm lạnh muốn chết, thôi bỏ đi!!” Tiểu Mão dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phong Xuy, cùng Mộc Vũ dán càng thêm chặt.

“Phong Xuy anh sao bây giờ mới tới. chờ anh lâu lắm rồi.” Mộc Vũ đem ly trà sữa đã kêu trước đó đưa tới trước mặt Phong Xuy, “Nghĩ đến anh sắp tới cho nên đã kêu trước, cũng may chưa lạnh ~ uống nhanh để ấm người đi.”

“Được được …” Phong Xuy gật đầu nâng ly trà sữa uống 1 ngụm, sau đó ngáp 1 cái.

“Có phải anh lén hẹn hò sau lưng Vương Gia? Thấy thế nào anh mỗi ngày đều có bộ dáng ngủ không đủ ~~” Tiểu Mão thấy Phong Xuy có hình dạng buồn ngủ nhịn không được nôn tào.

“Đừng nói nữa … đây còn không phải là tại cậu và Cô Đăng sao!!” Phong Xuy nghiến răng nghiến lợi nói ra.

“Làm sao!! Chúng ta lại không trêu chọc anh –!!” Tiểu Mão khó hiểu.

“Sao lại không trêu chọc a!!” Phong Xuy mài răng đem cái ống hút cắn đến nát, “Ân Diệp nói cậu và Mạnh Nhiên chuẩn bị đám cưới, cậu ấy cũng muốn cọ lễ đường của các cậu cùng tôi kết hôn! Sau đó bắt tôi làm cái nhẫn 8* cho cậu ấy … Cậu ấy nghĩ tôi là Tiểu Bình Quả a! Tôi đã làm không dưới 100 cái!!! Mỗi tối chính là dốc hết tinh thần xoát xoát tài liệu, nhưng cao nhất chỉ là 6*!!!”

“Ngạch … bình … bình tĩnh a …” Tiểu Mão thấy Phong Xuy bạo phát cũng rất thức thời mà đem âm thanh điều chỉnh nhỏ lại.

“Phong Xuy, muốn tôi giúp anh giám định 1 cái không 0 0?” Mộc Vũ nghĩ đến mình mỗi lần tùy tiện một chút đều có thể giám định ra đồ tốt thì có chút tội nghiệp Phong Xuy.

“Vậy không được … anh phải tự mình làm cho cậu ấy 1 cái, nếu không cho dù khắc tên của anh cũng không phải toàn bộ là nhẫn của anh …” Phong Xuy lắc đầu, lại uống 1 hớp lớn.

“Oa … tớ cảm thấy xúc động quá … tớ cũng phải kêu Mạnh Nhiên làm cho tớ 1 cái, không thì tớ không thèm lấy chồng …” Tiểu Mão càng nghe càng hưng phấn.

“Cậu cũng đừng có nói với Mạnh Nhiên là anh nói những lời này, anh còn muốn cái mạng nhỏ của anh mà.” Phong Xuy không nói gì, “Bọn họ khi nào tới?”

“Nói đột nhiên có hội nghị, hẳn là sắp tới rồi đi, chờ một chút ~~~ các ngươi cũng không đáng tin, chỉ có tôi và Mộc Vũ là đáng tin ~~”

Tiểu Mão nắm vai Mộc Vũ cười cười, lúc này Mộc Vũ lại đang vùi trong suy nghĩ:

Thường thường 6 người ở cùng 1 chỗ đột nhiên có 4 người kết hôn, không biết sư phụ cócảm thấy cô đơn hay không đây.

Đang nghĩ, điện thoại vang lên, Lâm Mặc Trạch nói đã tới trước cổng trường, kêu bọn họđi ra ngoài.

Mộc Vũ đáp lời, sau khi cúp điện thoại vẫn còn lăng lăng, Tiểu Mão vỗ vỗ đầu cậu: “Mộc Vũ, cậu phát ngốc cái gì?”

“A … không có … chúng ta đi ra ngoài đi …” Mộc Vũ vội đứng lên đi ra ngoài.

“Hắc hắc, tớ biết cậu đang suy nghĩ cái gì ~” Tiểu Mão đuổi theo, “2 người dù sao cũng không phải thầy trò, không bằng cùng nhau làm đám cưới đi!~”

“Ngô …” Mộc Vũ đỏ mặt, vội đẩy cửa đi ra.

“Mau tác hợp tác hợp ~~” Phong Xuy hướng về phía Tiểu Mão nháy mắt mấy cái.

“Có a, tôi đã làm mối từ rất lâu, chỉ là nhìn Mộc Vũ chính là bộ dáng bị ăn, tuy tôi vì cậu ấy cảm thấy có chút bất công ~ thế nhưng cậu ấy thích nên cũng không có biện pháp ~~~”

3 người ngồi trên xe Lâm Mặc Trạch, Mộc Vũ ấn theo yêu cầu của Lâm Mặc Trạch ngồi trên ghế phó lái, phía sau lưu lại cho 2 cái tên kia.

Ân Diệp vừa nhìn thấy Phong Xuy thì nhào tới, áp sát mặt hắn bẹp 1 cái hôn lên miệng.

“Uy …” Phong Xuy xấu hổ, vội quay về phía cửa sổ xe.

“Xấu hổ cái gì, đều là người sắp kết hôn ~~~” Ân Diệp cười mị mị, dán lên.

“Lão bà, em cũng chưa hôn anh.” Mạnh Nhiên thấy người ta ngọt ngào cũng đỏ mắt.

“Bỏ đi, tôi mới không hôn!!” Tiểu Mão đẩy Mạnh Nhiên ra.

“Các cậu cũng phải cấp cho người cô đơn 1 chút không gian xoa dịu đi ~” Lâm Mặc Trạch vừa nói một cách thê lương vừa lén nhìn phản ứng của Mộc Vũ, mấy người khác lập tức minh bạch hàm ý trong đó, ào ào công tới.

“Mộc Vũ a, cậu nói bình thường Mặc Trạch đối với cậu như thế nào?” Ân Diệp buông người Phong Xuy ló đầu ra đằng trước.

“Sư phụ đương nhiên đối với em tốt lắm a!!” Mộc Vũ đương nhiên trả lời.

“Thật không? Anh còn tưởng rằng em cảm thấy Mặc Trạch đối với em không tốt chứ.” Mạnh Nhiên tiếp cái cọc.

“Sao có thể … sư phụ là đối với em tốt nhất …” Mộc Vũ lén nhìn thoáng qua Lâm Mặc Trạch, rất sợ anh hiểu lầm.

“Chính là sư phụ đối tốt với em, thì em cùng anh ta hẳn là của nhau đi ~~ thế nhưng em xem nha, chúng ta đều sắp kết hôn, chỉ còn thừa lại 2 người các ngươi ~” Ân Diệp tiếp tục nói.

“Aizzz, đúng đó, vốn đang có 1 đồ đệ, thế nhưng đã bị giải trừ quan hệ, thật cô đơn ~~~” Lâm Mặc Trạch thở dài.

“Sư phụ, nhưng em vẫn còn bên cạnh anh a …” Mộc Vũ có chút cấp bách, mấy ngày nay cậu cũng đang suy nghĩ chuyện này, hơn nữa còn có Tiểu Mão thường xuyên ca bên tai, nên càng khiến cậu bối rối.

“Cậu bồi bên cạnh cậu ta cũng cần 1 thân phận nha ~~ hiện tại cũng không phải đồ đệ ~~” Ân Diệp tiếp tục vòng quanh Mộc Vũ nói chuyện, kiên trì muốn đem cậu làm cho chóng mặt sau đó đáp ứng kết hôn.

“Nhất định phải có 1 thân phận mới có thể sao …” Mộc Vũ chu miệng, cậu cũng không phải không muốn, chính là xấu hổ nha …

“Kia đương nhiên, không có thân phận sao an tâm nha!” Phong Xuy cắm vào 1 câu.

“Ân, cậu xem tớ và Mạnh Nhiên đang chuẩn bị kết hôn, các cậu muốn kết hôn thì cũng cóthể cùng nhau a, nếu không để trôi qua cơ hội này, chờ cậu thông suốt muốn kết hôn thìsẽ không còn cơ hội bước vào lễ đường nga!!” Tiểu Mão cũng cắm vào 1 câu.

“Như thế a …” Mộc Vũ suy nghĩ 1 chút, cảm thấy hình như cũng có chút khả thi …

Lúc này xe ngừng lại, Lâm Mặc Trạch nói với mấy người phía sau, “tới rồi, vừa vặn còn kịp.”

Mộc Vũ hiếu kỳ theo ngón tay Mặc Trạch nhìn qua, chỉ thấy lầu 1 của 1 tòa building sang trọng bị 1 đám cảnh sát vây quanh, đang dán giấy niêm phong, mà mấy người đàn ông bịcảnh sát ngăn ở bên ngoài thì đang liều mạng muốn hướng vào trong.

“Sư phụ, anh đây là mang mọi người đến xem cái gì a??”

“Di!! Người kia … không phải là Đông Tinh sao?” Tiểu Mão từ bóng lưng đã nhìn ra, cái tên cặn bã kia cậu làm thế nào cũng sẽ không quên.

“Mặc Trạch đem công ty của cả nhà người ta ngoạn cho sụp, hiện tại tòa cao ốc này đã bịđem đi cầm cố để vay tiền.” Mạnh Nhiên giải thích.

“Oa …” Phong Xuy cảm thán, “quả nhiên là lão đại a … trong thời gian ngắn như thế thìđã …”

“Cho nên nha, Mặc Trạch tên này không dễ chọc a ~~~ rất xấu xa ~~ chúng ta phải cách anh ta xa xa ~~~” Ân Diệp lại phác lên người Phong Xuy, ôm lấy cổ hắn.

“Sư phụ … nhà Đông Tinh kia sắp phá sản?” Mộc Vũ vẫn còn tựa vào kính nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mấy người đàn ông bị ngăn ở bên ngoài quỳ xuống đất, hình nhưđang khóc hô cái gì đó.

“Đại khái đi ~” Lâm Mặc Trạch sờ sờ cằm.

“Thật tốt quá! Loại tiện nhân này chính là phải chỉnh thảm như vậy!!” Tiểu Mão rất vui vẻ, bây giờ còn ước gì được tiến lên đá Đông Tinh 2 cước, “Chúng ta đến gần xem có được hay không ~~~”

“Hảo, bất quá đừng tới quá gần a … ảnh hưởng không tốt.” Mạnh Nhiên lôi kéo Tiểu Mão xuống xe.

“Chúng ta đây cũng đi xem!!” Ân Diệp làm sao không hiểu ý của hành động này, nên vội vàng lôi kéo Phong Xuy xuống xe, “Phong Xuy, đi!!”

“Mộc Vũ chớp mắt thấy 4 người nhanh chóng xuống xe, chỉ đành quay đầu nhìn Lâm Mặc Trạch.

“Sư phụ, chúng ta cũng đi xem đi.”

“Không đi, chẳng muốn đi ~” Lâm Mặc Trạch dựa vào ghế nhắm 2 mắt lại, tay lại duỗi sang nắm lấy tay Mộc Vũ.

“Mộc Vũ a ~ anh không biết nên làm cái gì bây giờ.” Lâm Mặc Trạch mở miệng.

“A, sư phụ còn có chuyện không biết giải quyết?” Mộc Vũ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, Đông Tinh 1 nhà khóc thảm lắm a, đây đều là năng lực của sư phụ a.

Lâm Mặc Trạch quay đầu nhìn Mộc Vũ 1 hồi, mới tiếp tục nói, “Chính là lần họp mặt lần trước ở khách sạn …”

Mộc Vũ vừa nghe đến chuyện đêm đó lại vô cùng xấu hổ đỏ mặt, cắn môi, không mởmiệng, chỉ nghe Lâm Mặc Trạch nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play