Tiểu Chu vẫn như cũ, thường lui tới phân phó công việc cho hắn. Nghiêm An cũng như trước, lo chu đáo mọi việc, chỉ là một mảnh tâm này đã nguội lạnh rồi.

Một ngày, Tiểu Chu từ nha môn bước ra, gặp tiểu công công Phúc Hỉ chờ trước cửa từ sớm, trưng ra nét cười khó hiểu, nói: “Nghiêm đại nhân, Hoàng Thượng cho mời.”

Tiểu Chu sao lại không hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng dù sao cũng không thể không đi. Y không nhiều lời, ngoan ngoãn theo vào cung.

Phúc Hỉ trời sinh tính khéo đưa đẩy, thường giúp các vị cung nhân lo chuyện, cửa ngầm ngõ nhỏ nào trong cung cũng đều biết hết, trên đường đi không thấy một bóng người, cứ thế tới tận tẩm cung hoàng đế.

Chu Viêm Minh sáng sớm đã phân phó người chuẩn bị quần áo, bày sẵn rượu và thức ăn. Thấy Tiểu Chu theo chân Phúc Hỉ chậm rãi tiến đến định hành lễ, hắn cười nói: “Được rồi, miễn cái nghi thức phiền hà chết người này đi, lại đây, để trẫm nhìn một cái.”

Tiểu Chu là quan văn ngũ phẩm, ngày thường chẳng thể có cơ hội diện kiến long nhan. Chu Viêm Minh việc nước bận rộn, mấy tháng không gặp cũng phải chuyện lạ Tiểu Chu đầu mới vừa chạm đất, liền bị Chu Viêm Minh một phen kéo vào  trong ngực, vỗ hai má y cười nói: “Gầy đi nhiều lắm, có phải vì trẫm không gọi ngươi tới, nên ngươi không có cả tâm trạng ăn cơm?”

Tiểu Chu làm quan đã nhiều năm, biết rõ hôm nay khó nói chuyện đạo lý. Người kia có thể vừa ôn nhu dịu dàng đấy, nhưng thoắt cái đã biến thành một cơn giận lôi đình. Hắn nói, hắn cười, hắn vui, hắn giận, y sao có thể không có nửa phần hoài nghi, lạnh nhạt nói: “Khiến Hoàng Thượng lo lắng rồi.”

Chu Viêm Minh khó có thể nói là tính tình dễ chịu, hung hăng hôn y, cười nói: “Mỗi tháng trẫm gửi đến mười hai ngàn lạng bạc, mà sao dưỡng mãi ngươi không mập lên chút nào, ôm chẳng vừa tay.”

Kỳ thật Tiểu Chu rất gầy, tựa da bọc xương, ngón tay cơ hồ như không có da thịt. Da y trắng như bạch ngọc, nhìn xuống dưới lại thấy những dấu vết xanh hồng đang dần nhạt, càng phát ra vẻ câu dẫn.

Chu Viêm Minh thích nhất là đem y ôm vào lòng như búp bê vải, dùng sức xoa nắn. Y vốn rất sợ đau, nhưng không dám kêu, khuôn mặt ẩn nhẫn, quả thật là đáng thương đáng yêu tới cực điểm.

Chu Viêm Minh uống một ngụm rượu đưa tới miệng y, nhìn y nuốt xuống, nói: “Nếu có chút da thịt thì ôm sẽ thích hơn, ngươi nói có phải hay không?”

Tiểu Chu bị hắn làm cho đầu óc choáng váng, đành phải đáp: “Hoàng Thượng nói phải.”

Chu Viêm Minh nhịn không được cười rộ lên, ôm y thật chặt. Tiểu Chu bị hắn ép đến khó thở, muốn thoát ra, nhưng không thắng được lực đạo của hắn. Giằng co một hồi, y đã khó chịu đến phát khóc. Chu Viêm Minh buông y ra, bàn tay lần vào phía trong, Tiểu Chu theo phản xạ đột ngột giữ tay hắn lại. Chu Viêm Minh ngập đầy dục hỏa, ngày thường luôn được các cung nhân ngoan ngoãn nghe lời, gặp kháng cự như vậy, lập tức giáng cho y một cái tát.

Tiểu Chu không tránh kịp, hứng trọn một chưởng, trên gương mặt trong suốt hằn lên năm vết máu. Chu Viêm Minh có chút đau lòng, nhìn Tiểu Chu theo bản năng lùi về phía sau, nói: “Đừng sợ, ta không đánh ngươi nữa là được.”

Rồi nâng mặt y nhìn thật kỹ, thật ra cũng không có gì đáng ngại, chính là năm vết máu hiện rõ trên da thịt trắng ngần, có điểm dọa người. Chu Viêm Minh nhẹ nhàng thay y lau đi vết máu, lại thấy được bộ dạng sợ hãi không nói lên lời của y, trong lòng dâng lên một trận nóng bừng, nhịn không được kéo y lại gần, nhanh chóng cởi quần áo.

Tiểu Chu là một người thông minh tuyệt đỉnh, không duyên cớ trúng một cái tát, sao còn có thể khiến bản thân tự chuốc lấy cực khổ. Ngoan ngoãn mở rộng hai chân, dục vọng cực đại thô bạo tiến vào, huyệt khẩu căng ra như bị xé rách. Y vốn thể nhược, khó có thể chịu được, mồ hôi từ trên khuôn mặt trượt dài xuống thân thể.

Cơn đau còn chưa lên đến đỉnh điểm, Chu Viêm Minh đã  đột ngột rời khỏi cơ thể y. Tiểu Chu vô cùng kinh ngạc. Chu Viêm Minh ngại y thân thể yếu ớt, cầm không ít bí dược cung đình đến thao lộng y, nhưng lại hành hạ y suốt một đêm dài, thường đau đến mức không thể gượng dậy được.

Nhìn lại, quả nhiên thấy Chu Viêm Minh cầm một chiếc bình hình giọt nước, lập tức lông tơ dựng đứng, giãy dụa lùi về sau. Chu Viêm Minh giữ chân y, hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”

Rồi hắn liếc nhìn chiếc bình nhỏ trên tay, bất giác cười nói: “Dùng thứ này cho ngươi, sẽ tốt hơn là trẫm cứ thế ra tay chứ?”

Tiểu Chu hiểu rõ người này, nói chuyện thế nào cũng chẳng có gì khác biệt, chỉ hận không thể cuộn mình trốn tránh. Chu Viêm Minh không tốn chút sức mở hai chân y, chậm rãi đem thứ thuốc trong bình miết hai vòng lên miệng huyệt khẩu y. Tiểu Chu sợ tới mức nói không tròn tiếng: “Hoàng … Hoàng Thượng…”

“Tốt lắm tốt lắm, không sợ, trẫm với ngươi cùng đùa giỡn nào.” Chu Viêm Minh đổ một ít dịch lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng đưa vào trong huyệt khẩu y. Tiểu Chu than nhẹ, tuy là chưa thật đau, nhưng ngón tay ấy tiến vào càng sâu càng có điểm không chịu nổi. Chu Viêm Minh hơi rút ngón tay ra một chút, lại đưa vào thêm một ngón tay, lần này vẫn có dịch bôi trơn, đem cả ba ngón tay cùng tiến vào trong cơ thể, nhưng lại không làm Tiểu Chu quá khổ sở.

Chu Viêm Minh thấy y đã thích ứng, liền đem tinh khí đã sớm cương cứng đâm vào. Tiểu Chu vẫn cảm thấy một trận đau nhức bài sơn đảo hải, thân thể vô lực tựa trên giường, mặc cho hắn càng lúc càng thêm hung mãnh tiến vào.

Một phen gây sức ép này dài tận bốn canh. Tiểu Chu sau khi tỉnh dậy, thật sự ăn không vào, hạ thể rã rời, nhịn không được đẩy người kia ra.

Chu Viêm Minh chăm chú nhìn sắc mặt y thay đổi, liền ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói: “Phía dưới không được, hay dùng phía trên đi.”

Tiểu Chu hỗn loạn, bị hắn ép mở miệng, tính khí cực đại ngẩng cao đầu lập tức tiến vào, từ dạ dày y nổi lên một trận buồn nôn. Chu Viêm Minh lại vỗ vỗ hai má y, nói: “Ngoan ngoãn nuốt vào đi.”

Miệng Tiểu Chu ẩn ẩn đau nhức, nước mắt cố lắm mới không rơi xuống. Chu Viêm Minh thu lại thứ vẫn đang ngẩng cao của hắn, nhìn y trong chốc lát nói: “Trước đó vài ngày Hình bộ đại đường dâng tấu chương, muốn mượn ngươi hỗ trợ đi thăm dò một vụ án. Trẫm đã chuẩn tấu.”

Tiểu Chu toàn thân chấn động, Chu Viêm Minh thanh âm cực nhẹ: “Ngươi thành thành thật thật làm việc cho trẫm, trẫm sẽ để ý cái đầu của ngươi!”

Hình bộ đối với Tiểu Chu đều rất quen thuộc, cho nên cũng không gặp nhiều trắc trở. Phụ trách án này là Tư Mã Lan Thành, tấu chương cũng là do hắn dâng lên. Đều là người quen,cho nên mọi việc cũng khá suôn sẻ.

Bị giam giữ trong đại lao là hai gã phạm nhân, một gã tên Trương Tam, một gã là Lý Tứ, vừa nghe đã biết tên giả, nhưng tra tấn nhiều ngày cũng chỉ hỏi được đến vậy thôi.

Tư Mã Lan Thành liền nói với Tiểu Chu: “Nghiêm đại nhân chắc cũng đã biết, từ cửa Tây Hoa đến điện Vĩnh Hòa ít nhất phải mất một chén trà, là do ngựa quen đường cũ, đi đường nhỏ cửa ngầm, mà hai gã tội phạm này, đanh xỉu thái giảm ở cửa Tây Hoa, thay đổi quần áo, lập tức chạy tới điện Vĩn Hòa phục kích Thánh Thượng. Lần ấy chỉ mất một khắc thôi, nếu không phải Thánh Thượng võ công cái thế…”

Tiểu Chu nói: “Ý của đại nhân ty chức hiểu, chính là thủ đoạn ở đây có điều chưa rõ, mong rằng đại nhân không can thiệp.”

Tư Mã Lan Thành cười nói: “Đó là chuyện đương nhiên, Nghiêm đại nhân hãy nhẹ tay, chừa cho bọn họ một hơi thở sau khi hỏi cung là được.”

Tiểu Chu nở nụ cười vô thưởng vô phạt, theo ngục tốt vào thiên lao. Hai gã phạm nhân bị treo cao ở giữa không trung, chỉ nghe cửa lao vang lên”két” một tiếng, ngục tốt đen nhẻm béo tốt phía sau đã dẫn theo một quan viên nho nhã.

Đột nhiên nhìn thấy một người tuổi nhiều lắm là mười bảy mười tám, thân hình có vẻ nhỏ xinh, mặc quan phục lục sắc, khuôn mặt như ngọc, con mắt đen láy sâu thẳm phát ra khí lạnh, giữa mi gian là một khỏa hồng chí đỏ tươi, không khỏi khiến kẻ khác thầm tương tư.

Người bên trái cười to một tiếng nói: “Đại Minh không còn người hay sao, không hàng phục nổi huynh đệ ta, nên đem nữ nhân này tới dụ dỗ!”

Quan viên thiếu niên kia cũng không giận, bàn tay giấu trong tay áo ẩn đi vài phần ý tứ, sắc mặt bình thản không gợn sóng. Tên phạm nhân tên Trương Tam kia bất giác thầm giật mình, nhìn kỹ lại, người này tướng mạo mặc dù thư sinh, nhưng tiến lùi vừa phải, bình yên tự tại, hiển nhiên là đã quen với việc tra khảo. Mà trong con mắt lạnh lùng lại có một khối u hỏa, có lẽ là một người rất có cơ trí. Nhất thời gã cũng không nhìn rõ con người ấy.

Tiểu Chu nhìn xung quanh, lao ngục khó tránh khỏi vương mùi máu ẩm ướt, hai gã phạm nhân treo cao giữa không trung, tuy tinh thần kiên định, nhưng do chịu tra tấn nhiều ngày đã sớm lộ ra thần thái mỏi mệt. Y liền phân phó ngục tốt đưa bọn họ xuống dưới.

Hai gã kia cũng không hiểu y có mục đích gì, Lý Tứ phun một bãi nước bọt nói: “Cẩu quan, muốn giết cứ giết, không cần làm trò!”

Tiểu Chu nhìn kỹ hai người này, Trương Tam lỗ mãng cao lớn, mà Lý Tứ lại gầy đến dị thường. Người trong lao luôn luôn thẳng tay đánh đập, vết thương trên người Lý Tứ cũng nặng không kém Trương Tam là bao. Tiểu Chu thản nhiên nói với bọn họ: “Ta sẽ làm chủ cho các ngươi, cũng hiểu sơ qua mọi việc, xin thứ lỗi.”

Cả hai kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Hồi lâu, Trương Tam mới cười ha ha: “Ngươi thật sự rất thú vị!”

Tiểu Chu nhìn ngục tốt nói: “Đem rượu thịt khoản đãi, chớ để bọn họ ủy khuất, mấy ngày sau ta lại đến thẩm vấn.”

Ngục tốt kia hô tuân mệnh, rồi tiễn Tiểu Chu ra khỏi thiên lao.

Từ khi bị bắt đến giờ đã là nửa tháng, hai gã phạm nhân đã bước qua quỷ môn quan vài lần, vốn đã ôm tâm tư hẳn là sẽ phải chết. Nhưng không ngờ viên quan trẻ tuổi này đến nói mấy câu, đã khiến cho bọn họ sống vài ngày yên ổn

Tư Mã Lan Thành cũng không nhìn ra dụng ý của Tiểu Chu, trộm bẩm báo với Hoàng thượng. Chu Viêm Minh lại cười nói: “Cứ theo dõi xem y có đảm nhiệm đúng chức trách hay không.”

Ngày mười sáu, khi mặt trời đã lên cao, Tiểu Chu mới quay lại thiên lao, không mặc quan phục. Y mặc áo khoác lông cừu trắng tuyết, bên trong là bạch bào Tô Đoạn, càng khiến kẻ khác phải thốt lên câu người đẹp như ngọc

Hai gã phạm nhân nhìn bộ dáng quý công tử của y, liền lộ ra vài phần khinh miệt.

Tiểu Chu không để ý, ngồi trên chiếc ghế bằng gỗ lim, cầm chén nước trà thản nhiên hỏi: “Hai vị đang nghĩ gì vậy?”

Trương Tam cười nói: “Lão tử không nghĩ ngươi lại tới nhanh như vậy, còn bày ra nhiều mánh lới, chẳng lẽ là muốn đàn cho hai vị đại gia ta một bản nhạc?”

Ngục tốt biến sắc, đi lên toan đạp gã một cước. Tiểu Chu khẽ phất tay nói: “Xem lời nói cử chỉ hai vị, rõ ràng là người trong giang hồ. Xưa nay triều đình cùng giang hồ nước sông không phạm nước giếng, hai vị đột ngột ám sát Thánh Thượng, hẳn không phải vô tình chứ?”

Trương Tam cười to: “Lão tử chính là muốn ăn thịt cẩu hoàng đế kia, ngươi thấy sao?”

Tiểu Chu thở dài: “Thực nhân chi lộc, chuyện đã như thế, đừng trách ta không khách khí.”

Hai gã phạm nhân sớm đã chuẩn bị tinh thần, vung tay nói: “Còn thủ đoạn khó lường nào nữa, cứ việc triển khai đi!”

Tiểu Chu theo thói quen giấu bàn tay vào tay áo, nhìn về phía Trương Tam nói: “Roi, cặp gắp than, kẹp ngón tay, mấy thứ này thật sự không có phong nhã. Ta là người đọc sách, cũng không thể chịu được cảnh máu thịt bay tứ tung. Hôm nay nghe theo ý của ta, đổi chút tư vị mới mẻ được không?”

Khẩu khí của y có vẻ như thương lượng, ngục tốt kia đã sớm treo hai người lên, theo thói quen lại định dùng đao với Lý Tứ. Tiểu Chu lại ngăn cản hắn: “Vị đại hiệp này thân hình văn nhược, sợ là chịu không được tra tấn.”

Ngục tốt nhìn y một cái, thầm nghĩ câu nói đó phải dành cho y mới phải. Nếu bây giờ hành hình tiếp mấy ngày cũng không tra ra được, chẳng phải là uổng phí công phu?

Nhưng hắn không dám làm trái ý Tiểu Chu. Dưới chân Trương Tam là hai que sắt nhọn. Tiểu Chu nói: “Trên đời, nữ tử thường bó chân làm đẹp, mỗi bước đi lay động tâm tư, thế gian gọi đó là gót sen vàng ba tấc. Chúng ta hôm nay để Trương đại hiệp nếm thử tư vị này xem sao!”

Ngục tốt nới dây treo, que sắt theo gan bàn chân Trương Tam xuyên thẳng lên, thẳng đến tận đùi. Trương Tam kêu thảm thiết, cơ hồ muốn phá tung nóc nhà. Tiểu Chu hỏi: “Mới thế này đã chịu không nổi?”

Mấy ngục tốt trải một thảm vải trắng trên mặt đất, dắt Trương Tam từng bước một bước đi lên, máu tươi nhất thời lưu lại trên vải, đỏ thẫm. Trương Tam bước một bước lại kêu thảm một tiếng, tiếng kêu thật lớn, ngay cả ngục tốt dắt gã đi cũng muốn bịt tai. Tiểu Chu lại mỉm cười nói: “Nữ tử đêm đầu sau khi bó chân cũng phải làm vậy, ngươi cũng nên thử chút mùi vị này đi.”

Trương Tam cả người uể oải nằm trên mặt đất, Tiểu Chu đi qua, nhặt mảnh vải trắng dài mười thước đầy vết máu lên: “Vật này là ta thay Trương đại hiệp giữ lại, ngươi có muốn nhận lấy nó làm kỉ niệm?”

Trương Tam thở hổn hển, trừng mắt nói: “Cẩu quan —— có giỏi thì giết lão tử đi!”

Tiểu Chu nhìn Lý Tứ nói: “Ngươi xem, vị huynh đệ này chẳng thức thời chút nào, ta nên làm gì đây?”

Lý Tứ sợ đến nỗi một câu cũng nói không nên lời. Tiểu Chu mỉm cười với gã, gã liền cuộn người trốn trong góc.

Tiểu Chu nói: “Hôm nay ta tới, là muốn các ngươi hãy suy nghĩ kỹ một chút. Nếu đã nghĩ thông suốt, hãy kêu lao đầu gọi ta. Còn nếu không, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục chơi đùa. Ngươi nói xem nên chơi trò gì tiếp đây?”

Đêm đó Tư Mã Lan Thành bí mật đưa tin tới hoàng đế: Khổ hình này, thần không thể nghĩ ra. Thấy những điều chưa hề thấy, vị Nghiêm đại nhân này thủ đoạn cao thâm, thật sự làm cho thần xấu hổ.

Chu Viêm Minh khẽ thở dài: “Thứ mà người này đam mê cũng thật sự là cổ quái!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play