*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Ninh Cảnh, cô gái kia làm sao nhìn giống như Nhạc Nhạc nhà chú vậy a?”
Tiếp khách hàng cơm nước xong, sau khi đưa họ đi, Lục Ninh Cảnh cùng đồng sự Trương Kính chuẩn bị trở về, Trương Kính chỉ vào một đôi tình nhân trong phòng ăn một nhà hàng kiểu Pháp ở phía đối diện, mắt hơi say say lờ đờ nói với Lục Ninh Cảnh.
Lục Ninh Cảnh thuận theo hướng của hắn nhìn lại, quả nhiên thấy một cô gái yểu điệu với mái tóc dài cuộn sóng đang kéo tay người đàn ông có dáng người cao gầy thon dài, tấm lưng kia, còn nói không phải, cùng Nhạc Nhạc nhà hắn rất giống.
“Nhạc Nhạc cùng bạn thân đi sang quảng trường bên kia dạo phố, cách nơi này hơn một nửa thành phố đấy.” Mặc dù rất giống Nhạc Thanh, nhưng đối phương rõ ràng là đang ôm khuỷu tay một người đàn ông, Trương Kính nói như vậy, Lục Ninh Cảnh dù sao cũng không cao hứng cho lắm.
“Ha ha, là anh hoa mắt, ” làm người bán hàng nên tâm tình rất nhạy cảm, Trương Kính đương nhiên sẽ không bởi vì một người không liên quan mà cùng cãi nhau với đồng sự, sau đó nhìn thấy 2 người kia dừng trước một chiếc xe thể thao, huýt sáo, “Ferrari 458*, đệt…”
*Ferrari 458: em nó đây ạ =))) còn có mấy màu nữa
Hắn một chữ cũng không nói ra được, bởi vì hắn nhìn thấy bóng lưng kia rất giống Nhạc Nhạc, lúc người đàn ông kia mở cửa xe cho cô ta lên xe, ngẩng đầu lên vén một chút tóc trên trán, lộ ra cả khuôn mặt, cho dù cách có chút xa, nhưng cũng nhìn ra được, đó chính là Nhạc Nhạc.
Hắn quay người nhìn Lục Ninh Cảnh.
Hắn cho là Lục Ninh Cảnh sẽ nổi giận, sẽ tiến lên chất vấn, nhưng cậu không có, cậu thậm chí là mặt không đổi sắc nhìn Nhạc Nhạc đó cùng nam nhân kia ngồi vào bên trong xe, khởi động máy rồi biến mất trong dòng xe.
“Chú không sao chứ.” Trương Kính cẩn thận hỏi cậu.
“Có thể có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh miễn cưỡng cười cười, “Anh Trương, chúng ta trở về đi thôi.”
Trương Kính nghi ngờ nhìn chăm chú thanh niên trước mắt trong chốc lát, thấy trên khuôn mặt tuấn tú cậu không có bất kỳ kẽ hở, thậm chí còn bình tĩnh mà bắt một chiếc taxi, kéo mở cửa xe, “Anh Trương, anh đi trước đi.”
“Không không không, chú đi trước, anh đi hóng gió một chút cho tỉnh rượu, miễn cho tí nữa lại nôn trên xe.”
Cậu càng bình tĩnh thì Trương Kính càng không yên lòng, nào dám để cậu đi sau, Lục Ninh Cảnh cùng với Nhạc Thanh cả hai đều tới lúc nói đến chuyện cưới hỏi, bây giờ chuyện thành ra như vậy, vạn nhất Lục Ninh Cảnh cái gì nghĩ cũng không ra thì làm sao bây giờ.
“Đi trước đi, đi trước đi.” Trương Kính thấy cậu còn đang do dự, liền đẩy cậu lên xe.
Lục Ninh Cảnh vào lúc này tâm tình không khách khí với hắn nữa, bản thân liền ngồi vào trong xe, hướng hắn ngoắc ngoắc tay: “Vậy em đi về trước, anh cũng về sớm một chút.”
“Về đi về đi, đến nhà nhớ tới nhắn tin báo bình an cho anh, không có gì là không qua được, cũng đừng nghĩ quẩn a.”
…
Về đến nhà, trong nhà quả nhiên tối om, Nhạc Nhạc cũng không đến.
Kỳ thực, Nhạc Nhạc đã có một quãng thời gian không tới nhà cậu, chỉ là cậu bận muốn chết, hai người chỉ dựa vào điện thoại liên lạc là nhiều, cho nên cậu cũng không để ý nữ sinh thích dính người trước đây, tại sao có thể chịu đựng xa cách lâu như vậy, tình yêu đến thời điểm nhất định, cũng chậm chậm lắng đọng, trở thành một loại để ở trong lòng tơ vương, mà không phải cả ngày nghĩ đến đối phương.
Có lẽ cô ấy và người kia chỉ là bạn bè bình thường đi.
Ngay cả mình, trong trường hợp cần thiết, tỷ như cùng khách hàng đi K*, đều sẽ tìm tiểu thư* tiếp khách, cho dù không làm cái gì, cũng phải gặp dịp thì chơi.
*K: là Karaoke đó ^^
*tiểu thư: chắc ai cũng biết cả rồi nên mình để nguyên nhé
Nghĩ tới đây, Lục Ninh Cảnh lấy điện thoại di động ra, bấm dãy số kia mà mình nghĩ mấy lần trên taxi, chuông vang lên một hồi liền thông, bên tai truyền đến thanh âm trong trẻo dễ nghe của con gái, như gió mát nước suối đập vào màng tai, “A, Ninh Cảnh, xã giao xong rồi?”
“Ừm.” Lục Ninh Cảnh đáp một tiếng, trong lúc nhất thời không biết mình nên nói cái gì.
“A, mệt mỏi quá, ” người bên kia một chút cũng không phát hiện bầu không khí có gì không đúng, tựa hồ nằm ở trên giường, phát ra một tiếng than thở thoải mái, “Anh tại sao không nói chuyện.”
“Đi nơi nào mệt mỏi như vậy?” Lục Ninh Cảnh thuận lời của cô hỏi tiếp.
“Em và bạn sáng sớm đến quảng trường, sau đó từ năm tầng càn quét đến lầu một, tận 2 lần, chân đã sắp đứt đoạn mất rồi.”
“…” Lục Ninh Cảnh nắm chặt lấy điện thoại di động, biết rõ người con gái đối diện đang nói dối, vẫn là nhịn xuống chất vấn, tựa lơ đãng cười giỡn nói, “Nếu không, anh tới xoa xoa cho em nha.”
“Nào dám làm phiền anh a, anh trăm công nghìn việc, mỗi ngày phải tiếp bao nhiêu người, hao tổn tinh thần mất công tốn sức, em mới không nỡ cho anh về nhà rồi còn phải hầu hạ em đâu.”
Với Nhạc Thanh, người con gái giống như được săn sóc ở trong lòng cậu, lại mang đến bao đắng chát, vô lực thậm chí là thống khổ làm cho cậu không nhịn được chật vật trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu không muốn chất vấn Nhạc Nhạc, mà cũng không muốn chịu đựng đau xót khi bị cô lừa gạt.
Nhạc Nhạc bên kia rất vui vẻ mà nhắn tin lại: “Làm sao vậy, điện thoại di động hết pin?”
Lục Ninh Cảnh lấy điện thoại di động, viết viết xóa xóa, cuối cùng vẫn là gửi đi chữ “Ân” như trước.
Sau đó chẳng có động tĩnh gì.
***
“Đến, nói cho tôi một chút về hạng mục Hoành Á bên kia như thế nào.”
Sáng sớm vừa tới công ty, giám đốc phân khu Tống Tranh liền gọi cậu và Trương Kính vào phòng hội nghị, hỏi bọn họ tiến độ hạng mục gần đây.
Lục Ninh Cảnh làm ở một công ty phần mềm lớn, phụ trách toàn bộ nghiệp vụ ở khu X, giám đốc phân khu Tống Tranh là người hết sức lợi hại, hắn không phải người của A thị, chỉ là nghe đâu công ty phát triển nghiệp vụ ở khu X, mà Tống Tranh lại đắc tội với cấp trên, cho nên tạm thời bị điều về đây phụ trách hạng mục nơi này.
Bất quá chỉ trong một năm ngắn ngủi, Tống Tranh liền đem khu X từ không có tiêu thụ gì vọt tới top 3 vị trí đầu.
Tống Tranh điều kiện rất tốt, không chỉ có tuổi trẻ, còn có suất khí bức người, phong độ ôn hòa, kiến thức sâu rộng khiến người khác cảm thấy được người này quả thực chính là trên thông thiên văn dưới rành địa lý, đối với cái gì cũng có nghiên cứu, hiểu biết. Mặc dù là người bán hàng, lại nho nhã đến mức khiến người ta cảm thấy được hắn như là một thư sinh chính hiệu, lúc trước Lục Ninh Cảnh từ chức từ một công ty to để đến nơi này, chính là bị nhân cách cùng sức quyến rũ của Tống Tranh chinh phục.
Năm ngoái Lục Ninh Cảnh bởi vì Nhạc Nhạc mà từ chức ở công ty cũ, trên đường cùng liền thấy ánh sáng, cũng chính là thông tin tuyển mộ của công ty hiện tại, không chút do dự mà nộp hồ sơ, dù sao cũng là một công ty phần mềm vô cùng nổi danh trong nghề, trải qua ba lần phỏng vấn trên điện thoại, song khi hắn tới công ty phỏng vấn, nhìn thấy nhà vệ sinh ở công ty cũ so với nơi này còn tốt hơn, nhân viên không vượt quá 20 người, ngay lập tức liền muốn đánh trống lui quân.
Điều gì đến sẽ đến, không xoay đi, mà phải đối mặt với nó.
Lúc đó cho hắn phỏng vấn chính là Tống Tranh, Tống Tranh thấy sự hăng hái của hắn không cao, không có nói vào đề tài chính, mà là dùng hình thức tán gẫu, đại khái nói một ít kinh nghiệm từng trải của bản thân, những hiểu biết về doanh số bán hàng, Lục Ninh Cảnh liền bị nam nhân này chinh phục, sau đó cam tâm tình nguyện cùng hắn, chút một chứng kiến kỳ tích.
“Tuy rằng rất muốn mang đến cho anh tin tức tốt, nhưng vẫn là không thể không nói cho anh bốn chữ, không hề tiến triển, tôi cũng hoài nghi Hoành Á bên kia hoàn toàn khắc chế, bộ phận phụ trách kỹ thuật hiện tại thấy chúng ta liền tránh như tránh giặc.”
Trương Kính nói đến cái hạng mục này liền vô cùng buồn bực, đây là một hạng mục vô cùng lớn, không chỉ Hoành Á tổng bộ muốn mua phần mềm, các công ty con khác cũng muốn đề ra nhu cầu, chỉ cần có được hạng mục này, hiệu suất của bọn họ năm nay liền có thể có thể vượt qua khu Thượng Hải, trở thành nơi thứ hai có hiệu suất đứng thứ hai khu vực, chỉ sau tổng bộ.
Bán hàng chủ yếu là thích sự phấn khích và vinh quang, cho nên lần này bọn họ cơ hồ đều đặt tất cả tâm tư lên hạng mục lớn Hoành Á.
Lục Ninh Cảnh cũng nói: “Chúng ta vẫn luôn tiếp xúc không tới nhân vật trung tâm của hạng mục, có khả năng nhìn thấy cũng chỉ là lính tép riu, đã hẹn mấy lần Kiều phó tổng phụ trách hạng mục, cũng đều không được.”
Trương Kính nói tiếp: “Bất quá, vẫn là tin xấu, chủ tịch Hoành Á Trịnh tổng để hắn con trai gia nhập hạng mục này, con trai hắn có khi còn chưa tốt nghiệp đại học, căn bản là không có kinh nghiệm thương trường, tôi đoán ý tứ Trịnh tổng chính là để Trịnh tiểu công tử theo học tập một chút, người quyết cuối cùng vẫn là Kiều phó tổng.”
Tống Tranh vuốt ve cốc nước trên bàn, cẩn thận lắng nghe hai người, nghe đến đó, dựa lưng vào ghế.
Hắn cười nói: “Tôi ngược lại cảm thấy được đây là một cơ hội, Trịnh tổng nếu để Trịnh tiểu công tử tham dự vào hạng mục lần này, chính là muốn bồi dưỡng hắn, đây coi như là bước đầu trong đời của Trịnh tiểu công tử, quyết sách của hắn có được tán thành hay không, đối với con đường của hắn sau này rất quan trọng, tôi đoán, chỉ cần Trịnh tiểu công tử đưa ra ý kiến xây dựng, Trịnh tổng đều sẽ thận trọng suy tính, điều kiện tiên quyết là Trịnh tiểu công tử phải có gan nhận thức được.”
“Cho nên, ý của anh là…”
Tống Tranh trên mặt mang nụ cười thâm thuý: “Giựt dây hắn, điều khiển hắn.”
Trương Kính được chỉ điểm, nhất thời tự nhiên hiểu ra, vỗ đùi, giơ ngón tay cái lên nói: “Cao tay, thực sự cao tay.”
Ba người liền đàm luận một chút về hạng mục này, chỉ là Lục Ninh Cảnh tâm tư không tập trung, thậm chí có điểm hồn vía lên mây, cho nên sau khi hội nghị kết thúc, Tống Tranh ra hiệu cho Trương Kính đi ra ngoài trước.
“Này.” Tống Tranh vẫy vẫy tay trước mặt Lục Ninh Cảnh, cười nói.
“Tống tổng.” Lục Ninh Cảnh vô cùng ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, tôi hơi thất thần.”
Tối hôm qua cơ hồ không ngủ được, ngày hôm nay cả người trong trạng thái lơ lửng, vừa nãy nghe bọn họ nói lại nghĩ đến Nhạc Nhạc rồi.
Cậu và Nhạc Nhạc quen nhau gần hai năm, Nhạc Nhạc là học muội của cậu, nhỏ hơn cậu hai tuổi, năm thứ tư đại học năm ấy cô đi thực tập vừa vặn lại ở công ty hiện tại của Lục Ninh Cảnh, hai người lần đầu quen biết, Lục Ninh Cảnh đối với học muội này chăm sóc rất nhiều, sau đó cũng là cách tự nhiên mà ở cùng nhau, bởi vì công ty cấm yêu đương, Nhạc Nhạc có thể sẽ sau này lưu ở công ty, Lục Ninh Cảnh liền từ chức và đến công ty hiện tại này.
Hai người hẹn hò cho tới bây giờ, chưa từng cãi nhau, thậm chí còn không có tranh chấp, tính cách của cậu rất tốt, Nhạc Nhạc cũng không phải người thích gây sự, cho nên có mâu thuẫn gì đều rất lý trí tỉnh táo mà giải quyết.
Cậu đối với Nhạc Nhạc, cho dù không đến nỗi yêu sâu nặng tình thâm, nhưng vẫn luôn đem cô để ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.
Nhưng không nghĩ sự tình sẽ biến thành như vậy.