“Như vậy cũng tốt cho cậu ta.” Thủy Thiên ngơ ngác nhìn màn hình, Phong Tín Tử không biết từ lúc nào đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng nói ra.
“Lão bà …” Thủy Thiên xoay người nhìn nàng, trong mắt có khổ sở cũng có áy náy.
“Lấy tư cách là một người vợ em hẳn là có quyền bảo vệ gia đình mình …” Phong Tín Tửcười cười, “trước khi sự việc không thể phản hồi phải hành động trước.”
“Xin lỗi, thoáng cái làm tổn thương 2 người.” Thủy Thiên kéo tay Phong Tín Tử, nàng là người phụ nữ tốt, hẳn là phải được hảo hảo che chở, nhưng mình lại …
“Không trách anh, ai kêu em yêu anh như thế chứ, sau này trong trò chơi em sẽ ở bên cạnh anh, chỉ cho anh nhìn đến em ~” Phong Tính Tử còn chưa nói xong thì cửa thư phòng bị đẩy ra, 1 bé trai đáng yêu ngáp dài, cầm nắm cửa quay về phía 2 người lớn quệt miệng: “Hai người chỉ biết hống con đi ngủ, ba ba rõ ràng đã đáp ứng cuối tuần dẫn con đi ra ngoài chơi, thế nhưng ba ba vẫn chơi máy tính!”
“Xin lỗi, ba ba sai rồi …” Thủy Thiên đột nhiên có loại cảm giác xung động muốn rơi lệ, hắn đã xao nhãng thằng bé nhiều lắm. Quả quyết tắt máy tính, sau đó đem con ôm lấy, “đi thôi, ba ba lái xe dẫn con và mẹ đi chơi trò chơi có được hay không? Chơi mệt rồi thì chúng ta đi ăn món tôm he con thích nhất.”
“Ba ba!! Người đừng có gạt con!!” bé con lập tức quên cơn giận dỗi, vươn tay ôm lấy cổThủy Thiên.
“Ba ba mà gạt con lần nữa thì chính là chó con!” Thủy Thiên nhìn thoáng qua Phong Tín Tử, vươn tay còn lại nắm lấy nàng, “Đi thôi.”
“Ân.” Phong Tín Tử gật đầu cười đi theo.
“Thủy Thiên và cô dâu cùng logout kìa.” Tiểu Mão vô cùng tiếc nuối.
“Những lời Phục Hổ nói, nhìn mà hảo đau … cho dù cậu ta giết tớ rất nhiều lần, tớ cũng sẽkhông trách cậu ta nữa, đều bởi vì yêu khiến cho cậu ta suy tính thiệt hơn, tự mình ném trang bị của mình, cái loại này cũng là cực độ tuyệt vọng đi.” trong lòng Mộc Vũ cũng không vui, tuy rằng đây là địch nhân, nhưng dù sao cũng ở chung lâu như vậy.
“Được rồi được rồi ~~” Tiểu Mão thấy bầu không khí bắt đầu bi thương liền vội ngăn đề tài, “Cậu ta xem như là tự mình ném chính mình, nói với cậu nga~~ Tình Nghĩa trước đây có 1 Nga Mi tên là Hồng Sáp, nàng ngây ngốc đem tài khoản của mình cho một nam nhân nàng thích, kết quả không nghĩ tới nam nhân kia kỳ thực là nằm vùng Băng Hải phái tới, khi hắn lấy được acc của Hồng Sáp lập tức đem 1 thân trang bị của nàng cấp ném, thật lâu trước đây ngọc 544 coi như là rất lợi hại mà, về sau Hồng Sáp bởi vì quá thương tâm mà bỏ game.”
“A, thật sao … tên nam nhân kia thật đáng ghét….” Mộc Vũ cảm thán.
“Cho nên a, mặc kệ là bởi vì yêu hay bởi vì tranh giành, trò chơi so với hiện thực còn muốn chân thực và đáng sợ hơn.” Tiểu Mão nghĩ đến mình, cũng thở dài.
Trải qua 1 phen đại chiến và hỗn loạn, Tình Nghĩa Sơn Trang tuyên bố từ nay về sau không đánh nhau, toàn bộ bang chúng trải qua thời kì hòa bình, nếu như có người e sợ thiên hạkhông loạn thì không lưu lại. Ngoại trừ bang chúng Tình Nghĩa, mọi người trong server cũng không biết thân phân thật sự của Phong Tín Tử, bọn họ chỉ biết Phục Hổ Thiếu Gia ly khai, màThủy Thiên thì cùng với lão bà mới cưới mỗi ngày sinh hoạt cuộc sống ngoạn gia, các bang chúng Tình Nghĩa khác cũng đều dần dần thu tâm, không gây chuyện nữa.
Vì vậy, bởi vì Tình Nghĩa rời khỏi và Băng Hải tan rã, Hoa Mãn Lâu triệt để đánh vỡ thế chân vạc, trở thành đại bang đệ nhất toàn server. Mà bang chủ Mặc Ly Thương cũng hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu căng của cao thủ bậc nhất, vẫn như cũ chỉ là nhấn mạnh bang chúng Hoa Mãn Lâu không được cố tình gây sự, cũng hứa sẽ không bắt nạt người, cho nên mỗi ngày người hâm mộ đến nối liền không ngừng thiếu chút nữa cửa bị đạp hư.
Song song, việc Hoa Mãn Lâu trở thành đệ nhất cũng cấp tin vui cho ngoạn gia thích hòa bình. Trước đó, bởi vì tranh đấu của Tình Nghĩa và Băng Hải, nên điểm luyện cấp tốt vẫn luôn không tới lượt bọn họ, cho nên khi Hoa Mãn Lâu tuyên bố từ nay về sau điểm luyện cấp không thuộc sở hữu của ai, toàn bộ ngoạn gia đều có thể đi vào luyện cấp, tất cả mọi người đều vui mừng dấy lên lòng tin xông cấp. Từ từ ngay cả chuyện đoạt chỗ cũng không còn tái phát sinh, ngoạn gia ngoan ngoãn xếp hàng không có chiếm chỗ, dù chờ mấy tiếng cũng không có oán giận … Trong server nghênh đón thời kì hòa bình trước nay chưa từng có.
Bởi vì không có chiến đấu, Lâm Mặc Trạch đem chức bang chủ truyền lại cho Lâm Ngưng lui về hậu đài, không hỏi thế sự, một lòng đầu nhập lên người Tiểu Bình Quả, cùng Vương Gia Phong Xuy Thanh Y Cô Đăng cùng nhau hợp thành 1 đoàn mỗi ngày mang theo Tiểu Bình Quả xoát mã, nên đẳng cấp của Tiểu Bình Quả cũng tăng nhanh, chớp mắt đã tăng lên cấp 88. Đồng thời lại bởi vì nhân phẩm vẫn luôn bạo phát chế hảo đồ 80+ vừa tốt vừa phù hợp với mình, Lâm Mặc Trạch cũng đòi chịu trách nhiệm làm đồ, không quan tâm đến sự phản đối của Mộc Vũ, lén lấy tài khoản của cậu đập 1 thân ngọc 5, còn nói sau khi lên cấp 98 sẽ … đổi lại ngọc 6 cho cậu. Mộc Vũ cảm thấy rất xấu hổ, vì vậy càng ra sức mà luyện cấp, đem thanh tâm điểm đến cao cao, chậm rãi trở thành Nga Mi riêng của Mặc Ly Thương.
Hoa Mãn Lâu.
[Bang phái] Quái A Di: người ta … hảo tịch mịch … người ta có 1 loại cảm giác bị vứt bỏ …
[Bang phái] Vương Gia lang thang: bang chủ đại nhân, nói chuyện phải chững chạc nha!!
[Bang phái] Quái A Di: ta phi = = Lâm Mặc Trạch chết tiệt thừa dịp lão nương treo máy đi ngủđể lão nương làm bang chủ!!
[Bang phái] Mặc Ly Thương: ôi ~~~ đều có đôi có cặp cũng không cần tú ân ái như vậy đi ~~~ chưa từng có người bởi vì mình mà hao tâm tổn trí ~~~
[Bang phái] Đại Bình Quả: sư phụ, anh cũng muốn xem Huỳnh Hỏa Trùng sao? Em giúp anh đi bắt nha!!
[Bang phái] Mặc Ly Thương: anh không muốn nhìn cái đó ~ anh đói bụng, muốn ăn táo.
[Bang phái] Đại Bình Quả: vậy đi mua ăn nha!!
[Bang phái] Quái A Di: …
[Bang phái] Vương Gia lang thang: ….
[Bang phái] Cô Đăng Tịch Liêu: ….
[Bang phái] Thanh Y: tôi … tôi sẽ hảo hảo giáo dục cậu ấy …
[Bang phái] Đại Bình Quả: giáo dục ai …?
____________________________
9
Cuộc sống yên bình cứ thế trôi qua, mùa đông cũng bất tri bất giác mà tới.
Hôm nay, gió bắc vẫn ào ào thổi mạnh như trước, mọi người đều vội vã chạy vào phòng ngủsau khi tan học, mà lúc này Mộc Vũ và Tiểu Mão quấn khăng quàng cổ thật dày thì lại ngồi trong tiệm trà sữa bên cạnh trường chờ Phong Xuy.
“Mộc Vũ à, đột nhiên phát hiện cậu chơi Thiên Long cũng đã 3 tháng …” Tiểu Mão sợ nhất làlạnh, ngồi sát vào Mộc Vũ.
“Ân, lúc mùa hè sắp hết đi, đại thố trước đây cũng đang sống trong kỳ dễ chịu ~~” nghe Tiểu Mão cảm thán, Mộc Vũ cũng không tự giác mà hồi tưởng lại những chuyện trước đây, hóa ra mình và sư phụ đã quen nhau 3 tháng rồi.
“À, tính mua tọa kỵ gì?” Tiểu Mão đối với những thứ này lúc nào cũng rất có hứng thú.
“Ngạch … còn chưa nghĩ ra … trước cưỡi phượng hoàng đi … tớ còn chưa có cưỡi qua mà…”
“Không được! Con đó quá xấu … tớ thà là đi bộ cũng không cưỡi cái thứ đó …” Tiểu Mão nghe được thẳng lắc đầu.
“Vậy cậu nói con gì đẹp a?”
“Kêu sư phụ cậu mua cho cậu 1 con Cửu Châu Thần Long cưỡi ^0^ ~~ rất phong cách nha ~~”
“Cửu Châu Thần Long giống con cọp!!!~” Phong Xuy hấp tấp xông vào, thuận tiện còn mang đến 1 bầu không khí lạnh lẽo.
“Ai nha, anh làm lạnh muốn chết, thôi bỏ đi!!” Tiểu Mão dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Phong Xuy, cùng Mộc Vũ dán càng thêm chặt.
“Phong Xuy anh sao bây giờ mới tới. chờ anh lâu lắm rồi.” Mộc Vũ đem ly trà sữa đã kêu trước đó đưa tới trước mặt Phong Xuy, “Nghĩ đến anh sắp tới cho nên đã kêu trước, cũng may chưa lạnh ~ uống nhanh để ấm người đi.”
“Được được …” Phong Xuy gật đầu nâng ly trà sữa uống 1 ngụm, sau đó ngáp 1 cái.
“Có phải anh lén hẹn hò sau lưng Vương Gia? Thấy thế nào anh mỗi ngày đều có bộ dáng ngủ không đủ ~~” Tiểu Mão thấy Phong Xuy có hình dạng buồn ngủ nhịn không được nôn tào.
“Đừng nói nữa … đây còn không phải là tại cậu và Cô Đăng sao!!” Phong Xuy nghiến răng nghiến lợi nói ra.
“Làm sao!! Chúng ta lại không trêu chọc anh –!!” Tiểu Mão khó hiểu.
“Sao lại không trêu chọc a!!” Phong Xuy mài răng đem cái ống hút cắn đến nát, “Ân Diệp nói cậu và Mạnh Nhiên chuẩn bị đám cưới, cậu ấy cũng muốn cọ lễ đường của các cậu cùng tôi kết hôn! Sau đó bắt tôi làm cái nhẫn 8* cho cậu ấy … Cậu ấy nghĩ tôi là Tiểu Bình Quả a! Tôi đã làm không dưới 100 cái!!! Mỗi tối chính là dốc hết tinh thần xoát xoát tài liệu, nhưng cao nhất chỉ là 6*!!!”
“Ngạch … bình … bình tĩnh a …” Tiểu Mão thấy Phong Xuy bạo phát cũng rất thức thời màđem âm thanh điều chỉnh nhỏ lại.
“Phong Xuy, muốn tôi giúp anh giám định 1 cái không 0 0?” Mộc Vũ nghĩ đến mình mỗi lần tùy tiện một chút đều có thể giám định ra đồ tốt thì có chút tội nghiệp Phong Xuy.
“Vậy không được … anh phải tự mình làm cho cậu ấy 1 cái, nếu không cho dù khắc tên của anh cũng không phải toàn bộ là nhẫn của anh …” Phong Xuy lắc đầu, lại uống 1 hớp lớn.
“Oa … tớ cảm thấy xúc động quá … tớ cũng phải kêu Mạnh Nhiên làm cho tớ 1 cái, không thìtớ không thèm lấy chồng …” Tiểu Mão càng nghe càng hưng phấn.
“Cậu cũng đừng có nói với Mạnh Nhiên là anh nói những lời này, anh còn muốn cái mạng nhỏcủa anh mà.” Phong Xuy không nói gì, “Bọn họ khi nào tới?”
“Nói đột nhiên có hội nghị, hẳn là sắp tới rồi đi, chờ một chút ~~~ các ngươi cũng không đáng tin, chỉ có tôi và Mộc Vũ là đáng tin ~~”
Tiểu Mão nắm vai Mộc Vũ cười cười, lúc này Mộc Vũ lại đang vùi trong suy nghĩ:
Thường thường 6 người ở cùng 1 chỗ đột nhiên có 4 người kết hôn, không biết sư phụ cócảm thấy cô đơn hay không đây.
Đang nghĩ, điện thoại vang lên, Lâm Mặc Trạch nói đã tới trước cổng trường, kêu bọn họ đi ra ngoài.
Mộc Vũ đáp lời, sau khi cúp điện thoại vẫn còn lăng lăng, Tiểu Mão vỗ vỗ đầu cậu: “Mộc Vũ, cậu phát ngốc cái gì?”
“A … không có … chúng ta đi ra ngoài đi …” Mộc Vũ vội đứng lên đi ra ngoài.
“Hắc hắc, tớ biết cậu đang suy nghĩ cái gì ~” Tiểu Mão đuổi theo, “2 người dù sao cũng không phải thầy trò, không bằng cùng nhau làm đám cưới đi!~”
“Ngô …” Mộc Vũ đỏ mặt, vội đẩy cửa đi ra.
“Mau tác hợp tác hợp ~~” Phong Xuy hướng về phía Tiểu Mão nháy mắt mấy cái.
“Có a, tôi đã làm mối từ rất lâu, chỉ là nhìn Mộc Vũ chính là bộ dáng bị ăn, tuy tôi vì cậu ấy cảm thấy có chút bất công ~ thế nhưng cậu ấy thích nên cũng không có biện pháp ~~~”
3 người ngồi trên xe Lâm Mặc Trạch, Mộc Vũ ấn theo yêu cầu của Lâm Mặc Trạch ngồi trên ghế phó lái, phía sau lưu lại cho 2 cái tên kia.
Ân Diệp vừa nhìn thấy Phong Xuy thì nhào tới, áp sát mặt hắn bẹp 1 cái hôn lên miệng.
“Uy …” Phong Xuy xấu hổ, vội quay về phía cửa sổ xe.
“Xấu hổ cái gì, đều là người sắp kết hôn ~~~” Ân Diệp cười mị mị, dán lên.
“Lão bà, em cũng chưa hôn anh.” Mạnh Nhiên thấy người ta ngọt ngào cũng đỏ mắt.
“Bỏ đi, tôi mới không hôn!!” Tiểu Mão đẩy Mạnh Nhiên ra.
“Các cậu cũng phải cấp cho người cô đơn 1 chút không gian xoa dịu đi ~” Lâm Mặc Trạch vừa nói một cách thê lương vừa lén nhìn phản ứng của Mộc Vũ, mấy người khác lập tức minh bạch hàm ý trong đó, ào ào công tới.
“Mộc Vũ a, cậu nói bình thường Mặc Trạch đối với cậu như thế nào?” Ân Diệp buông người Phong Xuy ló đầu ra đằng trước.
“Sư phụ đương nhiên đối với em tốt lắm a!!” Mộc Vũ đương nhiên trả lời.
“Thật không? Anh còn tưởng rằng em cảm thấy Mặc Trạch đối với em không tốt chứ.” Mạnh Nhiên tiếp cái cọc.
“Sao có thể … sư phụ là đối với em tốt nhất …” Mộc Vũ lén nhìn thoáng qua Lâm Mặc Trạch, rất sợ anh hiểu lầm.
“Chính là sư phụ đối tốt với em, thì em cùng anh ta hẳn là của nhau đi ~~ thế nhưng em xem nha, chúng ta đều sắp kết hôn, chỉ còn thừa lại 2 người các ngươi ~” Ân Diệp tiếp tục nói.
“Aizzz, đúng đó, vốn đang có 1 đồ đệ, thế nhưng đã bị giải trừ quan hệ, thật cô đơn ~~~” Lâm Mặc Trạch thở dài.
“Sư phụ, nhưng em vẫn còn bên cạnh anh a …” Mộc Vũ có chút cấp bách, mấy ngày nay cậu cũng đang suy nghĩ chuyện này, hơn nữa còn có Tiểu Mão thường xuyên ca bên tai, nên càng khiến cậu bối rối.
“Cậu bồi bên cạnh cậu ta cũng cần 1 thân phận nha ~~ hiện tại cũng không phải đồ đệ ~~” Ân Diệp tiếp tục vòng quanh Mộc Vũ nói chuyện, kiên trì muốn đem cậu làm cho chóng mặt sau đó đáp ứng kết hôn.
“Nhất định phải có 1 thân phận mới có thể sao …” Mộc Vũ chu miệng, cậu cũng không phải không muốn, chính là xấu hổ nha …
“Kia đương nhiên, không có thân phận sao an tâm nha!” Phong Xuy cắm vào 1 câu.
“Ân, cậu xem tớ và Mạnh Nhiên đang chuẩn bị kết hôn, các cậu muốn kết hôn thì cũng có thểcùng nhau a, nếu không để trôi qua cơ hội này, chờ cậu thông suốt muốn kết hôn thì sẽ không còn cơ hội bước vào lễ đường nga!!” Tiểu Mão cũng cắm vào 1 câu.
“Như thế a …” Mộc Vũ suy nghĩ 1 chút, cảm thấy hình như cũng có chút khả thi …
Lúc này xe ngừng lại, Lâm Mặc Trạch nói với mấy người phía sau, “tới rồi, vừa vặn còn kịp.”
Mộc Vũ hiếu kỳ theo ngón tay Mặc Trạch nhìn qua, chỉ thấy lầu 1 của 1 tòa building sang trọng bị 1 đám cảnh sát vây quanh, đang dán giấy niêm phong, mà mấy người đàn ông bị cảnh sát ngăn ở bên ngoài thì đang liều mạng muốn hướng vào trong.
“Sư phụ, anh đây là mang mọi người đến xem cái gì a??”
“Di!! Người kia … không phải là Đông Tinh sao?” Tiểu Mão từ bóng lưng đã nhìn ra, cái tên cặn bã kia cậu làm thế nào cũng sẽ không quên.
“Mặc Trạch đem công ty của cả nhà người ta ngoạn cho sụp, hiện tại tòa cao ốc này đã bịđem đi cầm cố để vay tiền.” Mạnh Nhiên giải thích.
“Oa …” Phong Xuy cảm thán, “quả nhiên là lão đại a … trong thời gian ngắn như thế thì đã …”
“Cho nên nha, Mặc Trạch tên này không dễ chọc a ~~~ rất xấu xa ~~ chúng ta phải cách anh ta xa xa ~~~” Ân Diệp lại phác lên người Phong Xuy, ôm lấy cổ hắn.
“Sư phụ … nhà Đông Tinh kia sắp phá sản?” Mộc Vũ vẫn còn tựa vào kính nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, mấy người đàn ông bị ngăn ở bên ngoài quỳ xuống đất, hình như đang khóc hô cái gì đó.
“Đại khái đi ~” Lâm Mặc Trạch sờ sờ cằm.
“Thật tốt quá! Loại tiện nhân này chính là phải chỉnh thảm như vậy!!” Tiểu Mão rất vui vẻ, bây giờ còn ước gì được tiến lên đá Đông Tinh 2 cước, “Chúng ta đến gần xem có được hay không ~~~”
“Hảo, bất quá đừng tới quá gần a … ảnh hưởng không tốt.” Mạnh Nhiên lôi kéo Tiểu Mão xuống xe.
“Chúng ta đây cũng đi xem!!” Ân Diệp làm sao không hiểu ý của hành động này, nên vội vàng lôi kéo Phong Xuy xuống xe, “Phong Xuy, đi!!”
“Mộc Vũ chớp mắt thấy 4 người nhanh chóng xuống xe, chỉ đành quay đầu nhìn Lâm Mặc Trạch.
“Sư phụ, chúng ta cũng đi xem đi.”
“Không đi, chẳng muốn đi ~” Lâm Mặc Trạch dựa vào ghế nhắm 2 mắt lại, tay lại duỗi sang nắm lấy tay Mộc Vũ.
“Mộc Vũ a ~ anh không biết nên làm cái gì bây giờ.” Lâm Mặc Trạch mở miệng.
“A, sư phụ còn có chuyện không biết giải quyết?” Mộc Vũ vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, Đông Tinh 1 nhà khóc thảm lắm a, đây đều là năng lực của sư phụ a.
Lâm Mặc Trạch quay đầu nhìn Mộc Vũ 1 hồi, mới tiếp tục nói, “Chính là lần họp mặt lần trước ở khách sạn …”
Mộc Vũ vừa nghe đến chuyện đêm đó lại vô cùng xấu hổ đỏ mặt, cắn môi, không mở miệng, chỉ nghe Lâm Mặc Trạch nói.
__________________
“Lần đó rất cám ơn em, thế nhưng … hình như bởi vì em … anh chỉ có đối với em mới có thể làm được …” Lâm Mặc Trạch tiếp tục than thở.
“A …” Mộc Vũ đem những lời nói này suy nghĩ cả buổi, cuối cùng cũng hiểu được ý trong đó, trong lòng cả kinh, “sư phụ!! Em ….”
“Cho nên anh cũng rất khó xử, anh thích em, thế nhưng anh sợ em không thích anh, như vậy … anh cũng không có khả năng đi miễn cưỡng em … khổ tâm trong đó … để anh tự mình một người chịu đi … aizzz.”
“Không phải!!” Mộc Vũ vừa nghe những lời này thì gấp lên, vội quay đầu cầm lấy tay Lâm Mặc Trạch, “Sư phụ … em cũng vậy … em cũng thích anh!”
“Thực sự? … Anh kêu em gọi anh lão công em vẫn không chịu, anh nghĩ em không thích anh.” Lâm Mặc Trạch có chút ủy khuất nhìn Mộc Vũ.
“Đó là bởi vì … dù sao, sư phụ … nếu chỉ có em có thể … vậy anh cưới em đi!! Em sẽ luôn ở bên anh!”
“Người thất hứa sẽ biến thành heo a!” Lâm Mặc Trạch mừng thầm, ngắt mũi Mộc Vũ.
Mộc Vũ cau cau cái mũi, trong mắt đã có kiên định: “Ân … em mới không gạt người.”
Vì thế, để sớm đem chuyện này làm tốt, Ân Diệp lại trở lịch suốt một tối, cuối cùng định ra 1 ngày hoàng đạo, cả 3 cặp cùng nhau kết hôn vào ngày đó.
Bang chủ phó bang chủ đệ nhất bang cùng đại hôn, ảnh hưởng được hình thành trong server là không thể khinh thường, lạt bá đã được bắt đầu xoát từ 3 ngày trước, thông báo thông báo lại thông báo, Hoa Mãn Lâu tuyên bố thiết yến mời toàn bộ ngoạn gia trong server tham gia hôn lễ.
Mà Phong Xuy rốt cuộc cũng tại trước 1 ngày kết hôn nhân phẩm bạo phát giám định ra 1 cái Hỏa Độc Giới Chỉ 8* … có một điều không được hoàn mỹ chính là nó không có thể lực, thế nhưng khi Phong Xuy cẩn cẩn dực dực đem nhẫn đến trước mặt Ân Diệp, Ân Diệp lại phi thường vui vẻ, hóa ra hắn là thích công kích không thích thể lực, cho nên Phong Xuy may mắn qua ải!
Mà Mạnh Nhiên và Lâm Mặc Trạch còn lại thì đáng ghét nhiều lắm, 2 người đều thu không ít bí ngân, cuối cùng tại vô số bí ngân cấp 4 hi sinh đã sinh hạ 2 cái nhẫn không tệ cho Nga Mi dùng, cho nên 2 người cũng xem như là qua ải. (Yu Ming: hoho, bí ngân là gì? Không biết, không có chơi thiên long nên không biết, đừng hỏi ta.)
Ngày kết hôn, Mộc Vũ có chút khẩn trương, dù sao cậu cũng là lần đầu tiên chơi game lần đầu tiên kết hôn, hơn nữa đối phương lại là người mình vừa thích vừa ngưỡng mộ … cho nên từ sáng sớm lúc bắt đầu đi học cậu vẫn luôn ngơ ngẩn, Tiểu Mão thấy bộ dạng ngốc nghếch của cậu liền ngay cả khí lực nôn tào cũng không có, nằm úp sấp trên mặt bàn trợn mắt.
“Ai yo … tớ nói cậu làm gì chứ, đừng khẩn trương … chúng ta là dùng máy tính, cũng không phải người thật tiến vào lễ đường.”
“Thế nhưng! Tiểu Mão a, lỡ bị cúp điện thì làm sao bây giờ? Hoặc ngộ nhỡ bị rớt mạng …”
“A phi phi phi, cậu đừng có nói bậy a Bạch Mộc Vũ!!” Tiểu Mão dở khóc dở cười, đây tuyệt đối là chứng sợ hãi trước hôn nhân!!!
Rốt cuộc trời cũng đã tối, tất cả bang chúng của Hoa Mãn Lâu chịu trách nhiệm phóng hoa vũ tại Lạc Dương, Tô Châu, Lâu Lan, Đại Lý …, ngừng rồi lại tiếp tục, liên tiếp không ngừng, toàn bộ server đều tản ra bầu không khí yêu đương, quả thực cùng gà mẹ cấp cho mọi người qua 1 lễ tình nhân không khác nhau; mọi người cũng đều buông xuống phó bản và điểm xoát cấp nhao nhao chạy tới trong thành chơi đùa, bởi vì bên cạnh tùy thời có thể được bang chúng Hoa Mãn Lâu tặng quà, JP bảo bảo, trang phục vĩnh viễn hoặc là tọa kỵ bất định, cho nên tất cả mọi người đều hăng hái bừng bừng nơi nơi đi dạo, hi vọng có thể gặp được đại vận; ngay tại cổng Lạc Dương Cửu Châu thương hội, còn có vài bang chúng chuyên môn phụ trách tặng lạt bá, chỉ cần điểm nhận cùng bọn họ giao dịch thì sẽ nhận được 1 vài tiểu lạt bá, đương nhiên điều kiện trước tiên là phải tặng chúc phúc cho 3 cặp cô dâu chú rể, chỗ Nguyệt Lão thì càng khủng khiếp, bởi vì người nhiều lắm, gần như toàn bộ bang chúng rãnh rỗi đều nhất tề ra trận giao dịch thiệp mời, vốn chỉ có hiện trường lag, hơn nữa lại không ngừng phóng pháo hoa, thật nhiều người bị tạp đến rớt tuyến….
Ký giả server và ký giả server khác hâm mộ mà đến cũng lúng túng mà ngưng tiếp cận, lạt bá càng không ngừng dừng qua, mỗi khi điểm lạt bá đều bị thông báo “tiểu lạt bá của ngài còn cần xx phút mới có thể xuất hiện” các loại.
Lâm Mặc Trạch Ân Diệp Mạnh Nhiên đều là người dùng tiền không nháy mắt, làm hôn lễ lần này mắt cũng không nháy mà phóng hoa mất 1 khoản lớn, Tiểu Mão thấy mà đau lòng mắng chửi mấy cái tên phá gia chi tử.
[Lạt bá] Cô Đăng Tịch Liêu: vì em ~ không khoa trương!
[Lạt bá] Thanh Y: anh cút a!!~
[Lạt bá] A Tẩm: yêu, tân nương tử của chúng ta xấu hổ.
[Lạt bá] Thanh Y: ngươi mới xấu hổ, toàn gia ngươi đều xấu hổ!!!
[Lạt bá] Vương Gia lang thang: lão công ^^
[Lạt bá] Phong Xuy J8 Lưỡng Biên Sủy: sao tôi cảm thấy … gió lạnh đến rét xương …
[Lạt bá] Vương Gia lang thang: coi chừng đêm nay cho ngươi quỳ ăn bánh, không được rớt mảnh vụn ^^
[Lạt bá] Phong Xuy J8 Lưỡng Biên Sủy: lão bà … anh yêu em …
[Lạt bá] Quái A Di: chúc mừng Vương Gia của chúng ta đã tìm được vị trí của mình, tôi đã nói cậu là thụ!~~
[Lạt bá] Vương Gia lang thang: hừ …
[Lạt bá] Mặc Ly Thương: bình quả của nhà anh đâu, mau tới đây.
[Lạt bá] Đại Bình Quả: sư phụ! Em bị kẹt!!
[Lạt bá] Mặc Ly Thương: đổi cách xưng hô.
[Lạt bá] Đại Bình Quả: lão công ….
[Lạt bá] Quái A Di: a a a a a a a a a a a … manh muốn chết …
[Lạt bá] Cấp Nhĩ Chủng Khỏa Tiểu Thảo Môi Chủ: a a a a a … Bình quả, sao em kết hôn, em không chờ anh sao … anh đang nỗ lực luyện cấp chuẩn bị đến 100 thì cầu hôn em TAT. Em sao lại gả đi!!!
[Lạt bá] Quái A Di: cậu là ai … Bình Quả chính là của ca tôi!!!
[Lạt bá] Cấp Nhĩ Chủng Khỏa Tiểu Thảo Môi Chủ: tiểu bình quả TAT em không đợi anh, anh bị thương ~~~~
[Lạt bá] Đại Bình Quả: Thảo Môi, anh phải tìm được hạnh phúc của chính mình nga!!
[Lạt bá] Cấp Nhĩ Chủng Khỏa Tiểu Thảo Môi Chủ: ô ô ô ô … ~~~~(_)~~~~
[Lạt bá] {Phồn Hoa Y Cựu…: Mặc Ly Thương, cho em xin lỗi về những sai lầm trước đây, thành tâm chúc anh cùng tiểu bình quả được hạnh phúc.
[Lạt bá] Mặc Ly Thương: ác …
[Lạt bá] {Phồn Hoa Y Cựu…: em cũng đã từng làm tân nương hạnh phúc, mặc dù khi đó anh cũng không thích em, thế nhưng cái loại cảm thụ này em đã nhận thức qua, cám ơn.
[Lạt bá] Vương Gia lang thang: ngô, Quỳnh Dao …
…
…
Bởi vì trong đó chỉ có Thanh Y và Cô Đăng là nhân vật nam nữ, cho nên sau khi bọn hắn du dành xong thì mọi người cùng nhau vào lễ đường, đây tuyệt đối là lễ đường trước nay chưa từng có, bởi vì thoáng cái ngay cả vị trí đứng cũng không còn, người thích ồn ào thì mở ra hình thức hỗn loạn, nhất thời trong lễ đường toàn tiếng chém giết, thanh âm không ngừng, máu rớt xuống mặt đất liên tục …
Mộc Vũ bị tạp đến không thể động, đang phát sầu thì nhận được lời mời đồng kỵ, vội vàng đồng ý ngồi lên, chỉ thấy bóng người lắc lư vài cái thì biểu hiện ly khai lễ đường.
Thật vất vả ra khỏi lễ đường, cảm giác không khí đều thanh không ít, Mặc Ly Thương ôm cậu một đường phi nước đại.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: mang em đến 1 chỗ.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: hảo a hảo a.
Hai người thật hạnh phúc.
Người cưỡi trên Tử Điện cảm thụ phong cảnh ven đường, tuy rằng thời gian nhận thức không tính là lâu, thế nhưng đã quyết định phải cùng nhau đi, cho dù một đường là vui là khóc.
Chỉ trong chốc lát, 2 người đã đi tới 1 mạnh hoa đào tiên cảnh. Mộc Vũ trợn mắt nhìn khắp nơi, địa phương đẹp quá nha, phong cảnh của Thiên Long Bát Bộ đích thật là làm không tệ.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: nơi này là chốn đào nguyên, anh rất thích nơi này, trước nay cũng không có hảo hảo mang em đến ngoạn.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: thật sự là … nơi này đẹp quá.
Tử Điện ngừng lại ngay tâm hình trên đảo nhỏ, Mặc Ly Thương thu tọa kỵ ngữa mặt nằm trên đảo, thoạt nhìn thư thái lại yên tĩnh, tựa hồ còn rất thoải mái, Đại Bình Quả cũng học theo mà nằm xuống, nhìn hoa đào phiến phiến rơi xuống, chỉ cảm thấy so với hoa vũ đều đẹp hơn. Bên tai tựa như xuất hiện điểu ngữ, thân như ở tiên cảnh, thực sự không đành ly khai mà.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: Mộc Vũ.
[Tổ đội] Đại Bình Quả: a?
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: cho dù anh nói cái gì, làm cái gì, kia đều là bởi vì rất thích em, không muốn mất đi em, em hiểu chưa? Đừng có trách anh …
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Ân, em biết, em cũng không muốn mất anh, muốn luôn ở cùng anh, làm sao có thể trách anh chứ.
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: bây giờ chúng ta đã có cơ hội, cho nên nhất định phải làm được được không?
[Tổ đội] Đại Bình Quả: Ân!! Sư phụ!!!
[Tổ đội] Mặc Ly Thương: lại kêu sư phụ thì anh sẽ đến nhà của em!!!
[Tổ đội] Đại Bình Quả: hảo nha TAT thoáng cái không đổi được ….
HOÀN CHÍNH VĂN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT