Đầu anh bật lên từ nắp ca bô khi anh nghe tiếng Daisy gọi vọng tới và chính xác âm điệu được sử dụng. Hy vọng dậy sóng qua anh. Thời gian như ngừng trôi. Có lẽ cô không còn giữ những gì mình nói hai ngày trước đây, và anh không phải đưa cô lên máy bay tới New York ngay buổi chiều hôm đó nữa.
Anh ném cái cờ lê đang dùng xuống, quay đầu đối diện với cô, để rồi hy vọng tiêu tan khi anh nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt cô.
“Sinjun đi rồi! Họ đã chuyển tất cả bầy thú xuống nhưng nó không có ở đấy. Trey cũng không thấy đâu.”
Brady đi vòng lại từ sau nắp ca bô nơi ông đang cố gắng giúp Alex.
“Sheba đứng sau chuyện này. Tôi đánh cược mọi thứ.”
Mặt Daisy tái đi lo lắng. “Cô ta nói gì với ông?”
“Không, nhưng cô ấy thật kinh khủng mấy ngày gần đây.”
Daisy nhìn Alex, và lần đầu tiên kể từ khi anh tìm thấy cô ở vườn thú, anh cảm giác như thể cô mới thực sự nhìn mình.
“Anh có biết gì về chuyện này không?”
“Không. Cô ấy không nói gì với anh.”
“Cô ấy biết tình cảm của cô đối với con hổ đó,” Brady nói, “dự đoán của tôi là cô ấy đã bán nó sau lưng cô.”
“Nhưng cô ấy không thể làm thế. Nó là của tôi!”
Cô mấp máy môi rồi nhận ra rằng những lời mình nói không đúng sự thật.
“Tôi cố gằng tìm Sheba sớm nay,” Brady lên tiếng, “mà không thấy cô ấy xuất hiện. Shorty lái chiếc RV, còn xe con của cô ấy thì mất tăm.”
Daisy nắm chặt tay. “Cô ta đã làm gì đó kinh khủng với nó. Tôi biết thế.”
Alex muốn trấn an cô nhưng lại nghi ngờ cô cho phép làm điều đó.
“Tôi sẽ gọi điện xem tìm được gì. Sao hai người không đi hỏi mấy công nhân, tìm hiểu xem họ có biết gì không?”
Chẳng ai biết chuyện gì. Hai giờ sau, họ đã nói chuyện với mọi người trong đoàn xiếc, và khám phá ra Sheba không được nhìn thấy từ buổi tối hôm trước.
Daisy ngày càng trở nên điên cuồng. Sinjun ở đâu? Sheba đã làm gì với nó? Cô đủ biết về thị trường để nhận thấy, với những con thú diễn xiếc nhiều tuổi, cơ hội để một vườn thú có uy tín nào đó chấp nhận là rất mong manh. Chuyện gì sẽ xảy ra với con hổ của cô?
Thời điểm cô phải ra sân bay đến rồi trôi qua. Alex đã nài nỉ cô đến chỗ cha cô cho đến khi, cô quyết định điều mình muốn làm, giờ không có câu hỏi nào cho sự rời đi của cô. Cô từ chối chiếc Lexus màu xám ngọc trai với biển số Connecticut - một món quà chuộc lỗi khác của Alex - đến ngồi bên cửa sau chiếc xe bán tải cũ màu đen, cái đã chở cô suốt chuyến lưu diễn của tâm hồn trong mùa hè, tới cái đêm tháng mười ảm đạm này. Từ đó, cô quan sát khu trại.
Buổi biểu diễn đầu tiên kết thúc rồi đến buổi thứ hai. Đám đông cuối cùng đã ra về. Đây là hai đêm cuối cùng của đoàn xiếc ở lại trước khi họ về Tampa. Một lần nữa, nhóm công nhân bắt đầu vào thị trấn, mang theo vài cô gái tạo dáng, để lại khu trại vắng vẻ. Cô thấy lạnh, nhưng vẫn đợi Alex thay trang phục diễn xong và đi ra kiểm tra Misha, rồi cô mới quay lại nhà xe.
Va li của cô bị bỏ nằm trên giường. Cô đi tới một bên nó, lấy chiếc áo thun len cũ màu xám của anh khỏi móc trên tường. Sau khi trượt vào cái áo, cô bắt đầu quay trở ra ngoài, chỉ lúc đó cô ngần ngại chú ý tới cái hộp tồi tàn gắn chặt vào tường đằng trước, chỗ Alex thường cất quần áo. Ngồi xổm xuống, cô mở ngăn kéo dưới cùng, chuyển hết quần jean của anh ra khỏi lối để có thể nhìn thấy những đồ cô biết được ẩn giấu đằng sau: một cái lúc lắc bằng nhựa màu xanh rẻ tiền, một con vịt màu vàng xinh xắn, một hộp đồ chơi thú cưng, một con thỏ đeo yếm tai dài rủ xuống và một bản phô tô cuốn sách bác sĩ Spock.
Cô đã khám phá ra những đồ này cách đây vài ngày khi cô sắp xếp quần áo, nhưng Alex không bao giờ đề cấp đến chúng. Cô chạm đầu ngón tay vào cái lúc lắc, cố gắng hiểu tại sao anh có chúng. Chỉ nếu cô có thể tin---
Không. Cô không thể để bản thân suy nghĩ theo cách đấy. Cô đã có quá nhiều rủi ro.
Cô đẩy cửa đóng lại theo đường quay lại xe tải, khi cô nhìn thấy chiếc Cadillac của Sheba đậu gần chiếc RV và nghe thấy giọng nói giận dữ vọng đến từ bên trong lều chính. Alex cũng nghe thấy, họ bắt đầu chạy về cùng một hướng. Họ chạm mặt nhau tại cửa sau.
“Tốt hơn em nên ở lại đây,” anh nói.
Cô từ chối rồi vội vã vào trong.
Lều chính được chiếu sáng lờ mờ bởi một bóng đèn duy nhất treo trên cột phía trên sân khấu, trong khi phần xung quanh vẫn chìm trong bóng tối. Cô được bao bọc bởi những mùi hương quen thuộc của mùn cưa, thú vật và bỏng ngô cũ. Làm sao cô có thể quên chúng được, cô chợt nghĩ.
Brady và Sheba đứng ngay mép vòng tròn. Brady giữ cô trong tay và rõ ràng đang giận dữ.
“Daisy không bao giờ làm cái chó chết gì với em, nhưng em vẫn đi đêm sau lưng cô ấy, đúng không?”
Sheba giằng mình khỏi ông.
“Tôi làm cái gì tôi muốn, và không có chuyện một gã con hoang nào đó đi lòng vòng chỉ đạo tôi đâu.”
“Em không từng thấy mệt mỏi vì làm một con chó cái hay sao?”
Dù phản ứng Sheba thế nào, đôi môi của cô vẫn đóng băng.
“Tốt, tốt, nhìn xem ai cùng tham gia bữa tiệc kìa.”
Daisy vội vã di chuyển tới đối diện với cô.
“Chị đã làm gì với Sinjun?”
Cô dành thời gian cho câu trả lời - chơi trò trí tuệ, để treo quyền lực lơ lửng trên đầu bọn họ.
“Sinjun đang sẵn sàng rời đến nơi ở mới. Loài hổ Siberian là loài vật rất có giá trị, không phải cô biết thế sao? Thậm chí với một con hổ già.”
Cô ngồi xuống hàng ghế đầu và bắt chéo chân trong một tư thế quá ư tự nhiên.
“Tôi không nhận ra có nhiều người chắc chắn trả giá cho nó đến thế.”
“Người nào?” Alex yêu cầu, bước tới dừng lại bên cạnh Daisy. “Ông ta là ai?”
“Chưa có ai. Cho đến sáng mai thì chưa có quý ông nào vớ được nó cả.”
“Cô giữ nó ở đâu?”
“Nó an toàn. Trey đang ở cùng nó.”
Alex mất hết kiên nhẫn.
“Không dài dòng nữa! Cô bán nó cho ai?”
“Có vài người cũng hứng thú nhưng Rex Webley trả tôi giá hời nhất.”
“Lạy Chúa.” Biểu hiện trên gương mặt Alex khiến Daisy lạnh xương sống.
“Rex Webley là ai?” Cô hỏi.
Trước khi Sheba có thể trả lời, Alex đã cắt ngang.
“Không được nói, Sheba. Đó chỉ là chuyện giữa cô và tôi.”
Sheba gửi anh cái nhìn coi thường trước khi quay lại Daisy.
“Webley điều hành một khu săn bắn ở Texas.”
Daisy không hiểu. “Một khu săn bắn?”
“Mấy tay súng trả tiền cho Webley để được săn mấy con thú ông ta mua.” Brady nói với sự ghê tởm.
Daisy nhìn từ Sheba tới Brady.
“Săn chúng ư? Nhưng không ai có thể săn hổ. Chúng là loài đặc biệt có nguy cơ tuyệt chủng.”
Sheba đứng dậy đi thơ thẩn vào trung tâm sân khấu.
“Điều đó làm cho chúng càng giá trị hơn với những người đàn ông giàu có, những gã đã chán ghét trò săn bắn thông thường mà lại không phải lo về tính pháp lý.”
Khi lời cô nói hạ xuống thì giọng Daisy đuổi theo ngay trong cái bong bóng sợ hãi.
“Chị bán Sinjun để nó bị rượt đuổi và giết chết?”
Đầu óc cô quay cuồng với những hình ảnh kinh khủng. Sinjun không có nỗi sợ con người như những con hổ bình thường khác. Nó sẽ không nhận ra người đang đến với khẩu súng và muốn giết nó. Cô nhìn thấy cơ thể nó giật mạnh thình lình khi viên đạn bắn vào nó. Cô nhìn thấy nó nằm dài trên mặt đất, bộ da sọc cam sọc nâu của nó rạch đầy máu. Cô quay cuồng tiến tới Sheba.
“Tôi sẽ không để chị làm chuyện này. Tôi sẽ đi gặp các nhà chức trách. Họ sẽ ngăn việc này lại.”
“Không đâu, họ sẽ không làm.” Sheba trả lời. “Chả có gì phạm pháp trong việc bán một con hổ. Webley nói với tôi, ông ấy sẽ trưng bày Sinjun ở trang trại của ông. Chuyện đó không vi phạm pháp luật.”
“Trừ khi ông ta không trưng bày nó đúng không? Ông ấy sẽ để nó bị giết.”
Daisy cảm thấy như thể bị ngộp thở.
“Tôi sẽ đi gặp nhà chức trách. Tôi sẽ. Và họ sẽ ngăn chuyện này.”
“Tôi không chắc.” Sheba nói. “Webley đã ở ngoài vòng pháp luật nhiều năm nay. Ai đó phải làm chứng rằng họ thực sự nhìn thấy cảnh bắn giết, mà chuyện đó là không có khả năng xảy ra. Bên cạnh đấy, chuyện này đã quá muộn rồi, phải không?”
Daisy chưa bao giờ cảm thấy thù hận người khác như thế.
“Sao chị có thể làm một chuyện như thế? Nếu ghét tôi, sao chị không chỉ tìm tôi? Tại sao phải trút xuống Sinjun?”
Alex di chuyển vào trong vòng tròn cùng với Sheba.
“Tôi sẽ trả cô gấp đôi giá Webley.”
“Tiền của anh giờ không còn giá trị, Alex. Anh không mua được Sinjun giống như đã làm với Glenna đâu. Tôi đã làm một giao kèo khi bán.”
Đầu Daisy giật bắn lên. Alex không nói với cô chuyện anh mua Glenna. Cô biết anh là người đã thu xếp để nó được đưa tới vườn thú Brookfield, nhưng cô không nhận ra tiền của anh đã biến điều đó thành có thể. Con đười ươi có điểm dừng chân ở một ngôi nhà mới rộng rãi là nhờ anh.
“Cô đã nghĩ về tất cả mọi thứ đúng không?” anh hỏi.
“Người của Webley sẽ không đến bắt Sinjun cho tới khi trời sáng.” Biểu hiện của cô trở nên xảo quyệt. “Tôi không kí vào tờ giấy cuối cùng cho đến lúc đó, và tôi có thể thay đổi suy nghĩ.”
Lời thì thầm nghiêm khắc của Alex chỉ vừa đủ nghe.
“Giờ chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính được không, Sheba?”
Sheba nhìn chằm chằm vào Daisy, vẫn đang đứng bên ngoài vòng tròn cùng Brady.
“Cô thích thế phải không, Daisy? Nếu tôi dừng tất cả chuyện này lại. Tôi có thể chứ, cô biết vậy mà. Chỉ với một cú điện thoại.”
“Tất nhiên, cô có thể.” Alex cằn nhằn.”Và tôi phải làm gì để cô thực hiện cuộc gọi đó?”
Shebe quay lại đối mặt với anh. Như thể Brady và Daisy đã biến mất để lại hai người họ đối đầu với nhau trong trung tâm vòng tròn nơi họ thuộc về từ lúc sinh ra. Cô thu hẹp khoảng cách ngắn đang tồn tại giữa họ, động tác uốn lượn gần giống một người tình, ngoại trừ không hề có tình yêu giữa họ.
“Anh biết phải làm gì.”
“Đánh vần nó ra.”
Sheba quay về phía Daisy và Brady.
“Hai người để chúng tôi lại một mình. Đây là chuyện giữa Alex và tôi.”
Brady cười rộ lên. “Thật vớ vẩn! Nếu tôi biết đây là điều em sẽ làm, thề có Chúa, tôi sẽ đánh bật phân ra khỏi người em!”
Cái thẹn đỏ mặt của ông làm cô không nhúc nhích.
“Nếu anh và Daisy không rời khỏi đi, đây sẽ là cái kết cho con hổ.”
“Đi đi,” Alex nói. “Hãy làm như cô ta muốn.”
Brady trông như đánh mất mọi thứ mà ông tin tưởng, giọng ông trở nên cay đắng khi ông quay lại Alex.
“Đừng để cô ta cắt đứt cuộc thương lượng. Cô ta sẽ cố gắng, nhưng đừng để cô ta làm được.”
“Tôi không có ý định đó” anh bình tĩnh nói.
Daisy nhìn anh vẻ khẩn cầu nhưng anh đang tập trung vào Sheba nên không chú ý.
“Đi đi, Daisy. Hãy tránh xa nơi đây.”
Brady quàng cánh tay quanh vai cô, dẫn cô về phía cửa sau.
Vài tháng qua đã dạy cô cách đấu tranh và cô đã bắt đầu kháng cự, nhưng giờ cô nhận ra, Alex là hy vọng duy nhất của Sinjun.
Vừa ra đến bên ngoài. cô uống lấy một ngụm không khí đêm lạnh lẽo, răng cô bắt đầu nghiến chặt. Brady ôm cô vào lòng thì thầm.
“Tôi xin lỗi, Daisy. Tôi không biết cô ta đẩy chuyện này đi xa thế.”
Từ bên trong, họ nghe thấy giọng nói đầy khinh bỉ của Alex, chỉ bị bóp nghẹt bởi tấm ngăn bằng ny lông của lều chính.
“Cô là người kinh doanh, Sheba. Nếu cô bán Sinjun cho tôi, tôi sẽ không để cô thiệt. Tất cả cô phải làm là đưa ra giá.”
Cả cô và Brady đứng chôn chân tại chỗ, biết rằng họ phải đi nhưng cả hai đều không thể. Rồi Brady nắm lấy bàn tay cô kéo cô vào trong cái bóng gần cửa sau, nơi họ không thể bị phát hiện mà vẫn nhìn thấy một phần khung cảnh trung tâm vòng tròn.
Cô nhìn thấy Sheba vuốt ve cánh tay Alex.
“Thứ tôi muốn không phải tiền của anh. Anh biết thế. Mà là sự kiêu hãnh của anh.”
Anh giằng mình tránh đi, như thể anh không thể chịu được cái động chạm của cô.
“Nó có nghĩa quái gì?”
“Nếu anh muốn con hổ quay lại, anh sẽ phải cầu xin tôi.”
“Cút xuống địa ngục đi”
“Alex Markov vĩ đại sẽ phải quỳ trên gối và cầu xin.”
“Tôi phải chết trước.”
“Anh sẽ không làm thế?”
“Một triệu năm cũng không.” Anh xiết bàn tay trên hông. “Cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với con hổ chết tiệt đó, nhưng tôi sẽ không quỳ gối trước cô hay bất kì ai đâu.”
“Tôi ngạc nhiên đấy. Tôi cứ nghĩ rằng anh sẽ làm bất cứ chuyện gì cho con bé ngu ngốc đó. Tôi nên biết rằng anh không thực sự yêu cô ta mới phải.”
Trong một lát, cô nhìn lên cái bóng của cây cột, rồi quay sự chú ý trở lại anh.
“Tôi đã nghi ngờ chuyện đó suốt thời gian qua. Tôi cho rằng mình nên tin theo bản năng. Anh có thể yêu cô ta thế nào được nhỉ? Trái tim anh quá lạnh lùng để có thể yêu thương bất kì ai.”
“Cô không biết điều đầu tiên về cảm giác tôi dành cho Daisy.”
“Tôi biết rằng anh không yêu cô ta đủ để quỳ gối cầu xin cho cô ta.” Cô ngó đến vẻ tự mãn của anh.
“Vậy tôi thắng. Tôi cho rằng mình thắng theo mọi cách.”
“Cô thật điên khùng.”
“Và anh thật thông minh khi từ chối. Tôi sẽ quỳ gối một lần vì tình yêu, mà không cần phải gợi ý.”
“Lạy Chúa, Sheba. Đừng làm chuyện này.”
Giọng nói của cô mất đi vẻ chế nhạo.
“Tôi phải làm. Không ai hạ nhục được Sheba Quest mà quay đi. Cách nào đi nữa, hôm nay anh là người thất bại. Anh có chắc không muốn xem xét lại?”
“Chắc chắn.”
Ngay lúc ấy, Daisy biết rằng mình đã mất Sinjun. Con người Alex không được kết hợp như những người khác. Anh được tạo bởi sự cứng cỏi, gan góc và niềm kiêu hãnh. Nếu phải hạ mình, điều đó chắc chắn phá hủy người đàn ông trong anh. Cúi gập đầu, cô cố gắng chạy trốn nhưng Brady đã chặn lối thoát.
Alex lên tiếng với tông giọng mạnh mẽ, dứt khoát.
“Cô biết điều trớ trêu trong tất cả chuyện này. Daisy đã làm việc. Cô ấy thậm chí không cần phải nghĩ hai lần về nó.”
Anh cất tiếng cười khô khan, cộc cằn, không hề còn dấu tích của sự hài hước.
“Cô ấy sẽ quỳ ngay trong một giây bởi vì cô ấy có một trái tim đập bên trong đủ mạnh để đảm nhiệm cả thế giới. Cô ấy không quan tâm tới danh dự, kiêu hãnh hay bất cứ thứ gì khác khi mà sức khỏe của con vật cô ấy yêu thương đang bị đặt cược.”
“Vì cái gì?” Sheba chế nhạo. “Đây không phải về Daisy. Mà về anh. Chọn gì nào, Alex? Kiêu hãnh của anh hay con hổ? Anh sẽ đặt mọi thứ xuống cho tình yêu, hay giữ lại mọi thứ mình cho là quan trọng?”
Một khoảng lặng kéo dài. Nước mắt bắt đầu chảy dòng dòng trên khuôn mặt Daisy, cô biết mình phải rời đi. Cố rút khỏi Brady để lùi lại, rồi cô bị đóng băng khi nghe giọng anh lắp bắp giận dữ.
“Đồ chó cái.”
Cô quay đầu và nhìn thấy Alex vẫn đứng trước Sheba với cái đầu ngẩng cao. Nhưng chân anh bắt đầu khuỵu xuống. Đôi đầu gối nhà Romanov hùng mạnh. Đôi đầu gối nhà Romanov kiêu hãnh. Từ từ, anh hạ xuống đám mùn cưa, nhưng tại lúc đó, cô chưa từng thấy anh trông kiêu ngạo hơn, khuất phục hơn.
“Cầu xin tôi” Sheba thì thầm.
“Không!”
Từ ngữ xé ra từ ngực Daisy. Cô sẽ không để Sheba làm chuyện này với anh, không thậm chí vì Sinjun! Còn gì là tốt đẹp nếu để bảo vệ một con hổ tuyệt vời mà cô phải hủy hoại thứ khác? Cô chạy xuyên qua cửa sau vào trong sân khấu, đá tung mùn cưa khi cô bay về phía Alex. Khi tới nơi, cô nắm lấy cánh tay anh, cố gắng kéo anh đứng dậy.
“Đứng lên, Alex! Đừng làm thế! Đừng để cô ta làm chuyện này với anh.”
Anh không hề rời mắt khỏi Sheba Quest. Chúng đang thiêu cháy.
“Như có lần em từng nói, Daisy. Không ai có thể hạ nhục anh. Chỉ anh mới có thể hạ thấp mình.”
Anh ngẩng mặt lên, miệng anh mím chặt lại đầy khinh bỉ. Mặc dù đang quỳ gối, anh chưa bao giờ trông vẻ vang hơn. Từng inch cơ thể anh giống như một Nga hoàng. Vị vua của vòng tròn trung tâm.
“Tôi cầu xin cô, Sheba,” anh nói phẳng lặng. “Đừng để chuyện gì xảy ra với con hổ đó.”
Bàn tay Daisy co quắp quanh cánh tay anh, rồi cô cũng quỳ xuống bên cạnh. Miệng Sheba Quest cong lên một nụ cười của kẻ lừa đảo. Biểu hiện trên khuôn mặt cô là sự kết hợp tinh quái của nỗi kinh ngạc và sự hài lòng.
“Đồ con hoang. Xét cho cùng, anh thực sự yêu cô ấy.”
Cô nhìn xuống Daisy, đang quỳ bên cạnh anh trên lớp mùn cưa.
“Trong trường hợp cô vẫn chưa hình dung ra, anh ấy có yêu cô. Con hổ của cô sẽ quay về vào sáng mai, cô có thể cám ơn tôi bất cứ lúc nào. Giờ thì, tôi phải vẽ một bức tranh khác cho các bạn, hay các bạn nghĩ mình có thể tự làm nó mà không cần phải vặn xoắn vào nhau?”
Daisy nhìn cô chằm chằm, nuốt xuống, và gật đầu.
“Tốt. Bởi tôi thấy phát ốm và mệt mỏi vì mọi người trong đoàn xiếc này ủ rũ quanh đây để lo lắng cho cô.”
Brady bắt đầu chửi thề.
Mắt Alex nheo lại.
Và Sheba Quest, nữ hoàng của trung tâm vòng tròn, sải bước qua ba người bọn họ, ngẩng cao đầu, mái tóc màu nâu sáng của cô bay bay như lá cờ phướn của rạp xiếc.
Brady bắt kịp trước khi cô tới cửa sau. Trước khi ông lên tiếng, cô quay đầu lại, chọc ngón tay trỏ vào ngực ông mạnh nhất có thể.
“Đừng bao giờ nói rằng em là người không tốt nữa!”
Dần dần một nụ cười thay thế vẻ mặt bị sốc của ông. Không nói một lời, ông cúi xuống, ghé vai mình vào bụng cô, bế cô lên, đưa cô đi khỏi lều chính.
Daisy lắc đầu lúng túng, nhìn Alex khi họ cùng quỳ trên mùn cưa.
“Sheba đã sắp đặt mọi chuyện. Cô ấy biết Brady và anh có khả năng bị nghe trộm. Cô ấy hiểu cảm giác của anh và sắp đặt chuyện này để em tin rằng anh thực sự yêu em.”
Ánh mắt anh liếc về phía cô. Đôi mắt màu hổ phách ấy trộn lẫn nỗi khó khăn với vẻ lạnh lùng, tức giận.
“Không nói gì sao.”
Cô mở miệng. “Không có gì!”
Niềm kiêu hãnh của anh đã bị đánh bại nặng nề, mà anh dường như chẳng để tâm. Cô biết mình phải hành động thật nhanh. Sau những gì họ vừa trải qua, cô sẽ không để mất anh lúc này.
Bằng tất cả sức mạnh của mình, cô đẩy vào ngực anh. Hành động bất ngờ của cô khiến anh ngã ra, nằm dài trên mùn cưa. Trước khi anh có thể ngồi ngay lại, cô lao cơ thể mình lên trên anh.
“Đừng ngốc thế, Alex.” Cô nắm chặt mớ tóc đen, quăn của anh trong mình.
“Em cầu xin anh. Chúng ta đã đi quá xa để anh có thể ngu ngốc vào lúc này. Em đã làm chuyện đó đủ cho cả hai ta rồi. Nhưng phần lớn điều đó là lỗi của anh, anh biết là thế mà. Tất cả nói lên rằng anh không thể yêu. Rồi khi anh thực sự yêu em, em lại nghĩ nó là tội lỗi. Em nên biết, em nên biết---“
“Để anh dậy, Daisy.”
Anh có thể đẩy cô ra, nhưng cô biết anh sẽ không làm thế vì đứa con. Và vì anh yêu cô.
Cô duỗi mình lên trên anh, bao cánh tay quanh cổ anh như cái dây thòng lọng, ấn gò má vào một bên đầu anh. Cơ thể và đôi chân cô phủ lên anh, còn ngón chân cô cuộn lên trên mắt cá chân của anh.
“Em không nghĩ thế. Lúc này, anh đang giận dữ, nhưng anh sẽ bĩnh tĩnh trở lại trong vài phút nữa, khi đó anh có cơ hội thay đổi mọi thứ. Đến lúc đó, em không để anh làm điều gì khiến anh sẽ phải hối tiếc.”
Cô cảm thấy cơ thể anh bắt đầu thả lỏng, nhưng cô không hề thay đổi trọng lượng, bởi vì anh rất xảo quyệt, đây có thể mưu đồ của anh để cô mất cảnh giác.
“Dậy đi, Daisy.”
“Không.”
“Em sẽ hối hận đấy.”
“Anh sẽ không làm em tổn thương vì bất cứ chuyện gì.”
“Ai nói gì về tổn thương chứ?”
“Anh đang tức điên.”
“Anh hạnh phúc hơn.”
“Anh thực sự phát điên về những gì cô ấy bắt anh làm.”
“Cô ấy không làm gì anh cả.”
“Chắc chắn cô ấy có.”
Daisy ngẩng đầu ra sau đủ để nở một nụ cười xuống khuôn mặt đang cau có của anh.
“Cô ấy giúp anh khá hơn, Alex. Cô ấy thực sự làm được. Nếu chúng ta có con gái, chúng ta có thể đặt tên là Sheba.”
“Bước qua xác anh.”
Cô cuộn lại lần nữa bên dưới cổ anh và chỉ cảm nhận, được nằm yên bình bên trên anh như thể anh là cái đệm tốt nhất thế gian.
Môi anh chải quanh tai cô.
Cô xích lại gần hơn và thì thầm.
“Em muốn làm đám cưới trước khi sinh con.”
Cô cảm thấy bàn tay anh trên tóc mình.
“Chúng ta cưới nhau rồi mà.”
“Em muốn tổ chức lại.”
“Vậy thì làm thôi.”
“Anh không làm theo cách thông thường à?”
“Em sẽ rời khỏi người anh chứ?”
“Anh có yêu em không?”
“Anh yêu em.”
“Giọng anh nghe không giống lời yêu thương. Nghe như thể anh đang nghiến răng.”
“Anh đang nghiến răng, nhưng không có nghĩa anh không yêu em bằng cả trái tim mình.”
“Thật chứ?” Cô nhấc đầu ra sau và cười rạng rỡ. “Thế tại sao anh lại lo lắng về việc em rời khỏi người anh đến thế?”
Nụ cười của anh láu lỉnh.
“Để anh có thể chứng minh tình yêu của mình.”
“Anh đang khiến em căng thẳng đấy.”
“Em sợ rằng mình là người phụ nữ không đủ cho anh ư?”
“Ồ, không. Em hoàn toàn chắc chắn không sợ điều đó.”
Cô sụp đầu xuống gặm nhấm môi dưới của anh. Nó kéo dài khoảng nửa giây trước khi anh chuyển nó thành một nụ hôn sâu, gợi cảm. Và rồi cô bắt đầu khóc vì mọi thứ quá tuyệt vời.
Anh hôn những giọt nước mắt của cô. Cô chà xát những ngón tay vào ngực anh.
“Anh thực sự yêu em, phải không?”
“Chắc chắn thế,” giọng anh khàn khàn. “và ngay lúc này, anh muốn em tin anh. Anh cầu xin em, em yêu.”
Cô cười trong làn nước mắt.
“Tốt rồi. Về nhà nào.”
LỜI KẾT
Người dịch: Halucky
Daisy và Alex tổ chức đám cưới lần hai sau đó mười ngày trên một cánh đồng ở phía bắc Tampa. Buổi lễ diễn ra lúc bình minh bởi vì yêu cầu của cô dâu về sự có mặt của một vị khách, trong khi các người khác cô có thể quên.
Sinjun nằm dưới chân Daisy, cả hai được nối lại bởi một sợi ruy băng dài màu bạc. Một đầu buộc quanh cổ nó, đầu còn lại thắt nút ở cổ tay cô. Như kết quả của sự hiện diện của con hổ, số lượng người tham gia buổi lễ lúc sáu giờ sáng tháng mười hôm đó khá ít. Điều đó cũng dễ hiểu.
“Em không hiểu tại sao cô ấy không giữ nó ở trong chuồng.”
Sheba bám vội theo chồng, người đàn ông mà cô kết hôn trước đây vài ngày trong một buổi lễ diễn ra ở trung tâm vòng tròn với màn biểu diễn của người bay Toleas.
“Đừng nói với anh về người phụ nữ cứng đầu,” ông trả lời, “anh cũng cưới một người như thế.”
Cô ngó nhìn ông với đôi mắt hiểu biết.
“May mắn cho anh.”
“Yeah,” ông cười lại, “May mắn cho cả em.”
Heather đứng cách xa phía bên trái, vuốt ve vòi Tater trong khi chăm chú phê bình Daisy. Nếu đây là đám cưới của cô bé, Heather quyết định, cô sẽ mặc cái gì đó đẹp hơn một cái quần jean cũ, đặc biệt kể từ khi Heather biết khá rõ về Daisy, thậm chí cô bé chẳng để thứ đó trượt vào eo mình lần nữa. Chỉ tồi tệ thêm, chị ấy đã dùng cái áo sơ mi dài tay màu xanh của Alex để che giấu bằng chứng.
Tuy vậy, cô vẫn trông khá dễ thương. Gò má cô ửng hồng còn đôi mắt sáng long lanh, và cô đội trên tóc một vòng hoa cô dâu được kết bởi những bông cúc (daisies - cùng tên với cô ấy đấy). Alex trao nó cho cô như một điều bất ngờ, cùng với một chiếc nhẫn kim cương thật lớn, nó quả là một tạo vật đẹp, mặc dù mặt trời không thể chiếu sáng một phần của lối đi, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.
Quá nhiều thay đổi diễn ra trong cuộc sống của Heather mùa hè này khiến cô bé chưa thể dung nạp chúng. Sheba không bán Quest Brothers, và Heather khá chắc chắn rằng cô ấy và cha mình đang cố gắng có em bé. Sheba là bà mẹ kế tuyệt vời. Cô ấy đã nói Heather có thể bắt đầu hẹn hò vào năm đó, mặc dù cha cô nói hãy bước qua xác ông. Sheba trở thành người che chở cô bé vĩ đại như Daisy.
Daisy kể với Heather, cô sẽ theo học tại trường đại học của Alex ngay sau khi cô sinh con, để cô có thể học cách trở thành một cô giáo mầm non, hai người bọn họ sẽ tới Nga trong tháng mười hai để tiến hành vài chuyến mua sắm cho bảo tàng lớn mà anh đang đại diện. Tuyệt vời nhất là, họ sẽ du lịch cùng Quest Brothers một tháng liền vào mùa hè năm tới, thậm chí Daisy còn nói cô sẽ quay lại vòng tròn với Alex. Cô kể với Heather rằng mình không sợ hãi nữa vì cô đã từng trải qua điều tồi tệ nhất có thể xảy ra mà vẫn còn sống sót.
Alex bắt đầu nói lời thề của mình bằng một giọng sâu, mềm mại, khi anh nhìn xuống Daisy, vẻ mặt anh quá dịu dàng khiến mọi người có mặt đều nhận thấy anh yêu cô nhiều biết bao. Daisy, tự nhiên, bật khóc, và Jill phải đưa cô khăn giấy.
Daisy hít vào và thở ra, rồi bắt đầu thề.
“Tôi, Daisy Devreaux Markov, đồng ý...” Cô dừng lại.
Alex nhìn xuống cô, nhướn lông mày.
“Đừng nói với anh, em lại quên mất tên anh.”
Anh trông có vẻ bực tức, nhưng Heather lên tiếng làm anh muốn cười lớn.
“Tất nhiên không rồi. Anh không nói tên đệm của mình, và em cũng nhận ra là mình không biết đấy.”
“Ah.”
Anh cúi xuống, thì thầm gì đó vào tai cô.
“Hoàn hảo.”
Cô mỉm cười trong nước mắt, một lần nữa nhìn chăm chú vào đôi mắt anh.
“Tôi Daisy Devreaux Markov đồng ý lấy Alexander Romanov Markov...”
Khi cô tiếp tục, Alex xiết chặt bàn tay cô, và Heather có thể thề với Chúa, cô bé cũng nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt anh.
Sinjun đứng dậy và duỗi dài thân mình dài tới ba mươi feet. Sheba thất kinh, bám chặt cánh tay cha Heather. Cô bé không quá phát điên về con hổ nhưng cũng không nhát gan giống Sheba.
Sheba đã gây ngạc nhiên cho mọi người bằng cách trao tặng Sinjun cho Daisy như một món quà cưới, và Alex cho người xây một khu vực mát mẻ dành riêng cho con hổ phía sau nhà mình ở Connecticut. Nó chắc chắn phải đẹp. Mặc dù không ai xác nhận, Heather có cảm giác rằng Tater cũng sẽ trải qua mùa đông trong một cái chuồng ngựa của Alex ở Connexticut thay vì ở lại cùng những con voi khác tại Tampa.
“Giờ ta tuyên bố hai con là vợ chồng.”
Daisy và Alex chăm chú nhìn nhau, trong một phút họ gần như quên mất sự có mặt của mọi người xung quanh. Cuối cùng, Alex nhớ ra đây là thời gian dành cho nụ hôn, và anh thực sự đã đặt một nụ hôn lên cô. Heather không thể chắc chắn anh đang nói chuyện với cô bằng tiếng Pháp, nhưng cô thực sự ngạc nhiên. Trong lúc họ hôn nhau, Tater phe phẩy cả hai người với một bó cỏ khô, như thể nó cho rằng đó là thức ăn vậy.
Mọi người bắt đầu cười rộ lên, ngoại trừ Sheba, người vẫn đang quan sát Sinjun.
Daisy để sợi ruy băng xích Sinjun rơi khỏi cổ tay mình. Rồi cô phát ra một âm thanh hài hước, quàng cánh tay quanh cổ Alex. Alex ôm lấy cô xoay tròn, nhưng anh giữ cô thật cẩn thận vì anh không muốn làm đau đứa bé hay bất cứ chuyện gì.
Khi anh quay tròn cô, anh tiếp tục hôn cô.
“Anh có được người phụ nữ nhà Markov tốt nhất.”
Vẻ mặt Daisy thực sự ngang tàng, nhưng ngay cả thế, Heather vẫn thấy cô thật sự dễ thương.
“Và em cũng có được người đàn ông nhà Markov tốt nhất.”
Họ hành động thật ngớ ngẩn đến nỗi Heather bắt đầu thấy bối rối cho cả hai, ngoại trừ việc cô bé bắt đầu khóc vì cô thích cái kết có hậu.
Rồi cô bé nhận ra, đây không phải cái kết cho tất cả. Khi cô bé nhìn quanh vào tất cả những người cô yêu, cô biết rằng mọi người ở đây mới chỉ bắt đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT