Tình yêu có điểm gì chung?
Nếu là trước khi kết hôn, cô sẽ trả lời: "Tình yêu không có chung điểm, chỉ biết thăng hoa cùng âu yếm cùng với nam nhân yêu mình thành một gia đình."
Còn hiện tại? Sau khi trải qua lễ thành hôn, cô sẽ trả lời như thế nào?
Hóa ra, sau khi cùng tình yêu tiến tới hôn nhân, nữ nhân sẽ ngày càng ngày càng yêu một nữa kia của mình , mà nam nhân chính là đem vợ chỉ là một phần của cuộc sống, hoặc là chỉ là vật trang trí...
Dần dần, tình yêu của hai người sẽ bắt đầu không có cái nhìn chung nữa.
Dần dần, sẽ cảm thấy đối phương có phải hay không không còn yêu mình nữa ?
Dần dần, rồi sinh ra oán hận lẫn nhau.
Tình yêu ngọt ngào , lãng mạn đều là quá khứ .
Dần dần sẽ không còn tình yêu nữa...
Không có yêu, chỉ có đau, vậy hôn nhân còn lại cái gì?
Quả nhiên, là giống như hắn từng suy nghĩ, quy luật cuộc sống của hắn vì có thêm vợ trước mà trở nên thập phần náo nhiệt.
Đầu tiên, có lẽ vợ trước cũng không nghĩ rằng bgay sáng sớm đã có tiết mục ôm nhau trên giường, cho nên ngày hôm sau liền dậy thật sớm, đi ngắm hoa.
"Tôi nhớ rõ là cô thích cây anh đào." Kỳ Mại Khải chạy đến bên cô, cười nói.
"Anh tại sao lại ở chỗ này? !" Lương Nhược Du mắt trừng lớn, chẳng lẽ cô một chút tự do đều không có sao? Nam nhân này thật giống kẹo mạch nha, muốn dứt ra đều dứt không xong.
Thấy cô bộ dạng phồng mồm trợn mắt đáng yêu, hắn thật muốn nhắc nhở cô, cẩn thận muỗi bay vào mồm.
Vốn là hắn có thói quen chay bộ , chính là muốn sửa con đường chạy bộ để tới đây.
"Tôi đang chạy bộ, đừng ngạc nhiên , mẹ Tiểu Vũ." Nụ cười chói mắt của hắn tỏa ra như mặt trời.
Lương Nhược Du biết miệng, là như thế nào...
Ngày hôm qua muốn cùng Sơn ca nói chuyện, hắn lấy lý do muốn nói chuyện về Tiểu Vũ mà quấn quýt lấy cô, hại cô quên mất thời gian đã hẹn với Sơn ca, muộn thì thôi, hắn còn chủ động đề nghị muốn đưa cô đi, sơn ca nhìn cô đang bên cạnh chồng trước, biểu tình kinh ngạc.
"Kỳ luật sư? Sao anh lại ở đây?"
Đây là nghi vấn của Sơn ca, đồng thời cũng là nghi vấn của cô.
Tại sao có thể như vậy? ! Hắn không phải nên đi hẹn hò với bạn gái sao? Hắn không phải là đại luật sư oanh động võ lâm sao? Như thế nào có rảnh đưa cô đi?
"Tiện đường, nên đưa Nhược Du tới."
Đương nhiên, đây chính là lý do,hắn muốn nửa đời ssau cô vẫn ở bên cạnh hắn, nên hắn phải diệt trừ tình nhân bên cạnh cô.
Hắn nghĩ muốn cho đứa con một gia đình hoàn chỉnh, huống hồ, mặc kệ tâm trí Tiểu Vũ đã quen hay chưa, cha mẹ ly dị đều sẽ tạo cho Tiểu Vũ thương tổn, cho nên hắn quyết định , cùng với vợ trước khôi phục quan hệ hôn nhân.
Hắn không muốn nhìn thấy biểu tình của đứa con khi biết được chân tướng.
Kỳ Mại Khải rất nhanh liền quyết định, lợi dụng tình thế như chẻ tre fungf khí thế mạnh mẽ xông vào cuộc sống của vợ trước, đầu tiên, hắn có thể làm lái xe, chở vợ cùng bạn trai ——
"Các người không có xe, đi đâu đều không có phương tiện, huống hồ tôi vừa vặn có rảnh."
Quyết định xong, hờn dỗi toàn bộ không có, không khí cũng trở nên tươi mát trong vắt, cảm giác thật tốt.
Mặc kệ lòng tự trọng của nam nhân, hắn muốn tự mình kiểm soát cuộc sống tình cảm của vợ trước.
Có rảnh?
Một cái đại luật sư có rảnh? ! Lương Nhược Du mở to mắt, nghi hoặc nói: "Anh mà cũng có thời gian rảnh sao? !"
Kỳ Mại Khải hai tay nhất quán."Tôi đương nhiên là có rảnh, chẳng lẽ ngươi cho là luật sư phải giống cái máy tiện lợi không bao giờ nghỉ?"
Ông trời, cô thực sự không hiểu mục đích thực sự của hắn là gì, hắn rốt cuộc muốn như thế nào?
Giám sát đâu chỉ có mỗi đưa đón, còn có buổi hẹn hò ăn tối của Lâm Dân Sơn cùng Tiểu Du, hắn hiếu khách mời thêm luôn vài người nữa, chính là hạ lâm cùng chu bí thư, đoàn người vô cùng - náo nhiệt ngồi nghiêm chỉnh trên bàn.
Đến Pháp quốc nhà ăn , ăn bữa tối lãng mạn?"Sơn ca" tốt nhất nên đánh mất này ý niệm này trong đầu.
Đó là một chút làm cho người ta nơm nớp lo sợ, thực ra đó chỉ là bữa tối bình thường, Hạ Lâm thì căm tức, chồng trước chăm chú nhìn, Sơn ca luôn tỏ vẻ khó hiểu, hại cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện ăn cơm, đáng tiếc với chiêu bài thịt kho đầu sư tử của bà bà, ai ~~
Lương Nhược Du lắc lắc đầu, không nghĩ còn muốn , cô hung tợn trừng mắt liếc nam nhân bên cạnh một cái hừ, hắn đem tất cả khiến cho không hiểu ra sao, mặc kệ là cô, sơn ca, Hạ Lâm bị bỏ quên cũng cảm thấy khó hiểu.
Hắn rốt cuộc muốn như thế nào? Luôn nhìn cô, ánh mắt kia làm cô thấy phiền toái...
"Anh rốt cuộc muốn như thế nào? !" Cô nói.
Kỳ Mại Khải nhún nhún vai, thoải mái mà đuổi bước chân của vợ trước."Chạy bộ rất tốt đối với cơ thể."
Đương nhiên, cái kế hoạch này phải từ từ, nếu không khó bảo toàn vợ trước sẽ không chấn kinh mà chạy về hoa liên.
Lương Nhược Du nhìn hoa anh đào nở rộ, trong lòng cảm thấy được lộn xộn.
"Tại sao hồi đó muốn ly hôn cùng tôi?" Hắn đột nhiên hỏi.
Lương Nhước Du nháy mắt như bị ai đó nhéo, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn định, trầm giọng nói: "sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?"
"Sau năm trước tôi đã hỏi rồi."
"Đáp án , không hài lòng sao?"
"Đúng."
Cô nhún nhún vai, nhớ lại sáu năm trước, mỗi khi nhớ tới hắn, tự thuyết phục chính mình là ly hôn là cách tốt nhất, cô chịu đựng không nổi những ngày tháng tình yêu bất hòa này, một gia đình mà lại không mang đến cho cô cảm giác sung sướng chẳng bằng giết chết cô cho xong, cho nên hắn lựa chọn rời đi, cho dù vẫn còn yêu, vẫn quyết định đem phần tình cảm này dấu vào trong lòng...
"Tôi cảm thấy chúng ta chia tay đối với ai cũng có lợi."
"Lợi thế nào?"
"Không có một người phiền toái cãi nhau có gì không tốt?"
"Cãi nhau giống chạy bộ vậy, có thể tiêu hao ca-lo-ri."
"Hừ, đừng nói cho tôi biết là cãi nhau cũng là một chuyện vui."
"Tôi không có ý kiến gì, hơn nữa người nói chia tay là cô, đến cả cãi nhau cô cũng không muốn."
Cô trừng hắn."Tôi nói Kỳ đại luật sư, anh cũng phải thừa nhận là chia tay cũng là chuyện tốt đi!"
Nhưng đối với Nhược Du mà nói, chia tay thật sự có điều,so sánh không được?
Hắn là luật sư, từ trước đến nay thực sự cầu thị, căn cứ vào tình huống mà nói, hắn có lẽ có thể lớn mật đoán, vợ trước đối với hắn vẫn còn tình cảm, nếu không sau khi ly hôn cô còn khóc làm gì, nếu không cứ mỗi lần nói tới ly hôn , trong mắt liền che kín đau xót, giống con nhím trực tiếp đánh trả...
Bây giờ mọi chuyện đã sáng tỏ rồi.
Còn lại vẫn nên là chạy bộ trước đã!
Tiểu Vũ cuối cùng cũng trong thời gian nhanh nhất mà chuyển qua trường khác, một tuần qua đi, hắn thích ứng cũng không tệ lắm, luôn hưng phấn mà chia sẻ chuyện ở trường .
Mỗi ngày bữa sáng qua đi, tuy không khí có chút quái dị nhưng hai người vẫn sẽ cùng đưa con đi học, được cha mẹ quan tâm làm cho tiểu vũ mỗi ngày đều rất vui vẻ, mà chuyện đánh người cũng đã được Kỳ đại luật sư thu xếp tốt, cuộc sống của Tiểu Vũ khôi phục vẻ bình tĩnh , vui vẻ.
Lương Nhược Du cuối cùng cũng yên tâm , quả nhiên, quay về Đài Bắc là đúng, cho dù cô mỗi ngày đều ngủ không ngon, ngày ngày đều nghĩ xem chồng trước đang làm cái gì? Nghĩ tới quan hệ của cô và hắn, sau đó nhẹ nhàng thở dài...
Trở lại Đài Bắc, nhưng cô vẫn cần làm việc, sơn ca đã thuận lợi nhận được công trình, đem toàn bộ đề án ủy thác cho cô, cô lại bắt đầu làm công việc quen thuộc của mình, nó là công trình xanh hóa nội thành Lý quốc.
Một giờ sau, Kỳ Mại Khải trở lại phòng ngủ, Lương Nhược Du xoay người muốn rời đi, nhưng tốc độ của hắn nhanh hơn, trực tiếp đem cô ôm vào trong lòng,cô nhắm hai mắt lại, dựa vào trong lòng của hắn, ngay cả cái cảm giác tưởng như là hạnh phúc này cũng có chút chua xót, cô vòng qua thắt lung hắn, lần đầu tiên phóng túng chính mình trầm luân...
Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh trăng ẩn ẩn theo cửa sổ chiếu vào.
"Em vì sao lại rời khỏi anh?" Hắn hỏi, thanh âm khàn khàn, lay động.
Lương Nhược Du biết hắn nói chuyện năm đó, cô hút hút cái mũi nói: "Em từng nghĩ đến chia tay là lựa chọn tốt nhất."
"Còn hiện tại?" Hắn âm lãnh.
Cô ngẩng đầu nhìn vào hắn, hắn và Tiểu Vũ có ánh mắt thật giống nhau, vừa nghĩ tới tiểu vũ tương lai sẽ trở thành một soái ca như ba ba của hắn khiến nhiều nữ nhân vì hắn mà chảy nước miếng , cô cảm thấy rất đắc ý.
"Anh làm cho tôi thật muốn vỗ tay." Cô cố ý tránh nặng tìm nhẹ.
"Sáu năm qua , không nhớ anh sao?"
Cô rốt cuộc không nhịn được , nước mắt chậm rãi chảy xuống."Học trưởng, quan hệ của chúng ta cũng chỉ có thể như vậy, anh cũng đã có người mới rồi, còn tôi chỉ là quá khứ thôi ."
Học trưởng, xưng hô thật ngọt ngào, khi bọn hắn bắt đầu nói chuyện yêu đương , cô đã gọi hắn học trưởng, nhưng lại kéo thật dài âm cuối, đó là lời tâm tình, chỉ có tình nhân mới hiểu thế nào là ngọt ngào.
"Nếu anh chưa từng nghĩ rằng đó không phải quá khứ? Nếu anh vẫn cứ muốn vãn hồi thì sao?"
Vãn hồi? Cô nghĩ đến biểu tình bi thương của Hạ Lâm, Lương Nhược Du nhẹ nhàng đẩy hắn ra."Tôi đi xem tiểu vũ."
Cô rời khỏi ngực hắn, ra khỏi phòng.
Lúc cô rời đi, làm cho hắn cảm giác ánh trăng không hề sáng ngời, Kỳ Mại Khải nhìn hai tay của mình, trống trơn, tựa như tâm trạng của hắn ——
Thật sự chỉ là bởi vì đứa nhỏ mà nghĩ muốn vãn hồi đoạn hôn nhân này ?
Thật sự chỉ là bởi vì đứa nhỏ hắn mới dùng dằng với cô mãi?
Cô tươi cười ngọt ngào, bộ dạng cô tức giận, nước mắt của cô, nếu thực không cần, căn bản không có nước mắt...
Thật sự chỉ là bởi vì đứa nhỏ sao?
Kỳ Mại Khải kéo nhẹ miệng, buộc chặt nắm tay, về sau hắn phải bảo vệ cái nắm tay của hắn và cô .
Thứ bảy này, vườn trẻ của Tiểu Vũ họp phụ huynh, mục đích chủ yếu là muốn thông báo việc học trọng điểm thế nào, lịch âm đã nhanh đến , các bạn học ở trường nhỏ cùng viết câu đối xuân, toàn bộ mèo thần tài đều được sắp xếp tại đình viện.
Nói thực ra, Lương Nhược Du đối diện năm hai chữ này là ngũ vị tạp trần, sáu năm qua, dù có thích ở cùng cô thế nào, gù có thích Hoa Liên thế nào, nhưng bà cũng sẽ đưa Tiểu Vũ quay về Đài Bắc để cả nhà đoàn viên, cho nên mỗi năm mới đến, cô luôn ở lại hoa liên xem tv, đồ tết cũng ăn rất đơn giản.
Dần dần cô rất ghét năm mới, hang năm rong lúc này cô sẽ đi du lịch nước ngoài, không muốn ở lại Đài Loan nghĩ đông nghĩ Tây, thấy cảnh thương tình.
Nhưng năm nay , đây là lần đầu tiên cả nhà họ đoàn viên, cho nên bà bà vô cùng cao hứng, đã sớm chọn mua một đống hàng tết, trước cửa còn treo hai quả pháo rất to, hưng phấn loại tình cảm không lời nào có thể tả nổi!
Lương Nhược Du nhìn con mèo thần tài, khóe miệng bất giác gợi lên một nụ cười hoàn mý.
Kỳ Mại Khải đứng một bên thấy được, bỡn cợt trêu tức nói: "Nếu thần tài có thể làm cho cô vui vẻ như vậy, tôi mua cho cô một cái để ở nhà tốt lắm."
Lương Nhược Du hoàn hồn, cô xoay người, hai gò má ửng hồng."Cái gì vậy, anh không thấy thần tài rất đáng yêu sao?"
Kỳ Mại Khải dừng trước mắt vợ trước, cô mặc áo mà ngày đó cả nhà ba người họ cùng chọn mua, cổ áo gọn gàng, ôn nhu với màu lam đơn giản, còn đeo thêm dây lung màu đen, trông cô thế này thật là đáng yêu, Kỳ Mại Khải trong mắt có nồng đậm ý tán thưởng.
Mặt của cô lại hồng, tầm mắt của hắn, gần đây đều là như thế, hắn thường thường không nói một câu chỉ nhìn cô, mà cô vội vã tránh né ánh mắt của hắn.
"Anh không trở về công ty sao?" Cô liền cho hắn mộtcái án tử, hắn có nọi hôm nay có về công ty họp với đối tác .
Kỳ Mại Khải nhìn đồng hồ."Thời gian vẫn còn sớm , tôi đưa cô về nhà trước đã?"
Lương Nhược Du lắc đầu."Khó có được một ngày ba ba của con trai không nhìn mình chắm chằm, tôi muốn hảo hảo đi ra ngoài hít thở không khí!" Cô đáng yêu nháy mắt.
Hắn trừng mắt, làm bộ dạng như ông xã đang ghen."Cô không phải là lợi dụng thời cơ tôi bận tối mày tối mặt, trộm đi quay về hoa liên cùng ‘ sơn ca ’ nói chuyện yêu đương đi? !"
Cô trừng mắt liếc hắn một cái."Sơn Ca không phải là bị anh chọc giận sao, anh còn dám nói..."
"Cô để ý sao?"
Sơn ca nói bằng giác quan thứ sáu của hắn, hắn cho rằng chồng trước của cô đang có kế hoạch gì đó, hắn cho rằng Kỳ Mại Khải muốn thep đuổi cô, nghĩ muốn vãn hồi đoạn hôn nhân này .
Cô đương nhiên biết cái ys nghĩ trong đầu chồng trước, nhưng thì tính sao? Tình huống trước mắt giằng co, cô chỉ có thể để cái cảm giác ám muội này cứ vậy mà lan tràn...
Cho nên Sơn ca tức giận mà quay về Hoa Liên , hắn cho rằng cô ngấm ngầm muốn chồng trước theo đuổi, cho là mình trận này đã chưa vào đã thua khiến mọi chuyện rối tinh rối mù.
"Cô để ý hắn sao?" Kỳ Mại Khải lặp lại nói.
Cô không nghĩ muốn trả lời vấn đề của hắn, bởi vì không cần thiết, cho dù hắn thật sự theo đuổi cô, nhưng còn hạ lâm a, cô cùng chồng trước đã không có tương lai rồi.
Lương Nhược Du ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của hắn sâu không lường được, cảm giác sẽ đem cả người cô hít vào đi...
"Anh nên tới công ty đi , tôi giữa trưa phải cùng tỷ tỷ ăn cơm, sau khi kết thúc sẽ tự mình về nhà
"Có hay không muốn tôi đón cô ở nhà tỷ tỷ? Hay là cô cùng tỷ tỷ hẹn ở nhà ăn đi, tôi sẽ đi nhà ăn đón cô?" Từ phát động thế công sau, Kỳ Mại Khải liền vô cùng tích cực, hắn muốn vãn hội lại cuộc hôn nhân của họ.
Lương Nhược Du gật gật đầu."Uh, tôi sẽ gọi lại cho anh."
"Kia... Hay là tôi đưa cô đi?" Cô chấp nhận như vậy khiến hắn vui vẻ.
"Không được, ta muốn cùng lão sư tâm sự, đợi lát nữa tôi sẽ dùng taxi tới nhà tỷ tỷ ."
Chính là không nghĩ tới, Kỳ Mại Khải rời xe đi chưa bao lâu, lão sư liền vọt ra."Mẹ Tiểu Vũ, đây có phải là hồ sơ của b aba Tiểu Vũ sao?"
Cái gì? Ngay cả hồ sơ như thế này cũng quên? Bên trong nhất định đều là văn kiện quan trọng đi, nhìn hắn hôm nay cứ loay hoay tìm văn kiện có phải là mang sai hay không...
Lương Nhược Du vội vàng cùng lão sư cáo từ, ngồi trên tắc xi, quyết định đem tài liệu đến công ti của hắn.
Công ti của hắn ở vùng phía nam nơi đô thị hóa có rất nhiều nhà cao tầng, nàng cùng cảnh vệ thông báo sau, đi vào lầu chín, công ti vẫn còn đang đóng chặt, cô bấm chuông cửa, đến quản môn chính thấy Kỳ Mại Khải đang cùng một nam tử trẻ , bộ dạng giỏi giang, chắc cũng là luật sư.
"Tiểu thư tìm vị nào?" Hắn nhìn tiểu thư xinh đẹp trước mắt, ánh mắt đều sáng.
"Tôi tìm Kỳ luật sư —— "
"Nhược Du?"
Kỳ Mại Khải đang muốn quay về nhà trẻ lấy văn kiện, liền nhìn đến Nhược Du đang ở trước cửa công ti.
"Anh quên đồ." Cô nâng cao văn kiện trong tay.
Hắn đi lên phía trước, tiếp nhận văn kiện, khuôn mặt tràn ngập vui sướng, không phải cao hứng vị cô đem văn kiện trọng yếu tới, mà là bởi vì tới người tới là cô."Cám ơn."
Một bên tất cả các luật sư rất ngạc nhiên, khó được nhìn đến phía đối tác cười, hắn đầy mình nghi vấn.
"Mại Khải, vị mỹ nhân này là ai a?"
Cuộc sống của Mại Khải rất thần bí, mọi người chỉ biết hắn đã từng kết hôn, cũng biets hắn rất gần gũi với trợ lý, nhưng sự thật lại không phải vậy!
Kỳ Mại Khải bất đắc dĩ lắc đầu, Nhược Du giống đóa hoa, mặc cho ai đều đã nghe thấy hương mà đến."Cô ấy là mẹ của Tiểu Vũ."
Luật sư oa oa reo lên: "Cô ấy là vợ trước của cậu? !"
Kỳ Mại Khải nhăn lại mi, không thích nghe đến chữ "trước" này."Nên đi họp rồi , tôi chút nữa sẽ qua đó."
"Mại Khải, vợ trước của anh rất đước đấy! Bây giờ bọn ta biết vì sao lại giấu người ở Hoa Liên rồi , các ngươi thật sự ly hôn sao? Nếu mà vợ trước của anh thật sư chưa có người theo đuổi ? Ta đây sẽ báo danh đầu tiên, tiểu đệ họ Trình, chữ Trình trong Công Trình, vợ trước tiểu thư họ gì? Có thể cho ta số điện thoại không?" Vị này hình như không hiểu là đuổi khách .
Kỳ Mại Khải liền tức giận, hắn không thích những nam nhân khác nhìn cô!
Hắn đem kháng nghị của Trình luật sư coi như gió bên tai, tự mình nắm tay Nhược Du bước đến cửa.
"Hóa ra làm luật sư không nghiêm túc như tôi tưởng." Lương Nhược Du cảm thấy rất thú vị.
"Bọn tôi là luật sư chuyên nghiệp, là người chuyên nghiệp, nguyên bản sẽ không nên vui đùa chơi đùa, bất quá cũng có kẻ điên làm luật sư, cô không cần để ý đến hắn." Kỳ Mại Khải cũng không thích Nhược Du khen ngợi hắn.
Cô ngửa đầu nhìn hắn."Ai, làm chi tức giận như vậy?"
Cô ngửa đầu, khóe miệng cười, con ngươi trong mắt giống như đang nói chuyện, làm cho hắn nhìn đến mê mẩn, xúc động cúi xuống, ở phấn trên môi nhẹ nhàng ấn tiếp theo hôn ——
Hắn vẫn còn ở trên môi cô nói: "Còn không đều bởi vì em."
Ông trời...
Lương Nhược Du như cả người đang đóng băng, cả người ngây ngốc, hắn hôn cô? Tuy rằng chính là nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng hắn hôn cô?
Đột nhiên, nhạc chuông vang lên, cô mở di động, mờ mịt nói: "Xin chào, tôi là Lương Nhược Du..."
Là từ chỗ người trồng hoa gọi đến, nói địa chủ không quan tâm tới đời sống bọn họ, ở hoa điền còn không có thu phía trước, cầm hợp đồng nói muốn thu hồi xưởng, nông dân chuyên trồng hoa không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể gọi cho cô, xem cô có thể hay không giúp đỡ.
Nông dân trồng hoa nói vừa nhanh vừa vội, giọng lớn đến nỗi Kỳ Mại Khải cũng nghe thấy.
"Được, tôi hôm nay sẽ đi gặp mọi người, mọi người trước không cần cấp, mọi người gặp nhau rồi cùng nghĩ biện pháp."
Bọn họ đều là trường kỳ phối hợp đích nông dân chuyên trồng hoa, họ đều có tình cảm sâu đậm với nhau, "Phòng làm việc làm vườn" ngay từ lúc đầu đã cùng nhân dân trồng hoa bon họ hợp tác duy trì, bằng sự giúp đỡ từ họ mà cô mới có được tới ngày hôm nay.
Lương Nhược Du chấm dứt trò chuyện, liền lo lắng nhìn hắn."Tôi hôm nay phải đi Chương Hóa một chuyến, đi xem có thể giúp đỡ cái gì không."
"Em có thể giúp đỡ sao." Kỳ Mại Khải cười, lại gần cô ."Có lẽ em sẽ cần anh giúp."
"A?" Lương Nhược Du không hiểu ra sao.
"Anh là luật sư, em đương nhiên trước tiên phải tìm giúp mấy nông dân kia một người luật sư rồi."
Sau giây lo lắng, giây tiếp theo liền hiểu ra, đúng vậy, có luật sư ở cô còn lo lắng cái gì? Có Mại Khải xuất mã, cô còn sợ gì nữa?
Cô cười vui vẻ, đối với chồng trước có tràn đầy tin tưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT