“Là vì công vụ thôi.” Chu Viêm Húc dài giọng, đang dở chuyện vui, lại bị Loan Từ làm mất hứng “Được rồi được rồi, nói xem, có chuyện gì nào.”
Cảnh Loan Từ đem mọi chuyện kể lại, Chu Viêm Húc nghe xong nhún vai nói: “Tiểu Cảnh, ngươi quả đúng là có tấm lòng Bồ tát, khiến cho ai cũng phải nhớ thương.”
Cảnh Loan Từ định thuyết giảng một tràng đạo lý, nhưng lại nghe được câu kia, nhất thời khí huyết dâng lên, phất phất tay nói: “Nói bậy, ta sao lại tìm đến ngươi cơ chứ, thà rằng viết tấu chương lên Hoàng Thượng còn hơn.”
Chu Viêm Húc ủy khuất thấp giọng nói: “Đó là ý của Hoàng Thượng, ngươi đi bẩm hắn, hắn còn không biết phải quay mặt đi đâu cười trộm thì có.”
Cảnh Loan Từ chấn động nói: “Hoàng Thượng làm sao lại cùng một kẻ nô tài so đo, nếu nô tài kia có chút mạo phạm thiên nhan, chỉ cần một đạo ý chỉ …”
Chu Viêm Húc thừa dịp y mải suy nghĩ, đột nhiên bổ nhào vào người y nói: “Nếu ngươi bồi ta ngủ một đêm, làm ta thỏa lòng mãn nguyện, thì chuyện gì ta cũng nói cho ngươi.”
Cảnh Loan Từ hất tay hắn: “Ngươi hồ ngôn loạn ngữ cái gì, ta không thèm hỏi, cũng coi như chưa từng đến đây.”
Vương gia lại ngăn trước mặt y: “Đã đến đây rồi, sao lại coi như chưa tới, đã khiến ta phải ra ngoài thế này chi bằng ngồi lại một chút đi?”
Cảnh Loan Từ thấy hắn ngôn từ thô tục, nhịn không được cười khổ nói: “Vương gia là người có đạo lý, chúng tiểu dân sao dám trái ý người, dù sao cũng là ta không đúng, ta không lý luận với ngươi là được.”
Chu Viêm Húc nói: “Nói như vậy, đạo lý là ta một lòng nghĩ tới ngươi, kính trọng ngươi, ái mộ ngươi, có chỗ nào không đúng. Ngươi đem tấm chân tình của ta dẫm nát dưới chân, hỏi sao ta có thể không cáu giận.”
Cảnh Loan Từ chỉ cảm thấy một đoàn loạn ma đập vào mặt, nhìn người kia nói: “Vương gia, ngươi nhìn kĩ xem, ta đường đường một thân nam nhi bảy thước, ngươi lại ái mộ ta cái gì. Ta năm nay đã hai mươi tám tuổi, Vương gia dù ham nam sắc, cũng thật sự không nên giao trái tim cho ty chức.”
Chu Viêm Húc hô to: “Ta chỉ yêu ngươi…”
Hắn nói chuyện nước miếng văng đầy mặt người ta, nhẹ nhàng ôm thắt lưng Cảnh Loan Từ, một tay luồn vào trong vạt áo người kia sờ loạn. Cảnh Loan Từ mất bình tĩnh: “Ngươi xem xem này… này… còn ra cái thể thống gì nữa!”
Chu Viêm Húc làm loạn một hồi, cười hì hì nói: “Cái thứ gọi là ‘thể thống’ này, vốn là chỉ dùng để lừa gạt người, có thật ngươi chưa từng nghe qua? Đạo Khổng Mạnh, lễ Chu Công, tất cả đều như gông xiềng. Đã vào tới tận phòng ngủ của người ta, còn mạnh miệng kêu thể thống cái gì!”
Cảnh Loan Từ không nói, dù sao cũng không là đối thủ của kẻ kia, liền liều mạng gạt tay hắn nói: “Ta chỉ cần trốn ngươi thật xa là được.”
Chu Viêm Húc lại càng ôm chặt y nói: “Người tốt người tốt, ta cùng với ngươi nói chuyện vui vẻ được rồi, ngươi đừng giận, dù sao đến cũng đã đến đây, hay là ở lại trong phủ một đêm đi.”
Cảnh Loan Từ trừng lớn mắt nói: “Vương gia lại mê sảng cái gì, lại còn phô ra bộ dáng này nữa, ta còn dám ở lại sao?”
Chu Viêm Húc ôm thiên hạ ngọc thụ lâm phong của hắn trong tay, chỉ cảm thấy cả người khô nóng, tức giận trong lòng, nhưng lại đưa tay làm loạn, miệng thấp giọng ồn ào: “Lần trước ngươi đã ở lại mà.”
Cảnh Loan Từ cả giận: “Lúc trước Vương gia không nói là thích nam nhân.”
Chu Viêm Húc vừa nghe lời này, nhịn không được quay lại tự vả vào miệng mình: “Súc sinh!”
Cảnh Loan Từ thấy hắn như vậy, nghĩ hắn có chút hối cải, liền nói: “Vương gia cũng không cần tự trách, về sau sửa đổi là được.”
Nào ngờ Chu Viêm Húc nghiến răng nghiến lợi căm hận nói: “Khi ấy có cơ hội lại không động thủ, miếng thịt đến miệng lại để bay mất!”
Cảnh Loan Từ tức giận, mắt tối sầm, một cước đá văng hắn nói: “Lúc trước ta nghĩ Vương gia là nam nhi đại trượng phu, không tiếc ái mộ tương giao, nào biết ngươi … ngươi … ngươi …”. Y liên tiếp ngươi ngươi mấy tiếng vẫn không thể nói tiếp, chỉ tức đến nỗi hai má ửng hồng, xoay người rời đi.
Chu Viêm Húc thấy y giận thật, cũng biết mặc dù y hay mềm lòng, nhưng cũng vô cùng chính trực công minh, chỉ sợ lúc này thật sự đắc tội y, dưới tình thế cấp bách vô kế khả thi, đành phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, ôm chân y: “Cảnh ca ca, người tốt, ngươi trăm triệu lần đừng giận ta, ta về sau không dám như vậy nữa…”
Cảnh Loan Từ bị hắn chọc cho mặt đỏ tai hồng, giãy dụa vài lần người kia cũng không buông, không khỏi khó thở: “Ta không bì lại được ngươi!”
Chu Viêm Húc không biết thẹn, cợt nhả nói: “Cha mẹ sinh con trời sinh tính, moi người đều hay trách ta, chỉ có Cảnh ca ca ngươi là thương tiếc ta.”
“Thương tiếc ngươi?” Cảnh Loan Từ hít một ngụm lãnh khí, cúi đầu trừng hắn sau một lúc lâu, hắn cũng chỉ tươi cười, nhìn thẳng lên. Cảnh Loan Từ trong lòng chấn động, đang muốn nói tiếp, lại nghe một người nhẹ giọng cười nói: “Đây là vở kịch sắp ra mắt sao? Điếu kim quy hay là Tống phượng quan, thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt.”
Cảnh Loan Từ nhất thời sắc mặt trắng bệch, hai người chỉ lo hồ nháo, lại đã quên trong phòng Chu Viêm Húc còn có một yêu thiếp, lúc này đã mặc chỉnh tề,cười cười tựa đầu vào cửa: “Ta tưởng là ai, thì ra là Cảnh đại nhân. Vương gia nhà ta nói, Hoàng Thượng thường lấy Gia Cát võ hậu ví với ngươi ‘cúc cung tận tụy, đến chết không đổi’, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền”
Cảnh Loan Từ thấy nữ tử này lời lẽ sắc nhọn như dao, mặt lúc đỏ lúc trắng, nhịn không được từng bước lùi về sau, thoát khỏi tay Chu Viêm Húc.
Chu Viêm Húc từ nhỏ đã quen nghe người ta chế nhạo, cái gì vô liêm sỉ chưa từng nghe qua, mặt không chút biến sắc, đứng dậy phủi bụi trên người, cười nói với nàng kia: “Đinh Đương Nhi, mọi người đều nói ngươi biết nhiều, ta lại lần đầu nghe chuyện kia, hai câu này thực hay mà.”
Cảnh Loan Từ mất bình tĩnh, vợ chồng người ta trêu đùa không thôi, y đường đường là Tể tướng, lại ở đây làm cái gì. Huống chi, chuyện này nếu truyền ra ngoài —— Cảnh Loan Từ cắn răng, thực hận không thể đâm đầu vào tường chết ngay tức khắc!
Chu Viêm Húc gật đầu với Đinh Đương Nhi: “Bổn vương thấy ngươi thông minh dí dỏm, muốn thưởng cho người vài vật.”
Đinh Đương Nhi đi tới, vén áo thi lễ nói: “Tạ ơn Vương gia ban thưởng, chỉ là chuyện hôm nay, không phải lỗi của thiếp, sau này nếu hai vị thân thiết, sẽ khiến nhiều người gièm pha.”
Chu Viêm Húc vốn định một chưởng diệt khẩu nàng, nhưng nghe nàng nói, trong lòng chột dạ, không hạ thủ nữa.
Đinh Đương Nhi liếc mắt nhìn Cảnh Loan Từ, cười lạnh một tiếng nói: “Hôm nay ta tha cho ngươi, nhất định lần sau sẽ tìm ngươi lấy mạng!”
Dứt lời, thân thể nàng bay lên, tơ máu nhẹ nhàng như hồ điệp bám vào bức tranh điêu khắc trên cột trụ!
Cảnh Loan Từ kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhũn, ngã vào bùn đất.
Chu Viêm Húc vội chạy lại đỡ y: “Tiểu Cảnh, ngươi không cần tự trách, không sao cả, nàng đắc tội ngươi, ta thay ngươi dạy bảo.”
Cảnh Loan Từ che mặt: “Ngươi còn muốn hại bao nhiêu người mới vừa lòng?”
Chu Viêm Húc nói: “Thế đạo vốn là như vậy, mình không hại người, người ắt hại mình, chẳng bằng tiên hạ thủ vi cường, diệt cỏ tận gốc!”
Cảnh Loan Từ nhất thời không nói được gì, bị Chu Viêm Húc kéo vào trong ngực, chỉ cảm thấy trong lòng trống trơn, trước mắt mờ mịt, một loại cảm tình u hận sinh sôi.
Nghiêm An đã mười ngày chưa biết sống chết ra sao, Thúy Nữ trong lòng lo lắng không yên. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, vô kế khả thi, chỉ có thể ngày ngày quỳ gối trước phòng Tiểu Chu khóc lóc cầu xin.
Nghiêm Tiểu Chu quả thật ý chí sắt đá, người bên cạnh gặp họa, ngay cả nói cũng không nói một câu, vẫn như mọi ngày chăm lo công vụ. Công vụ cũng chăng có gì gấp, bất quá là chút việc cỏn con. Bị Thúy Nữ làm phiền, y thản nhiên nói: “Ngươi đối với hắn tình thâm nghĩa trọng, tự đi Trấn nam vương phủ làm loạn là được, việc gì phải làm phiền ta.”
Thúy Nữ lắp bắp kinh hãi nói: “Thiếu gia sao có thể nói những lời vô tình này, Nghiêm An đối với thiếu gia trung tâm như một, nể hắn thường ngày cẩn thận chăm lo cho thiếu gia, thiếu gia cũng nên đi tìm hắn mới phải.”
“Cái gì là nên, cái gì là không nên.” Tiểu Chu liếc nhìn Thúy Nữ quỳ trên mặt đất: “Nếu luận nên cùng không nên, ngươi như vậy lại dám dạy dỗ chủ nhân, đó là bổn phận của nô tài?”
Thúy Nữ nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc nhưng không chút biểu tình, chẳng có chút động tâm với vô thường nhân ứng, bất giác căm hận nói: “Nô tài cũng là người!”
Tiểu Chu nói: “Là người, nhưng là hạ nhân.”
Thúy Nữ quanh thân phát lạnh: “Nhưng hạ nhân này vẫn còn có thể cứu được…”
Tiểu Chu thản nhiên: “Nếu bề trên muốn ngươi phải chết, ngươi còn có thể sống được sao?”
Thúy Nữ lệ rơi đầy mặt: “Nô tỳ hiện giờ đã hiểu rồi, nhiều năm qua hầu hạ thiếu gia, nhưng vẫn chỉ là hạ nhân, ngay cả sinh tử cũng không thể tự chủ. Cái người chết bởi ý muốn của bề trên kia, có lẽ nên vui vẻ mà quên hắn đi!”
Tiểu Chu lặng yên nhìn nàng ôm mặt khóc, lảo đảo ra khỏi cửa, cười lạnh một tiếng nói: “Sinh tử tự chủ —— đúng là nói si nói mộng!”
Qua gần nửa tháng, mọi người đều nghĩ Nghiêm An đã chết, Thúy Nữ còn trộm đốt rất nhiều tiền vàng ở phía sau viện cho hắn. Lại bỗng nhiên vào một đêm, nghe được một tràng âm thanh, gã sai vặt vừa mở cửa ra xem, cơ hồ bị dọa sợ đến ngất xỉu.
Sau một hồi náo loạn, Nghiêm An kể ở Trấn nam vương phủ chịu không ít khổ cực. Dần dần về sau chẳng còn ai để ý đến hắn nữa. Sau đến cả người trông coi cũng đi mất, hắn nhân lúc vắng người lẻn ra.
Tiểu Chu thản nhiên: “Trở về là tốt rồi.”
Nghiêm An lạnh người, trong thâm tâm luôn mong mỏi chút tình cảm từ y, lại nhìn cách y đối đãi với mình, đến cả Thúy Nữ cũng không thể chấp nhận, bất tri bất giác liền lộ ra ý tứ xa cách
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT