Tuy rằng chương trình bọn họ nói “Thức tỉnh Đại Đường” quy mô vô cùng lớn nhưng kỳ thực chính là một bản khôi hài kịch, xen lẫn các loại nguyên tố hiện đại, kịch bản kia cũng không biết sinh ra từ tay ai, cư nhiên đem ngôn ngữ thịnh hành của giới trẻ đưa vào, thậm chí còn chèn vào một đoạn nhảy rất “hot” bấy giờ (Kangnam Style), nói chung là muốn khôi hài bao nhiêu thì có bấy nhiêu, miễn là mọi người vui vẻ.

Nếu như để giáo sư lịch sử thấy được, nhất định sẽ tức hộc máu.

Cũng không biết là Lục Ninh Cảnh gặp phải vận gì, chương trình lần này tổng đạo diễn Emy luôn bắt cầu mở màn đầu tiên, còn muốn cậu tập uyển chuyển bước đi, giọng nói thì phải sửa lại cho nhẹ nhàng quý phái, Lục Ninh Cảnh bị hành đến mức sắp hỏng.

Bị dày vò đến nửa giờ, Lục Ninh Cảnh cuối cùng cũng coi như thoát. Vốn là muốn đến chỗ Trịnh Hằng, kết quả cậu lại nhận được cuộc gọi của khách hàng, hỏi cậu rảnh không đi uống ly trà.

Lục Ninh Cảnh trong lòng căng thẳng, đây là khách hàng mua phần mềm, hợp đồng cũng đã ký, thế nhưng còn chưa trả dứt khoát, vẫn luôn kì kèo. Kỳ thực đây là một hạng mục vô cùng nhỏ, kinh phí chỉ dưới 600 vạn, Lục Ninh Cảnh cơ hồ cũng không có tinh lực để đuổi theo cái khoản nợ nhỏ này.

Mà vào lúc này đối phương đột nhiên hẹn ra ngoài uống trà, cậu cảm giác có chuyện không tốt.

Thế nhưng khách hàng là lớn nhất, có chuyện không tốt, Lục Ninh Cảnh cũng không thể cự tuyệt.

Gọi điện thoại cho Trịnh Hằng, báo với hắn một câu, Trịnh Hằng không phải là người thích gây sự, mấy loại chuyện này quá bình thường, cho nên cũng không nói gì, liền để cậu đi.

Hai người tìm một quán trà rồi tìm một căn phòng nhỏ. Kỳ thực Lục Ninh Cảnh còn chưa ăn cơm tối, càng muốn cùng khách hàng đi ăn cơm, nhưng đối phương lại muốn uống trà, chắc là ăn rồi.

Người này học Mộc, là giám đốc, Lục Ninh Cảnh liền gọi hắn là giám đốc Mộc. Hai người gọi một bình trà Tây Hồ Long Tỉnh, vừa uống vừa đàm chuyền, giám đốc Mộc mới cắt vào đề tài chính.

“Hạng mục kia của chúng tôi còn thiếu bên các vị một khoản cuối, mấy ngày trước khoản chi này bị đẩy xuống, chỉ là kinh phí hạng mục này, không phải phê có 600 vạn, hiện tại mới bỏ ra 56 vạn, còn khoảng 5 vạn đôla kinh phí còn lại, cho nên còn phải làm cái hạng mục đem số tiền kia tốn ra.”

Công phu làm tròn số của vị giám đốc này cũng thật lợi hại, hạng mục này theo Lục Ninh Cảnh biết đã tốn mất hơn 560 vạn, hiện tại lại dám nói còn lại 5 vạn.

5 vạn đôla, đối với một người thì không ít nhưng đối với công ty thì chưa hẳn đã nhiều, Lục Ninh Cảnh nhấp một miếng trà nóng, nói: ” Giám đốc Mộc chuẩn bị xài số tiền này như thế nào?”

“Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ tổ chức một khoá huấn luyện, tổng bộ các vị không phải ở thành phố B sao, chúng tôi sẽ lập một nhóm kỹ thuật đến đê học tập cách sử dụng phần mềm bên các vị, cậu cảm thấy thế nào?”

Lục Ninh Cảnh biết loại này huấn luyện đều là giả, quá nửa là đi chơi, tỷ như an bài thời gian huấn luyện là 5 ngày, có ba ngày là chơi, hai ngày chính là đi xí nghiệp thăm hỏi một chút, nhờ nhân viên ở đó giảng giải một chút, viết một cái giấy chứng nhận, thế là xong.

Lục Ninh Cảnh không phát biểu ý kiến của mình, mà chỉ nói: “Cái này tôi còn phải cùng tổng bộ bên kia xin phép một chút, ngài có thể nói kế hoạch và cụ thể nhân số với tôi một chút không?”

“Cái này đương nhiên, cái này hạng sẽ có khoảng 10 người đi, phó tổng bên chúng tôi cũng muốn đi học tập quan sát một chút, biết người biết ta mà, thời gian chắc là 4- 5 ngày là xong, gọi là 5 ngày đi, không cần quá dài.”

“…” Mười người thậm chí có khi còn hơn, 4 đến 5 ngày muốn dùng 5 vạn đôla mà an bài? Đây rõ ràng là muốn hại người cho nên khổ sở nói, “Giám đốc Mộc, cái này sợ có chút khó khăn, ngài cũng biết thành phố B cũng là một thành phố lớn, vật giá cao, hạng mục này 5 vạn đôla thì không thể làm được.”

“Ân, cái này tôi cũng cân nhắc đến, cho nên tìm cậu đến thương lượng. Tôi ký cho các vị báo cáo phương án trước, xí nghiệp phục vụ này, không phải bao gồm chuyên nghiệp kỹ thuật chỉ đạo phục vụ mà, kỳ thực lần huấn luyện này, coi như là chỉ đạo huấn luyện nhân viên kỹ thuật.”

“Giám đốc Mộc, tôi nghĩ ngài lý giải sai rồi, chỉ là công ngài ty mua phần mềm chúng tôi, chúng tôi sẽ phụ trách cho bên quý công ty lắp đặt và bảo hành, cũng sẽ chỉ cho nhân viên kỹ thuật bên ngài cách sử dụng, cũng phải là huấn luyện.”

“Không sai biệt lắm không sai biệt lắm, đều là dạy chúng tôi dùng phần mềm như thế nào không phải sao, việc này cứ quyết định vậy đi. Cậu nha, giúp tôi vạch ra một phần phương án, nội dung tôi vừa nói, tôi sẽ báo lên, thời gian đại khái là sang đầu năm sau.”

Lục Ninh Cảnh mặt lộ vẻ khó xử, “Giám đốc Mộc, ngài là đang làm khó tôi mà, phục vụ của công ty chúng tôi thật không bao gồm khoá huấn luyện, coi như bên ngài phê chuẩn thì chưa chắc bên tôi cũng thế.”

“Vậy à, ” giám đốc Mộc đốt điếu thuốc, như có điều suy nghĩ nói, “Nếu không như vậy đi, cái khoản phí cuối này không phải là không trả cho bên cậu, trước tiên chúng tôi sẽ dùng phí hoàn thành công việc, phần còn thừa sau này chúng tôi sẽ mang đến sau, cái này công ty chúng tôi khẳng định sẽ duyệt. Cậu cũng biết nhân viên công ty chúng tôi luôn cố gắng không ngừng, đến lúc hoàn thành sẽ báo cho các cậu, thấy sao?”

Lão hồ ly này cư nhiên đang đánh chủ ý lên khoản phí này, Lục Ninh Cảnh tiếp tục khổ sở nói: “Cái này, tôi xin phép đi trước, còn kết quả…”

“Kết quả không phải là nói sau sao, cậu trước tiên cứ giúp tôi làm phương án, sau đó cùng tổng bộ làm việc. Cậu xem, từ khi chúng ta bắt đầu hạng mục này, giá cả của các cậu so với công ty Trí Viễn lâu năm vẫn cao hơn, nhưng chúng tôi vẫn luôn lựa chọn bên cậu. Việc này cậu lại không muốn giúp, chẳng phải là không nghĩa khí sao.”

“…”

Lục Ninh Cảnh không thể cùng hắn trở mặt, cho nên không thể cự tuyệt quá rõ ràn., Hơn nữa bọn họ là công ty lớn, tính toán quá mức chi li trái lại mất phong độ, cậu cảm thấy được giám đốc Mộc ngay từ ban đầu đã kế hoạch đánh chủ ý lên khoản nhỏ kia, bây giờ chỉ dùng cái cớ để bỏ đi.

Nếu là hạng mục mấy triệu, bọn họ muốn đi nước ngoài du lịch một tuần đều không sao, thế nhưng hạng mục nho nhỏ này…

Cho nên có lúc làm này hạng mục nhỏ cũng rất phiền, rõ ràng chỉ là một chút kinh phí mà cứ thích kéo dài.

Cậu gọi cho Tống Tranh, xin chỉ thị của hắn, kết quả Tống Tranh ngược lại là vô cùng phóng khoáng, nói không liên quan, cho cậu tự làm, bọn họ là công ty lớn, chút tiền này vẫn kiếm được, không cần thiết tính toán, nếu khách hàng mua đồ của bọn họ thì cứ phục vụ tận tình vào.

Nói chuyện cùng giám đốc Mộc xong cũng sắp 9 giờ, suy nghĩ một chút, cậu vẫn gọi cho Trịnh Hằng. Trịnh Hằng đã về nhà, hắn đang chuẩn bị ăn.

Lục Ninh Cảnh đã qua cơn đói, không muốn ăn. Trong tủ lạnh còn có ít thịt từ tuần trước, ít cải xanh nên cậu xuống lầu mua gói mỳ ăn liền rồi nấu ăn.

Vừa mới bưng lên bàn ăn, chuông cửa liền vang lên. Ai đến vào lúc này ai cơ bản đều có thể đoán được, Lục Ninh Cảnh chạy đi mở cửa, lại phát hiện ở trước cửa là lão Tam đã lâu không gặp. Lão Ta, từ một tiểu công tử nhà giàu nay chả khác gì dân chạy nạn châu Phi.

“Đây là sao?” Nhìn thấy lão Tam chật vật đến kì cục, Lục Ninh Cảnh hết sức tò mò nói.

“Đừng nói nữa, có cái gì để ăn không, tớ sắp chết đói, ai nha, mặt! Cậu cũng chưa ăn à, mau mau, chúng ta cùng ăn.”

Lục Ninh Cảnh không thể làm gì khác hơn là đi lấy thêm bát đũa, một gói mì ăn liền cũng không coi là nhiều, hai người xì xụp một lúc cũng như chưa ăn gì, bất quá buổi tối không nên ăn no, Lục Ninh Cảnh liền đi lấy hai lon bia, hai người ngồi ở sô pha mà uống, thuận tiện nghe lão Tam kể chuyện.

Nguyên lai bạn gái cũ của tên này là con gái của một vị cán bộ cao cấp, hắn lại ngại bệnh tiểu thư của cô bé này nên mới chia tay. Cô gái kia dù sao cũng là hòn ngọc quý trên tay của mọi người trong gia đình, cha cô bé kia trong cơn tức giận thì tạo áp lực không nhỏ lên công ty cha hắn, làm cho cha lão Tam tức chết, trực tiếp đem hắn ném vào nhà xưởng của một người bạn trải nghiệm cuộc sống, hòng mong hắn tỉnh ngộ. Lão Tam làm được mười ngày thì không làm tiếp được, ngày hôm nay lén chạy ra ngoài, nhưng trên người không có đồng nào, thẻ ngân hàng thẻ tín dụng thậm chí chứng minh thư đều bị cha hắn lấy mất, chỉ có thể chạy tới nương nhờ vào Lục Ninh Cảnh.

“Đáng đời.” Lục Ninh Cảnh nghe xong, tao ngộ sau cho hắn hai chữ.

“Đúng đúng đúng, tớ đáng đời, ” lão Tam làm thành một bộ dáng nhận sai, “Cậu sẽ thu lưu tớ sống sót qua đợt này chứ?”

“Cậu cứ như vậy mà tránh mặt cha cậu?”

“Cũng không có gì đâu, qua đợt ăn tết này, ông ấy thể nào cũng giải trừ ‘Lệnh cấm’ triệu hồi tớ về, tớ cũng không muốn đi làm công.”

“Được thôi, cậu ở lại, bất quá tớ khá bận, cậu đừng hy vọng tớ làm cơm cho ăn.”

“Yên tâm đi, cậu chỉ cần cho tớ mượn ít tiền, ba bữa tớ tự giải quyết được.”

Thế là lão Tam liền ở lại. Lục Ninh Cảnh thì không sao nhưng tên kia đến người không, cậu lại phải vào phòng tìm quần áo và đồ lót sạch để hắn đi tắm

Lục Ninh Cảnh đi thu thập bát đũa, rửa rồi cất bát xong, mới từ phòng bếp đi ra lại nghe thấy có tiếng chuông cửa, lúc này không cần phải nói, nhất định là Trịnh Hằng. Lục Ninh Cảnh lau khô tay chạy đi mở cửa liền thấy Trịnh Hằng mặc áo khoác đen dài đứng ở cửa, thân thể như ngọc, phong độ tao nhã.

“Sao muộn rồi còn tới?” Lục Ninh Cảnh đứng ở cửa, không hề có muốn cho vào.

“Muốn nhìn em một chút, ” Trịnh Hằng không có che giấu ý tứ, thấy Lục Ninh Cảnh còn chặn ở cửa, lại nói, “Lẽ nào ngay cả tư cách vào cửa tôi cũng không có?”

“Không phải, tôi, không quá…”

“Ninh Cảnh, áo ngủ của cậu hơi nhỏ, có phải là co lại… Ồ, cậu có bạn à?”

Nhà thuê của Lục Ninh Cảnh tiêu chuẩn một phòng khách, một nhà bếp và nhà tắm thông ra, Lục Ninh Cảnh lập tức nghĩ thầm nguy rồi, cũng không muốn giải thích với lão Tam, đẩy Trịnh Hằng ra ngoài, nói với lão Tam: “Tớ đi ra ngoài một chút.”

Rồi đóng “rầm” cửa.

“Kia, kia là bạn tôi, không có nhà để về, tới nhà tôi tá túc mấy ngày.” Lục Ninh Cảnh lầm bầm giải thích.

Kỳ thực Trịnh Hằng trong lòng mặc dù bởi vì trong nhà Lục Ninh Cảnh xuất hiện nam nhân, còn ngang nhiên mặc áo ngủ của cậu thì có chút không thoải mái, nhưng hắn biết đây nhất định là bạn của Lục Ninh Cảnh. Cậu trước đây vẫn luôn thích phụ nữ, hiện tại điều này cũng không thay đổi, sao có có gì gì với nam nhân khác được.

Bất quá khi nhìn thấy Lục Ninh Cảnh biểu hiện hốt hoảng và giải thích như vậy, tâm lý hắn có chút sung sướng, nhìn bộ dáng không muốn hắn hiểu lầm của cậu, liền không nhịn được muốn chọc cậu, liền sừng sộ lên nói: “Tôi cho là, thừa dịp mấy ngày tôi không có ở đây, em cũng bắt đầu giấu đàn ông trong nhà.”

Lục Ninh Cảnh vào lúc này đã phản ứng lại, nghĩ thầm mình và hắn giải thích cái rắm, thấy hắn còn được voi đòi tiên, nhân tiện nói: “Đúng vậy, đây chính là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, không chỉ đã nhìn nhau trần truồng tắm rửa, còn giúp nhau “tuốt súng”, cũng chẳng có gì để mà giấu nhau.”

Trịnh Hằng bật cười, véo cái mũi cậu, đây là động tác Trịnh Hằng rất thường làm, tay hắn mới vừa động Lục Ninh Cảnh liền nhận ra, nhanh chóng né tránh ma trảo, “Ở ngoài đừng táy máy chân tay.”

“Nơi này không có ai.”

“Nhưng cũng là nơi công cộng, ” nơi này là cửa thang máy, đều là cửa, chờ sau đó có người mở cửa đi vào thi hay rồi, “Đã trễ thế này, người thì anh cũng nhìn rồi, có thể trở về.”

Lục Ninh Cảnh đột nhiên cảm thấy việc lão Tam đến tốt vô cùng, ít nhất cậu có thể quang minh chính đại chặn Trịnh Hằng.

“Cùng tôi đi ra ngoài đi một chút, nửa giờ.”

“Không đi, tôi lạnh.”

“Ninh Cảnh…” Trịnh Hằng vòng qua eo cậu, tuy rằng không có mang theo bất kỳ cầu xin, mà Lục Ninh Cảnh khó giải thích được cảm giác khi nghe được người này gọi tên mình, khó cự tuyệt.

“Được được được, tôi về mặc thêm áo.”

Lục Ninh Cảnh mở cửa, đi vào mặc thêm quần áo. Lão Tam thấy cậu mặc thêm cái áo khoác dày, nghi ngờ nói: “Đã trễ thế này ra đi làm cái gì?”

“Có chút việc, phòng khách giường chiếu đều sạch sẽ, cậu đi nghỉ ngơi đi.”

“Cùng ai, người vừa nãy?”

Lục Ninh Cảnh biết vào lúc này không thể chột dạ, cho nên rất quang minh chính đại gật đầu: “Ừ, có chút việc.”

Lục Ninh Cảnh mặc áo, cầm chìa khóa và điện thoại di động, cùng Trịnh Hằng đi xuống lầu. Hôm nay trời rất lạnh, bởi vì nơi này đối diện là biển, lại nhiều là bình nguyên, gió cứ thế tạt, vào lúc này tiểu khu trừ một vài người về muộn thì căn bản chẳng còn ai, bọn họ men theo đường hẹp dọc theo cây ranh mà chậm rãi đi.

Lục Ninh Cảnh cóng đến co ro trong áo, thấy Trịnh Hằng ăn mặc không nhiều lại tựa như không lạnh chút nào, không phục nói: “Anh mặc cái gì vậy, không lạnh sao?”

Trịnh Hằng nhìn cậu bị lạnh thì sững sờ, lập tức chộp tay cậu bao lại, Lục Ninh Cảnh cảm giác hai tay của hắn như cái lò sưởi, lập tức duỗi ra cái tay còn lại để cho hắn ấp.

“Mặt sau còn đau không?” Trịnh Hằng hỏi.

Lục Ninh Cảnh cho dù là một đại nam nhân da mặt không hề mỏng nhưng vào lúc này bị hỏi trực tiếp như vậy, cũng không nhịn được mà đỏ thẫm mặt, người này quả thực chính là hết chuyện để nói, “Tôi có thể không trả lời được không?”

“Xin lỗi, mấy ngày nay đều bận quá, không có thời gian quan tâm em.”

“Tôi cũng không phải con gái, ” Lục Ninh Cảnh lẩm bẩm nói, lại cảm thấy cái đề tài này không tốt đẹp gì, liền thay đổi, “Anh không phải là muốn để Trăn Kỳ tự sinh tự diệt sao, sao đột nhiên lại qua bên đấy.”

“Tự sinh tự diệt chẳng qua là lúc đó tìm cho mình bậc thang, ” Trịnh Hằng có chút bất đắc dĩ nói, “Lúc đó tức giận nên không còn cách nào khác.”

Lục Ninh Cảnh không nghĩ tới, người như Trịnh Hằng cũng sẽ có lúc tức giận. Cậu cho rằng người như hắn chính là thuộc loại trời sập mặt cũng không đổi, bất quá cũng chứng minh rằng chuyện Trăn Kỳ lần này, là rất nghiêm trọng.

“Vậy anh đã có biện pháp giải quyết chưa?”

“Em thấy sao, nếu tôi đưa tên Hồ Vũ kia điều đến tổng bộ, thăng chức cho hắn?”

“…” Hồ Vũ là lão đại của Trăn Kỳ, “Anh đã đem hổ đến bên người để nuôi, nay lại còn muốn biến hắn thành mèo nhà?”

“Mèo nhà?” Trịnh Hằng cười hừ một tiếng, hiển nhiên xem thường, “Tại thành phố C, hắn là hoàng đế trên cao tôi không xen vào, nhưng đã chạy đến chỗ tôi, em thấy hắn thực sự sẽ dễ chịu sao?”

Lục Ninh Cảnh yên lặng mà mặc niệm 3 giây cho Hồ Vũ, đụng tới loại lão đại như Trịnh Hằng này, dám chạm đến vảy ngược của hắn, khẳng định sẽ không dễ chịu.

Bất quá Trăn Kỳ là một công ty nhánh, quả thật cũng quá kiêu ngạo, nên thu thập.

Nửa giờ trôi qua rất nhanh, Trịnh Hằng nhìn Lục Ninh Cảnh lạnh đến mức không chịu được, cũng chỉ đành thả người trở về, trước khi chia tay còn đè Lục Ninh Cảnh ra hôn, Lục Ninh Cảnh nhìn xung quanh đều là câu, không có ai thì cũng liền tùy hắn.

“Đừng kiếm cớ trốn tránh tôi.” Hôn xong, Trịnh Hằng ôm cậu.

“Tôi…” Lục Ninh Cảnh rũ mi mắt xuống, lại cảm thấy mỗi lần đều do mình xoắn xuýt vấn đề người nhà, Trịnh Hằng ngược lại thì không có, đẩy cậu ra, “Có muốn ngày mai tôi mang con trai đến trước mặt em để xem nó từ chối việc tôi và em không?”

“Ninh Cảnh, vấn đề người nhà em, tôi biết em cũng khó qua cửa ải cha mẹ, nhưng chúng ta cùng khắc phục được chứ?”

Lục Ninh Cảnh không nói lời nào.

“Tương lai là của hai người chúng ta, không phải của cha mẹ con cái, nếu như một mực vì cái vấn đề này mà lo nghĩ, không bằng trực tiếp dựa theo yêu cầu cha mẹ cho vừa lòng đẹp ý, ai ai cũng vui vẻ.”

“Tôi cũng muốn thế.”

“Ân, ” Trịnh Hằng rất có kiên trì, “Ngược lại trước khi hạng mục Hoành Á kết thúc, tôi sẽ cho em đầy đủ thời gian để suy nghĩ.”

Buổi tối trước khi ngủ, Lục Ninh Cảnh gửi cho trợ lý của công ty một cái email, ghi rõ phương án của huấn luyện của giám đốc Mộc cho cô để cô hỗ trợ phương án, đồng thời nói cho cô biết thời gian thực hiện. Không nghĩ cô gái này còn chưa ngủ, gửi QQ cho cậu hỏi tỉ mỉ, cô bé này làm việc rất đáng tin nên Lục Ninh Cảnh cũng yên tâm.

Buổi họp hàng năm của công ty, đương nhiên phải mời khách hàng quan trọng tham gia, bất quá cái tiêu chuẩn tham gia này có hạn, cũng không phải khách hàng nào cũng được mời. Tống Tranh lập một danh sách rồi đưa cho nhân viên phụ trách khách hàng xem, xác định không có vấn đề gì, chính hắn tự mình gọi điện thoại mời.

Lục Ninh Cảnh không nghĩ rằng Trịnh Hằng cũng sẽ có mặt trong danh sách này.

“Hắn sẽ không tới!” Lục Ninh Cảnh rất kiên quyết nói. Cậu cảm thấy, nếu để Trịnh Hằng nhìn thấy cậu mặc nữ trang đi biểu diễn, hậu quả khó mà lường được.

Tống Tranh liếc mắt nhìn cậu: “Tôi nghĩ quan hệ của hai người vô cùng tốt, hôm trước cậu uống say hắn còn tới đón.”

“Đó là bởi vì ngày đó em uống nhiều, không cẩn thận gọi nhầm cho Trịnh tiên sinh, hắn biết em uống say, sợ em sẽ xảy ra chuyện nên mới tới đón.”

Tống Tranh ngược lại là không quan tâm vì sao, lo nghĩ của hắn cùng Lục Ninh Cảnh là bất đồng, hắn đứng ở góc độ của công ty, tự nhiên cũng là vì công ty mà xuất phát: “Vô luận nói như thế nào, đều là khách hàng, có tới hay không là một chuyện, còn chúng ta vẫn phải mời.”

“Vậy để em mời!” Lục Ninh Cảnh Mao Toại tự đề cử mình.

Tống Tranh cười ha hả nói: “Tuy rằng rất vui vì cậu tích cực như vậy, bất quá tôi vẫn muốn tự mình gọi, nói với cậu chỉ là muốn ngươi xác định một chút.”

Vậy em có thể không xác định không? Lục Ninh Cảnh trong lòng kêu rên.

Tống Tranh gọi điện thoại cho Trịnh Hằng, kỳ thực cũng không có ôm hi vọng là hắn sẽ đến, chỉ là đây là phép lịch sự tối thiểu, không nghĩ đối phương nghe thoáng qua liền đồng ý.

Biết chuyện này, nội tâm Lục Ninh Cảnh cơ hồ là hỏng mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play