Daisy leo lên dốc lúc mười giờ sáng. Bắp chân cô la lên phản đối theo từng bước chân, hai tay cô cảm tưởng như vừa mới bị tra tấn. “Tôi xin lỗi, Digger. Tôi ngủ quên trong xe tải”.
Đêm qua dù có kiệt sức, cô vẫn bị thức giấc khỏi giấc mơ trong đó cô và Alex đang trôi trên một đường hầm tình yêu cổ kính trong một con truyền thiên nga hồng. Alex đã hôn cô, mặt anh chứa đầy vẻ dịu dàng tới mức cô thấy mình như tan chảy vào con thuyền, vào dòng nước, và vào cơ thể anh. Niềm xúc động làm cô tỉnh giấc, cô nằm trên ghế cho tới bình mình suy nghĩ về sự tương phản đau đớn giữa giấc mộng đẹp đẽ với hiện thực hôn nhân của mình.
Khi họ tới khu trại mới ở High Point, Bắc Carolina, tới dãy cửa hàng sát mặt đường, xe chở voi vẫn chưa tới, vậy nên cô ở nguyên trong xe đánh một giấc. Hai giờ sau, cô tỉnh dậy với cái cổ queo cứng và cái đầu đau nhói.
Khi lên tới đỉnh dốc, cô thấy Digger đã dọn xe sắp xong. Hòa với cảm giác nhẹ nhõm là một nhát đâm tội lỗi. Đó là công việc của cô. “Tôi sẽ lo phần còn lại cho ông”.
“Phần khổ nhất đã xong rồi”. Ông ta nói như một người đã quen với việc trong đời luôn bị đối xử tệ hơn.
“Tôi xin lỗi. Sẽ không có lần sau nữa đâu”.
Ông ta khịt mũi ra điều cứ đợi đó rồi xem.
Từ đỉnh dốc, cô quan sát rõ được khu trại nằm giữa một quán Pizza và một trạm xăng. Alex bảo cô hầu hết những nghệ sĩ thích chỗ đỗ xe bằng phẳng, thông thường hơn là trên cỏ, nhưng đỗ trên đường nhựa đồng nghĩa với việc sửa chữa mấy cái lỗ do cọc gây ra trước khi rời đi.
Khi con vạc gõ gõ một cách nhịp điệu xuống đất, cô nhìn sang sân sau và thấy Heather đang ngồi trên ghế ở bãi cỏ ngoài nhà kéo, Sheba đứng sau tết tóc kiểu Pháp cho cô nhóc. Hôm qua cô bắt gặp Sheba đang giúp Heather luyện tập. Cô cũng thấy chủ rạp xiếc giảng hòa với một công nhân và cố an ủi đứa trẻ sáu tuổi nhà Lipscomb sau khi cậu bé bị ngã. Sheba Quest có vẻ mâu thuẫn: một mụ phù thủy độc ác với Daisy, còn với mọi người là một bà mẹ trái đất.
Tiếng rống đầy khí thế bất thình lình vang lên, cô nhìn xuống thấy Tater đang đứng ở chân dốc nhìn cô trìu mến qua cặp lông mi cong cong buồn cười của nó.
Digger khúc khích. “Bạn trai cô tới thăm kìa”.
“Nó sẽ thất vọng thôi. Tôi không xịt nước hoa”.
“Cứ chờ cu cậu tự mình khám phá ra. Đưa nó tới chỗ lũ voi được chứ? Chúng đều cần uống nước”. Ông ta hất đầu. “Cái khều ở ngay kia”.
Cô ghê tởm liếc nhìn vật đang đặt dựa vào thân xe tải. Ở chân dốc, Tater lại rống lên, rồi bắt đầu xoay tròn, hệt như khi biểu diễn ở trung tâm sân khấu. Khi ngưng lại, nó nhấc một chân lên rồi tới chân kia theo điệu nhảy gõ chân voi con của nó. Trừ phi cô hoàn toàn sai lầm, chứ không nó đang biểu diễn cho cô xem.
“Tao làm gì với mày đây, Tater? Mày không thấy là mày khiến tao sợ chết khiếp hay sao?”
Dồn hết can đảm, cô thận trọng đi xuống chân đồi, thò tay vào túi quần bò, cẩn thận lôi ra một củ cà rốt héo cô tìm được trong tủ lạnh và mang theo phòng khi cần thiết. Hy vọng nó sẽ theo cô nếu biết cô có đồ ăn, cô cầm nó với bàn tay run lẩy bẩy.
Nó vươn vòi ra, tế nhị đánh hơi, cù vào lòng bàn tay cô. Cô bước lùi lại, dùng củ cà rốt như mồi nhử dẫn nó tới chỗ lũ voi. Cu cậu giật nó khỏi tay cô rồi đưa vào miệng, nơi củ cà rốt biến mất.
Cô lo lắng theo dõi cái vòi trống không của nó lại gần cô lần nữa. “K-không còn đồ ăn đâu”.
Nhưng đồ ăn không phải thứ nó cần; mà là nước hoa. Nó rúc vào cổ áo phông của cô để tìm mùi hương yêu thích. “R-rất tiếc, cậu bé. Tao-”
Vút! Với một tiếng rống thảm thiết vì bị phản bội, Tater lấy vòi quật cô khiến cô ngã lăn ra đất. Cô rên thành tiếng. Cùng lúc đó, Tater ngẩng đầu lên thông báo sự phản bội của cô với toàn thế giới. Không có nước hoa!
“Daisy, em không sao chứ?” Alex đột nhiên hiện ra, cúi xuống cạnh cô.
“Em không sao”. Cô nhăn mặt vì hông bị đau.
“Chết tiệt! Em không thể cứ mãi để bọn thú làm thế với mình được. Sheba nói với tôi hôm qua nó đã quật ngã em”.
Đương nhiên Sheba không thể cưỡng lại được tin tức nóng hổi đó, Daisy nghĩ, ngần ngại nhấc người dậy.
Từ khóe mẳt, cô thấy Neeco sải bước về phía họ. “Tôi sẽ lo vụ này”.
Cô nín thở khi thấy ông ta tóm lấy cái khều. “Không! Đừng đánh nó! Là lỗi của tôi. Tôi-” Quên cả đau, cô gượng dậy nhảy tới để chắn giữa Neeco và Tater, nhưng đã quá muộn.
Cô sợ hãi nhìn Neeco đánh con voi con vào điểm yếu ngay sau tai. Tater ré lên quay đi. Neeco lại tiến tới chỗ nó, cái khều giơ lên chuẩn bị đòn thứ hai.
“Đủ rồi, Neeco”.
Cô không nghe thấy lời cảnh báo nhẹ nhàng của Alex vì cô đã lao tới sau Neeco. “Đừng đánh nó nữa!” Cô phẫn nộ kêu lên, lao tới cái khều.
Neeco bị giật mình, loạng choạng rồi lấy lại được thăng bằng, ông ta chửi thề quay lại. Khi cô bắt trượt vai ông ta, cô trượt chân, nhưng thay vì ngã xuống vỉa hè lần thứ hai trong ngày, Daisy thấy Alex đã dùng tay đỡ được cô. “Bình tĩnh nào”.
Sheba vội lao tới. “Vì Chúa, Alex, có cánh nhà báo ở khu trại đấy”.
Khi anh đỡ cô đứng dậy, Daisy chuẩn bị tinh thần cho một trận xỉ vả. Nhưng cô ngạc nhiên khi Alex quay sang Neeco. “Tôi nghĩ Tater đã hiểu rồi”.
Neeco khịt mũi. “Cậu biết rõ như tôi không gì nguy hiểm ơn một con voi chống lại người huấn luyện nó”.
Daisy không thể giữ miệng. “Nó chỉ là một đứa trẻ! Và đó là lỗi của tôi. Tôi không xịt nước hoa nên nó thất vọng”.
“Im lặng đi, Daisy”, Alex nhỏ nhẹ.
“Nó là đứa trẻ nặng tới một tấn đấy”. Môi Neeco mím lại. “Tôi sẽ không để bất cứ ai làm việc cho mình nảy sinh tình cảm với bọn thú cả. Chúng ta không mạo hiểm với an toàn. Mạng sống của mọi người bị đe dọa, bon thú phải biết ai mới là chủ”.
Cô sôi sục với sự thất vọng. “Cuộc sống của động vật cũng có giá trị! Tater không yêu cầu bị mắc kẹt ở cái rạp xiếc kinh khủng này. Nó không yêu cầu bị kéo đi khắp nước trong một cái thùng xe hôi thối, để bị xiềng xích và diễu hành quanh một đám người thiếu hiểu biết. Chúa không tạo ra loài voi để chúng đi tạo ngạc nhiên và làm trò. Chúng sinh ra để được tự do rong chơi”.
Sheba khoanh tay lại, nhướng mày châm biếm. “Điều tiếp theo mà cậu biết, Alex là cô ta đang hất sơn đỏ vào áo da thú đấy. Hoặc là kiểm soát vợ cậu hoặc là mang cô ta biến khỏi rạp xiếc của tôi”.
Mặt Alex không có chút cảm xúc khi đối mặt với Sheba. “Daisy có nhiệm vụ chăm sóc lũ voi. Từ những gì tôi thấy, cô ấy đang làm tốt việc của mình”.
Trái tim chị lỡ một nhịp. Cậu vừa mới bảo vệ cô ta sao?
Niềm vui của chị ta nhạt đi khi anh quay lại bên cô, nghiêng đầu về phía xe kéo chở voi. “Muộn rồi, có vẻ em vẫn chưa xả nước ở bên trong. Quay lại làm việc thôi”.
Cô quay đi làm việc của mình, thầm ước cả ba người họ xuống địa ngục hết đi. Cô hiểu rằng nếu động vật đi diễn cùng rạp xiếc, chúng phải bị điều khiển, nhưng nghĩ tới chúng bị buộc hành động trái với bản tính tự nhiên khiến cô buồn phiền. Có lẽ cô quá bận tâm về điều kiện của chúng là vì cô thấy mình dường như có chung cảnh ngộ. Cũng như bọn thú, cô bị giam giữ trái ý muốn, và, cũng như chúng, người kiểm soát cô có mọi quyền lực.
Sheba gần tới được toa xe đỏ thì Brady Pepper xuất hiện sau lưng chị. Bên cạnh việc Brady khiến chị thấy khó chịu, chị không thể phủ nhận rằng ông ta ưa nhìn với nước da ô liu và những đường nét khắc cạnh, cân bằng. Dù biết ông ta thực đã bốn hai, mái tóc thô cứng của ông ta chỉ mới chớm xám và cơ thể diễn viên nhào lộn mạnh mẽ của ông ta không hề có tí mỡ thừa.
“Cô đang ngủ với Neeco à?” Ông ta hỏi theo kiểu phản đối chưa bao giờ khiến chị hết bực mình.
“Không phải việc của anh”.
“Tôi cá cô ngủ với hắn đấy. Hắn là kiểu cô thích nhất mà. Đẹp mã và ngu ngốc”.
“Đi chết đi”. Chị tức giận với sự thật mình đã ngủ với Neeco vài lần đầu mùa diễn. Tuy nhiên, chị nhanh chóng mất đi hứng thú, và chẳng còn cảm thấy ý thích muốn lặp lại kinh nghiệm đó. Chị không bao giờ để ai nghi ngờ rằng tình dục đang mất đi sức hấp dẫn với mình.
“Với một gã như Neeco, cô phải đưa ra quyết định nhỉ. Trong khi với ai đó như tôi...”
“Ai đó như anh không bao giờ có thể làm tôi thỏa mãn”. Trao cho ông ta nụ cười giả tạo, chị lướt đầu móng tay qua vai ông ta, phần hiện rõ dưới cái áo vừa khít. “Mấy cô nàng tạo dáng nói anh không thể dựng nó lên nữa. Có thật vậy không?”
Thật quá sức chịu đựng của chị, ông ta không đáp trả lời châm chọc đó mà lại cười phá lên. “Cô có một cái lưỡi độc địa đấy Sheba Quest. Ngày nào đó nó sẽ khiến cô gặp rắc rối lớn”.
“Tôi thích rắc rối”.
“Tôi biết thế. Đặc biệt là đàn ông”.
Chị tới toa xe đỏ, nhưng thay vì thực hiện theo gợi ý, ông ta nhảy tới bước cạnh chị. Chiều dài sải chân, bộ vai, mọi thứ của ông ta đều tuyên bố rằng ông ta nghĩ mình là món quà của Chúa dành cho phụ nữ. Ông ta cũng là một gã hết lòng với chủ trương ưu ái nam giới, có nghĩa là chị phải nhắc nhở ông ta ai mới là chủ. Tuy khiến chị phát cáu, ông ta lại là nghệ sĩ chị thích nhất: kiêu hãnh, làm việc chăm chỉ, và trung thực. Bên dưới vẻ ngoài dữ dội, ông ta cũng có bản tính hào phóng, không như Alex Markov, ở ông ta chẳng có gì gọi là chiều sâu cả.
Ông ta lướt mắt trên người chị như cách vẫn thườngg làm. Brady không bao giờ che giấu sự thật mình ngưỡng mộ phụ nữ, dù suốt ngày ve vãn mấy cô nàng tạo dáng, ông ta có cách nhìn chị khiến chị cảm thấy mình vẫn còn ở độ xuân thì. Không phải chị chưa từng để ông ta biết điều đó. Cái vẻ vênh váo gợi cảm của ông ta không thể che giấu việc Brady là con trai chủ rạp Brooklyn mà không có lấy một giọt máu diễn xiếc trong tĩnh mạch của mình.
“Dạo này cô và Heather ở cùng nhau nhiều”, ông ta nói.
“Hôm nay tôi tết tóc cho cô nhóc, nếu đó là ý anh”.
Ông ta túm lấy tay chị, bắt chị dừng lại. “Đó không phải ý tôi, cô biết mà. Tôi đang nói về những buổi hấn luyện thêm mà cô dạy nó”.
“Thế thì sao?”
“Tôi không muốn cô cho nó hy vọng. Cô biết nó không có tố chất để làm một nghệ sĩ giỏi mà”.
“Ai nói thế? Anh không cho cô nhóc lấy một cơ hội công bằng”.
“Cô đùa hả? Tôi đã làm việc cùng nó kể từ khi nó tới đây, và nó vẫn lóng ngóng như thế!”
“Có gì thắc mắc sao?”
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là anh có thể là một nghệ sĩ tuyệt vời nhưng lại là một người thầy tệ hại”.
“Quỷ tha ma bắt tôi đi! Tôi là một người thầy tuyệt vời”. Ông ta chĩa ngón cái vào ngực. “Tôi đã dạy con trai mình mọi thứ chúng biết đấy”.
“Matt và Rob đều cứng đầu như anh. Dạy hai đứa con trai ngỗ nghịch là một chuyện, nhưng dạy một cô gái trẻ nhạy cảm lại là chuyện khác. Sao cô nhóc có thể học được gì với anh khi anh lúc nào cũng xúc phạm nó chứ?”
“Cô thì biết quái gì về những cô cái trẻ nhạy cảm hả? Theo như tôi nghe nói, Cô từng hít thạch tín - từ trong bụng mẹ”.
“Hài đấy nhỉ”.
“Thử nói tôi xem ông già nhà cô có nuông chiều cô khi ông ta dạy cô lộn ba vòng không”.
“Ông không phải nuông chiều tôi. Tôi biết ông ấy yêu tôi”.
Miệng ông ta thành một đường mỏng thù hằn. “Cô đang nói tôi không yêu con gái mình đấy hả?”
Chị lấy hai tay đập vào hông ông ta. “Anh là đồ khốn ngu ngốc. Anh có bao giờ nghĩ rằng làm cha Heather với anh quan trọng hơn là làm huấn luyện viên của cô nhóc chưa? Nếu anh thôi thúc đẩy cô nhóc thái quá, có lẽ cô nhóc có thể biểu diễn tốt hơn rồi”.
“Đột nhiên tôi lại đang giao cấu với Ann Landers đây này”.
“Xem chừng cái mồm bẩn thỉu của anh đấy!”
“Xem ai đang nói kìa. Tôi cảnh cáo cô, Sheba, đừng có mà ép buộc Heather. Dù cô không cố khiến nó chống lại tôi thì nó cũng đã có đủ khó khăn rồi”.
Ông ta xù lông bỏ đi.
Chị nhìn ông ta bỏ đi một lúc, rồi mở khóa cửa cỗ xe màu đỏ, giậm chân huỳnh huỵch vào trong. Chị và Brady đã lục đục với nhau ngay từ đầu, nhưng cũng có một cảm giác tình dục mãnh mẽ giữa hai người khiến chị luôn cảnh giác. Kinh nghiệm khốn khổ đã dạy cho chị phải cẩn thận với những người chị chọn làm bạn tình, và cái ngày chị cưới Owen Quest cũng là ngày chị cam kết với bản thân không bao giờ lên giường với một người đàn ông mà chị không thể kiểm soát lần nữa. Cứ liên quan tới đàn ông là chị lại có vấn đề tự hủy hoại, và nó đã suýt hại chị hai lần: lần đầu là với Carlos Mendez và, tồi tệ hơn, là với Alex Markov.
Chị đã khiến Carlos Mendez phải trả giá cho những gì hắn làm với chị, và giờ chị tự nhủ rằng Alex cũng đã nhận được sự trừng phạt. Chị lại cửa sổ và thấy Daisy Markov đang vật lộn với một bó cỏ khô. Sheba gần như thấy tiếc cho cô ta - nếu là ai đó khác, chị đã - nhưng Daisy là công cụ để trừng phạt Alex. Cậu ta phải hứng chịu nỗi nhục này.
Cô ta chắc chắn đã có thai; chẳng còn lý do nào khác khiến cậu ta phải kết hôn với một người đàn bà vô dụng như thế. Nhưng cũng nhiều như lòng căm ghét đối với Alex, rạp xiếc là mọi thứ với Sheba, và có vẻ thật ghê tởm khi dòng máu nhà Markov - một trong những gia đình diễn xiếc nổi tiếng nhất trong lịch sử - sẽ được truyền lại qua tên trộm vặt được nuông chiều đó. Cứ nhìn vào cô ta, Sheba lại tự hỏi sao mà chị có thể ngẩng cao đầu nếu sự thật về Daisy không được phơi bày thế kia.
***
Daisy không nhớ nổi sau đó cô làm thế nào mà chịu được một tuần rưỡi trôi qua khi rạp xiếc đi lòng vòng quanh Bắc Carolina rồi lại xuyên qua Virginia. Suốt cả ngày, cô và Alex chỉ ở trong xe tải cùng nhau, và khi anh hạ cố nói chuyện với cô, cô thấy mình như đang bị trụ băng đâm chết vậy. Họ còn không ăn cùng nhau. Alex thường mở một hộp đồ ăn khi cô trong phòng tắm để chuẩn bị cho spec, rồi để một đĩa thức ăn ra ngoài cho cô khi anh mặc đồ. Anh không bao giờ hỏi cô muốn ăn gì hay gợi ý cô nấu đồ ăn cho họ, mà cô cũng chẳng còn hơi sức để nấu ăn.
Đôi lúc cô nghĩ nụ hôn nồng nhiệt họ sẻ chia cùng nhau là do cô mơ. Họ thậm chí còn không chạm vào nhau trừ khi cô ngủ thiếp đi trong xe tải và thức giấc bật khỏi người anh. Những lúc đó, cô sẽ giật mình tránh xa, chỉ để thấy nguồn năng lượng tình dục rộn lên giữa hai người, chúng hiện hữu như gió thổi qua xe tải vậy.
Hoặc có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của cô. Có lẽ cô không có chút cuốn hút nào với anh cả. Sao anh có thể thấy một người với đôi tay phồng rộp, cái mũi cháy nắng, khuỷu tay trầy xước và mặc đồ bẩn thỉu là hấp dẫn được? Thỉnh thoảng trong tuần, cô đã thôi không trang điểm trừ lúc phải chuẩn bị cho spec. Suốt ngày, cô cột tóc đuôi ngựa, với những lọn lởm chởm tuột khỏi dây buông xuống cổ và má cô. Hai tuần qua, thói quen chải chuốt cả đời của cô đã bị phá vỡ.
Cô thậm chí còn không biết mình là ai khi nhìn vào gương.
Và lúc nào cô cũng mệt mỏi. Cô thiếp đi trên đi-văng trước nửa đêm, nhưng có một lần Alex đi vào nhà khiến cô khó mà ngủ lại được. Cô cựa quậy hàng giờ, cuối cùng cũng rơi vào trạng thái mơ màng và rồi anh gầm gừ gọi cô dậy trước khi cô được nghỉ ngơi. Cô kiệt sức, bối rối và thấy vô cùng cô đơn.
Vì ai cũng tin cô là một tên trộm, mọi thành viên trong rạp đều tiếp tục tránh xa cô, mối quan hệ của cô với lũ voi cũng chẳng cải thiện gì. Tater vẫn cư xử như cô đã phản bội nó. Vài lần Daisy đã tính tới chuyện xịt nước hoa, nhưng sự mến mộ của nó còn khiến cô sợ hơn lòng căm ghét. Khi có Neeco và Digger ở bên, con voi để cô được yên, nhưng nếu họ ngoài tầm mắt, nó rình cơ hội để quật cô, và nó quật cô ngã nhiều đến mức mình mẩy cô thấm tím khắp nơi.
Mấy con voi con khác nhanh chóng nhận ra cô là một điểm dễ hạ, và cô trở thành mục tiêu của mọi trò nghịch ngợm của chúng. Chúng phụt nước vào cô, rống lên với cô và quật cô nếu cô tới quá gần. Tệ hơn là cái cách chúng đợi cho cô đứng kế bên rồi mới làm chuyện cá nhân. Digger bảo cô đáng bị thế vì không dùng khều, nhưng cô sẽ không đánh chúng.
Dù cô ở xa Sinjun, cô cũng biết về nó qua việc nghe ngóng mọi người nói chuyện. Nó là một con hổ già, tầm 18 tuổi, nổi tiếng kỳ quặc. Theo Digger, không có người huấn luyện nào có thể kết bạn với nó, và ai cũng xem nó là con vừa nguy hiểm vừa khó đoán.
Cũng như chồng cô. Alex khiến cô bối rối tới mức không biết phải nghĩ gì. Ngay khi cô quyết định anh không gì hơn một con quái vật tàn bạo thì anh lại xuất hiện ở thùng xe chở voi với một đôi găng tay làm việc hoặc một cái mũ bóng chày để cô không bị cháy nắng. Và hơn một lần, anh xuất hiện vừa đúng lúc để giúp cô đẩy xe cút kít xuống ván dốc. Tuy nhiên, hầu hết thời gian, anh đơn giản chỉ khiến cô đau đớn.
Đó là một ngày nóng trái mùa vào giữa tháng Năm. Nhiệt độ tăng vọt tới 32 độ, độ ẩm khiến cho việc hít thở khó khăn hơn. Họ lại chuẩn bị diễn ở một khu đỗ xe, nơi này thuộc một thị trấn nhỏ phía Nam Richmond, nhựa đường càng làm tăng thêm sức nóng. Cô đã bị bọn voi quật ngã hai lần, lần ngã thứ hai, khủy tay cô bị xước. Tệ hơn, mọi người trong rạp đều có vẻ thoải mái ngoại trừ cô.
Brady và Perry Lipscomb ngồi trong bóng râm dưới mái hiên của xe nhà Pepper, thưởng thức bia lạnh và nghe tường thuật một trận đấu bóng chày trên đài radio xách tay. Jill phun nước lên người và nằm lên một cái ghế dài với tờ Cosmo mới nhất. Thậm chí Digger cũng đang đánh một giấc dưới bóng râm.
“Daisy, nhấc mông lên làm gì đó với đống cỏ khô đi!”
Neeco hét to mệnh lệnh từ cửa nhà kéo của mấy cô nàng tạo dáng, rồi khoác tay qua vai Charlene. Kể từ cuộc đối đầu của họ với cái khều, Neeco trở nên thù địch. Ông ta giao cho cô những việc khổ nhất và bắt cô trải qua hàng giờ mệt lử cho tới khi Alex xuất hiện và bảo ông ta cô đã làm đủ việc cho ngày hôm đó rồi.
Khi cô bắt đầu chuyển đống cỏ, mỗi một cơ bắp trên người cô bốc cháy. Cái áo phông đẫm mồ hôi của cô bị rách ở cầu vai; bụi bẩn bám đầy quần; đất cát, cỏ khô, và phân dính vào mỗi milimét trên da. Tóc cô rối bù, móng tay bẩn thỉu đều bị gãy hết giống như tinh thần của cô.
Bên kia khu trại, Sheba húp loại nước mát nào đó từ một cái cốc nhựa màu cam và sơn móng chân của chị ta. Mồ hôi chảy xuống mắt Daisy, khiến chúng cay cay, nhưng tay cô quá bẩn không thể giụi đi.
“Nhanh lên có được không, Daisy?” Neeco gào lên, còn Charlene cười khúc khích. “Chúng ta còn có một lô khác sắp đến nữa đấy”.
Có gì đó trong cô kêu tánh tách. Cô phát mệt với việc là kẻ phải chịu tội thay rồi. Cô phát mệt với việc bị lũ voi con quật ngã và cư xử với thái độ khinh miệt của con người rồi.
“Tự ông đi mà làm lấy!” Cô vứt phịch cái cào xuống rồi giậm chân bỏ đi. Cô chịu đủ rồi. Cô sẽ tìm Alex và yêu cầu cái vé máy bay đó. Chẳng gì cô có thể đối mặt mà lại tồi tệ như cái này cả.
Một tiếng gầm lớn vang dội khắp khu trại. Da cô bắt đầu bốc hỏa, cổ họng cô khát khô đồi nước. Cô thấy một cái vòi nối từ xe chở nước tới bọn thú, cô nhanh chóng tới đó, thấy hoảng sợ vì cô chưa từng nóng như thế.
Lại một lần nữa, cô nghe thấy tiếng gầm, cô ngẩng lên thấy chuồng của Sinjun đang nằm giữa trời nắng. Gió nóng bốc lên khỏi mặt nhựa đường khiến vằn sọc đen-cam của con hổ sáng lung linh.
Không phải mọi con thú đều ở bên trong chuồng. Vài con được thả trong một khu vực nhỏ được rào ngăn giữa bọn thú và lều chính. Chester, con lạc đà bẩn thỉu, bị buộc không xa Lollipop, con lạc đà không bướu màu kem với đôi mắt khát khao. Một tấm nilon mốc lớn màu trắng tạo cho chúng một bóng râm, nhưng chẳng có gì che chắn cho Sinjun khỏi ánh mặt trời nung chảy được cả những song sắt. Cũng như cô, Sinjun hình như bị ngược đãi.
Nó nhìn cô không dứt mẳt với một nỗi buồn cam chịu, nó còn không thèm vểnh tai. Sau nó, con lạc đà không bướu phát ra âm thanh khục khục kỳ lạ, trong khi con lạc đà cố tình phớt lờ cô. Cái nóng từ mặt nhựa đường thấm qua cả đôi giày thể thao của cô và đốt cháy chân cô. Mồ hôi chảy giữa ngực cô. Đôi mắt của Sinjun nung nấu tâm hồn cô.
Nóng. Tôi nóng quá.
Cô ghét nơi này, động vật thì bị giam cầm trong chuồng để bị nhìn ngắm. Tiếng khục khục kỳ lạ của con lạc đà vọng đến tai cô. Đầu cô đau, cái mùi nấm mốc của tấm nilon khiến dạ dày cô quặn lại. Cô miễn cưỡng lùi lại, muốn giữ mình khỏi ánh mặt trời và mấy con thú buồn khổ cũng như hơi nóng khủng khiếp. Một phần giày của cô giẫm phải nước. Cô nhìn xuống và thấy một chỗ rò rỉ ở khớp nối ống nước hướng tới máng nước của bọn thú.
Không mảy may nghĩ xem mình đang làm gì, cô chạy dọc theo cái ống tới khi thấy miệng vòi phun nước bằng đồng đang chảy vào máng. Cô nhấc nó lên, vặn khóa nước lại. Nước lạnh nhỏ xuống tay cô.
Cô nheo mắt tránh ánh nắng đang hắt xuống tấm tránh nắng màu trắng bẩn thỉu, rồi cảm thấy mắt Sinjun đang đốt xuyên làn da vốn đã tan chảy của cô.
Nóng. Tôi nóng quá.
Cô nhìn xuống vòi nước đang phun nhỏ giọt từng làn nước mát lạnh trong tay mình. Với một cú vặn thô bạo, cô nâng cái vòi lên rồi phun một dòng nước lạnh hướng thẳng tới chuồng con hổ.
Thế chứ!
Ngay lập tức cô thấy một sự nhẹ nhõm lan tỏa khắp người.
“Này!” Digger lao tới chỗ cô, chạy nhanh hết mức cái đầu gối bị viêm khớp của ông ta cho phép. “Ngừng lại ngay, cô kia! Ngừng lại ngay, cô có nghe thấy không?”
Con hổ nhe răng với ông ta. Cô xoay người, phun nước lạnh bắn thẳng vào ông già, khiến mặt trước áo sơ mi làm việc cáu bẩn của ông ta ướt sũng. “Tránh ra!”
Ông ta lùi lại. “Cô làm gì thế hả? Cô sẽ giết nó mất! Giống mèo không thích bị ướt đâu!”
Cô lại xối nước vào con hổ và cảm nhận sự thanh thản tận sâu trong xương, cứ như cô đang phun nước lên chính mình vậy. “Con này ưa nước”.
“Tôi nói ngừng lại! Cô không thể làm thế”.
“Sinjun thích mà. Ông nhìn nó xem, Digger”.
Như mong đợi, thay vì tránh nước, con hổ đang đắm mình trong nó, nó hướng thân mình vào làn nước lạnh. Khi cô tiếp tục phun nước cho nó, cô muốn nói với Digger rằng chuyện này là không cần thiết nếu ông ta làm tốt việc chăm sóc động vật của mình, nhưng cô biết ông ta đã làm việc quá sức, vậy nên cô ngậm miệng lại.
“Đưa tôi cái đó!”
Neeco xuất hiện sau lưng cô, ông ta với lấy cái vòi từ tay cô. Cô đã chịu Neeco Martin quá đủ rồi, nên cô từ chối thả nó ra.
Nước bắn tứ tung. Cô thở hổn hển khi lãnh một lực nước phóng thẳng vào mặt cô, nhưng cô không buông lỏng nắm tay trên ống nước.
Ông ta giật lấy cổ tay cô. “Thôi ngay, Daisy! Đưa nó đây!”
Tiếng gầm điên cuồng của Sinjun làm rung chuyển cả bầu không khí nặng nề của buổi chiều, át cả tiếng sinh hoạt ồn ào quen thuộc. Cái chuồng rung lên khi nó quăng mình vào song sắt, cứ như thể đang cố bảo vệ cô khỏi Neeco. Người huấn luyện giật mình, thả tay cô ra rồi quay về hướng của tiếng gầm khủng khiếp đó.
Sinjun dựng tai, rít lên với ông ta. Daisy giật lại cái vòi.
“Con hổ điên chết giẫm”, Neeco lẩm bẩm. “Đúng ra phải hạ nó từ mấy năm trước rồi”.
Daisy lại xịt nước vào chuồng hổ. Cô nói, khoác lác hơn là khẳng định. “Nó không thích ông cư xử tệ với tôi”.
“Nhìn đi, Neeco”, Digger nói. “Con khốn đó lại thích nước”.
“Có chuyện gì ở đây vậy?”
Cả ba đều quay lại khi Alex tiến tới. Daisy lau mắt bằng cổ tay áo bẩn, tay vẫn tiếp tục phun nước vào con hổ.
“Daisy quyết định tắm cho Sinjun”, Neeco nói.
“Daisy quyết định?” Alex nhìn cô với ánh mắt Nga khó hiểu.
“Sinjun nóng”, cô mệt mỏi giải thích. “Nó muốn em làm mát cho nó”.
“Nó nói thế với em à?”
Cô mệt chẳng buồn đáp. Bên cạnh đó, sao cô có thể giải thích rằng Sinjun đã bảo cô? Cô không hiểu nổi kiểu giao tiếp thần bí mà cô có với con hổ này.
Cô chĩa thẳng nước vào chỗ phân trong chuồng. “Mấy cái chuồng này bẩn quá. Chúng cần được lau dọn thường xuyên hơn”.
Digger mếch lòng ngay. “Tôi không thể làm mọi việc được. Nếu cô nghĩ chuồng tệ đến thế, có lẽ cô nên tự đi mà lau dọn”.
“Được thôi. Tôi sẽ làm”.
Cô đang nói gì thế này? Mới phút trước, cô còn quyết định bỏ đi, mà giờ cô đã tình nguyện làm nhiều việc hơn. Sao cô có thể nhận thêm việc khi mà cô còn không có khả năng hoàn thành những thứ đã được giao cơ chứ?
Alex nhíu mày. “Em làm đủ rồi. Em không thể mở được mắt kia kìa, tôi sẽ không để em nhận thêm việc đâu”.
Cô mệt mỏi với kiểu lúc nào cũng ra lệnh của chồng cô rồi. “Em nói em sẽ làm, và em sẽ làm. Giờ nếu anh và Neeco không muốn bị ướt như Digger thì tốt hơn hết mấy người nên để tôi yên”.
Mắt Alex thoáng vẻ ngạc nhiên. Neeco tiến lên trước. “Cô ấy đang làm hết mọi việc của tôi. Làm sao cô ấy có thể lo được cả chuồng thú nữa?”
“Cô ấy sẽ không làm”. Alex khẳng định.
“Em sẽ làm”.
“Daisy-”
“Anh không nói gì đến việc em làm trong lúc rỗi cả”.
“Em không có thời gian rỗi nào cả”, anh nhắc cô.
“Thế thì em đoán mình sẽ phải làm việc nhanh hơn”.
Anh nhìn cô một lúc lâu. Có gì đó lướt qua họ mà cô không hiểu nổi. Một tia công nhận? Một tia tôn trọng? “Em có thực sự muốn làm việc này không?” Anh hỏi.
“Có”.
“Em có chắc em biết mình đang dấn thân vào chuyện gì không?”
Cô nhìn anh không chút do dự. “Em không có lấy một đầu mối”.
Một cảm xúc như thể âu yếm thoáng qua mặt anh rồi biến mất trong một cái gật đầu cộc cằn. “Được rồi, để tôi xem em làm thử mấy ngày. Em có thể làm việc một vài tiếng đầu tiên buổi sáng, sau đó tới làm cho Neeco”.
Digger bắt đầu lắp bắp. “Nhưng tôi cần giúp nhiều hơn thế! Tôi không thể làm mọi thứ được”.
“Daisy cũng không thể”. Alex lặng lẽ nói.
Cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh nhướng một bên mày nhìn cô. “Còn gì nữa không?”
Cô muộn màng nhớ ra mình sợ động vật, nhưng giờ không phải lúc nhắc cho anh nhớ, cô lắc đầu.
“Thế thì mấy cái chuồng là của em”.
Khi anh bỏ đi, cô nhận ra cứ mỗi lần cô cho anh đóng vai phản diện trong đời mình, thì anh lại làm cô ngạc nhiên. Cô cũng nhận ra mình không còn sợ anh nữa. Không thực sự sợ. Luật của anh rất hà khắc, và trong mắt cô nó không công bằng, nhưng anh luôn hành động trong khuôn khổ của nó, cô không thể hình dung ra anh từng gây tổn hại đến điều anh tin tưởng hay chưa.
Vài giờ tiếp theo, cô xịt nước vào mấy cái chuồng và dọn sạch cáu bẩn tụ lại trong khi cô gắng tránh xa bọn thú hết sức có thể. Khi cuối cùng cũng làm xong, cô còn bẩn hơn lúc mới bắt đầu vì cô đã thêm bùn vào lớp bẩn đóng trên người cô.
Cô bắt một trong những công nhân ra chuyển chuồng của Sinjun vào bóng mát, rồi lấy cỏ tươi cho Chester và Lollipop. Con lạc đà thử đá cô, nhưng con lạc đà không bướu vẫn điềm tĩnh, khi Daisy nhìn vào cặp mắt khao khát của Lollipop, cô quyết định mình cuối cùng cũng tìm được một con vật yêu thích. “Mày là một quý cô ngọt ngào, Lollipop ạ. Có lẽ hai ta sẽ thân nhau đấy”.
Con lạc đà không bướu ngậm môi rồi bắn nước bọt thẳng vào mặt cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT