*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trương Kính không rõ chân tướng còn lén lút lại gần, mặt đầy hưng phấn nhỏ giọng đối Lục Ninh Cảnh nói: “Tên nhóc này, cư nhiên quen biết cấp trên mà không nói với ai một câu.”

Lục Ninh Cảnh đương nhiên biết chuyện Trương Kính nói đến chính là việc cậu quen Trịnh Hằng, chỉ là sự tình quá nhiều quanh co khúc khuỷu, cậu cũng không biết giải thích như thế nào cho Trương Kính, miễn cưỡng cười cười nói: “Em cũng không biết Trịnh tiên sinh lại chính là lão đại của Hoành Á.”

“Hiện tại biết cũng không muộn, xem ra hạng mục này chúng ta có hi vọng lớn rồi.”

Lục Ninh Cảnh không yên lòng ứng phó với Trương Kính vài câu, Trương Kính thấy cậu tựa hồ hứng thú không cao, ngăn tâm lý hưng phấn sục sôi, không có làm phiền cậu nữa, chuyên tâm nghe Trịnh Hằng phát biểu.

Lục Ninh Cảnh thậm chí còn không biết buổi họp kết thúc khi nào, chết lặng nghe mấy người Hoành Á nói chuyện, tuyên bố danh sách, văn bản quy định, mấy nội dung linh tinh, trong đầu cứ ong ong náo loạn.

Tuy rằng Trịnh tiên sinh không nói tên của hắn, nhưng Lục Ninh Cảnh cũng mơ hồ biết hắn gọi là Trịnh Hằng, mà trên đời này bao người họ Trịnh tên Hằng, cậu căn bản là không nghĩ tới người này sẽ là Trịnh Hằng của Hoành Á.

Hắn chính là lão đại Hoành Á, vậy Trịnh Vân Phàm chẳng phải chính là…

Cậu rốt cuộc biết cái lần mà Trịnh Hằng nói hắn có một đứa con kém cậu vài tuổi chính là không phải nói giỡn.

Trịnh Hằng, Trịnh Vân Phàm… Lục Ninh Cảnh cảm thấy được thế giới này quả thật mẹ nó chính là một chậu máu chó.

Sau đó, các hãng công ti lục tục tản đi, Lục Ninh Cảnh cùng đám Trương Kính cũng thu dọn đồ đạc rời đi. Giữa lúc đi ra ngoài, thư ký Diệp có chạy tới, nói với Lục Ninh Cảnh: “Lục tiên sinh, chờ chút, Trịnh tổng của chúng tôi muốn gặp ngài, không biết ngài có tiện?”

Lục Ninh Cảnh thật không muốn gặp.

Nhưng cậu biết chuyện này ảnh hưởng đến một hạng mục lớn, nửa năm qua bọn cậu mất ngủ không ngừng nỗ lực, nếu như chỉ vì phút tuỳ hứng của cậu, rất có thể liền nước chảy về biển đông, cậu không ngu như vậy, đưa đồ trên tay cho Trương Kính, nói với thư ký Diệp: “Làm phiền thư ký Diệp dẫn đường.”

Phòng làm việc của Trịnh Hằng ở tầng 8 toà nhà số 1 Hoành Á, thư ký Diệp đưa Lục Ninh Cảnh đến  “Văn phòng Tổng giám đốc “, gõ cửa, được cho phép mới đẩy cửa ra nói: “Trịnh tổng, Lục tiên sinh đến.”

“Vào đi.” Trịnh Hằng thanh âm rất tùy ý.

Thư ký Diệp để Lục Ninh Cảnh đi vào sau đó liền đóng cửa lại, khép một tiếng, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Lục Ninh Cảnh và Trịnh Hằng.

Trịnh Hằng hôm nay ăn mặc rất chỉn chu, âu phục được may cắt khéo léo bao lấy vóc người cao to của hắn, nho nhã thành thục mà thận trọng hào phóng, Lục Ninh Cảnh khi nãy trên đường đi đã chỉnh lại tâm lý, giờ khắc này không nhanh không chậm mà đi vào, rất lễ phép mà nói: “Trịnh tổng.”

Trịnh Hằng từ ghế giám đốc đứng lên, vẫy tay với cậu: “Ngồi bên này.”

Phòng làm việc của hắn có một gian nhỏ được ngăn ra, bên trong có một bàn trà dùng để tiếp khách khứa quan trọng hoặc bạn bè, Lục Ninh Cảnh cùng hắn tiến vào, ngồi trên ghế salong trong đó.

“Vết thương còn đau không, cắt chỉ xong không bị nhiễm trùng chứ?”

“Tôi không sao, cảm tạ Trịnh tổng quan tâm, ” Lục Ninh Cảnh cơ hồ là nghiêm túc mà cùng Trịnh Hằng nói chuyện, “Không biết Trịnh tổng tìm tôi có chuyện gì? Phải chăng đối với sản phẩm công ty tôi có hứng thú?”

Trịnh Hằng bị dáng dấp kia của cậu chọc cười, rót cho cậu một ly trà rồi ngồi xuống bên cạnh, dùng cánh tay đụng cậu một cái: “Giận rồi?”

Lục Ninh Cảnh thừa nhận lúc này là giận thật, cậu cảm thấy mình giống như một con rối bị bị Trịnh Hằng đùa bỡn trong lòng bàn tay, mà cậu lại còn rất tin tưởng Trịnh tiên sinh, thậm chí còn đem chuyện bạn gái mình bị con trai hắn cướp mất ra kể.

Bây giờ suy nghĩ lại thì thấy thật nực cười.

Mà trong lòng cậu rất rõ ràng, vào lúc này không thể cùng Trịnh Hằng cãi vã, cho dù Trịnh Hằng thuộc về loại người dùng lý trí chứ không hành động theo tình cảm cá nhân, nhưng nói thế nào thì hắn ta cũng là ông chủ của hạng mục này, cậu nghĩ đến bộ dáng bình thường khi ở chung cùng Trịnh Hằng, giọng cũng mềm hơn, cười nói: “Làm sao có thể chứ, chỉ là trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với ngài như thế nào.”

“Tôi cũng không phải cố ý gạt em, ban đầu cảm thấy cũng không cần thiết, về sau thì không có cơ hội nói, tưởng rằng thuận theo thời gian rồi em cũng sẽ biết, không nghĩ tới sẽ đến tận bây giờ.”

Kỳ thực mục đích lớn nhất của Trịnh Hằng, là muốn đối phương ở chung với mình mà không mang theo tâm tư giành được hạng mục kia để lấy lòng hắn.

“Chúng ta căn bản là quan hệ cá nhân, bất quá còn muốn cảm tạ Trịnh tiên sinh thuận tay giúp đỡ, ” Lục Ninh Cảnh có thể đoán được lý do việc Kiều phó tổng xuất hiện tại hội nghị của bọn họ, thái độ từ lảng tránh đến nhiệt tình của trợ lý Trần, khẳng định Trịnh tiên sinh đều nhúng tay vào, “Nếu không, phỏng chừng chúng tôi sẽ không tiến xa như vậy.”

Trịnh Hằng nhìn cậu nói ra những lời này, biết là cậu đang nín giận, trong lòng thấy thương tiếc, tay nắm bờ vai cậu, nói: “Đừng xa cách như vậy, em có thể đối với tôi như trước được không, tôi sẽ không mang tình cảm riêng tư vào công việc.”

Lục Ninh Cảnh tức sôi ruột, bị hắn ôm nhưng vẫn cắn răng nhún nhường, nhịn xuống nội tâm đang dội sóng, trấn định nói: “Trịnh tổng, tôi còn phải về đi làm, nếu không có chuyện gì đặc biệt thì tôi đi trước.”

“Được, ” Trịnh tiên sinh càng nhìn càng yêu cái dáng vẻ của cậu, nhịn không được hôn lên rìa môi cậu, thấp giọng nói, “Buổi tối cùng ăn cơm chứ?”

“Buổi tối nói sau đi, tôi còn có việc, ngài cũng biết dạo này là thời điểm chúng tôi bận rộn nhất.”



Lục Ninh Cảnh ra khỏi Hoành Á, không có ý định đi vội mà vòng quanh bồn hoa trước cửa công ty đi dạo, bỗng nhiên dùng  tay đấm một quyền lên thân cây.

Cú đấm này bao hàm tất cả phẫn nộ của cậu, bất đắc dĩ và không cam lòng, thậm chí còn mang theo uất ức không nói thành lời, thân cây long não* chấn động một chút, lá rụng lả tả, vỏ cây thô ráp bám vào bàn tay trắng nõn, máu cũng từ đó chảy xuống, thậm chí vết thương trên eo đã khép lại, cũng bởi vì quyền này mà nứt ra.

*cây long não:

images

Lục Ninh Cảnh không bận tâm.

Một loại cảm xúc tên là khổ sở cứ từ từ mà truyền đến, Lục Ninh Cảnh cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, cậu tình nguyện quen biết một Trịnh Hằng không thân phận không có tiền, cũng không muốn biết hắn là lão tổng Hoành Á, đột nhiên mọi thứ thay đổi, cậu thậm chí không biết phải phản ứng như thế nào.

Làm tiêu thụ mà chật vật như vậy, cũng chỉ có cậu.

“Cho nên, đây mới là tâm tình chân thực của em?”

Âm thanh lạnh lùng đột ngột từ phía sau truyền tới làm Lục Ninh Cảnh vẫn đắm chìm trong suy tư sợ hết hồn, đồng thời tâm lý cũng hồi hộp một chút, cậu không nghĩ tới Trịnh Hằng sẽ cùng đi ra, hiện tại cậu phải giải thích thế nào?

Lục Ninh Cảnh xoay người, nhìn thấy Trịnh Hằng hai tay đút trong túi quần, trên mặt không có gì biểu tình, hơi rũ mắt, không nói gì.

Trịnh Hằng từng bước một mà đi về phía cậu, khẩu khí lạnh đến giống mức như người xa lạ: “Em biết tôi là lãnh đạo của Hoành Á nên cao hứng lắm hả, vui mừng vì mình có một cái bàn đạp để tiến xa? Làm sao tức giận như vậy?”

“Nói chuyện.” Trịnh Hằng bức cậu dựa vào thân cây, cất cao giọng noia, trên mặt không có một tia biểu tình, khiến người cảm thấy vô cùng xa lạ và sợ sệt.

Lục Ninh Cảnh ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn, rõ ràng Trịnh Hằng mới phải là bên đuối lý, làm như hắn bị người ta lừa vậy, bày ra ánh mắt phẫn nộ, cậu đã có thể chịu đến một bước này, đã tương đối khá, bây giờ nghe Trịnh Hằng nói như vậy, cảm xúc không che giấu nữa cũng bộc phát ra: “Đúng, tôi con mẹ nó chính là thật cao hứng, cao hứng đến tự mình hại mình, được thôi, anh hài lòng chưa?!”

“Tôi muốn nghe nói thật.” Trịnh Hằng đưa tay nắm cằm của cậu nói.

Nơi này tuy rằng không phải nơi đông người, nhưng là giữa ban ngày, vẫn là ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, Lục Ninh Cảnh muốn nhích ra, nhưng tay Trịnh Hằng lại cứng như kìm sắt kẹp chặt.

Lục Ninh Cảnh cũng không thèm đến xỉa, cười lạnh nói: “Anh cho rằng anh là ai, anh có tư cách gì bắt tôi nói thật? Đúng, ngài là lão đại Hoành Á, tôi làm mấy tháng mới có được tờ danh sách ở trong tay ngài, chỉ cần một câu nói của ngài cũng có thể trực tiếp loại trừ chúng tôi, cho nên ngài có thể tùy ý mà đùa giỡn tôi! Lừa dối tình cảm của người khác vui lắm sao? Ha ha, kế tiếp là không phải còn muốn…”

Lục Ninh Cảnh chưa kịp nói tiếp đã bị chặn miệng. Trịnh Hằng giam cậu giữa hắn và thân cây đem, đè lên miệng cậu mà hôn, chỉ là người trong ngực lại không để hắn như ý, thậm chí còn cắn môi hắn một chút, mùi vị rỉ sắt từ giữa răng môi hai người lan tràn ra, Trịnh Hằng bị đau buông ra nhưng vẫn ôm cậu như cũ.

“Lừa dối tình cảm… Tuy rằng đây coi như là tội danh, nhưng mà tôi thật cao hứng nghe từ trong miệng em nói ra.” Trịnh Hằng nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói, cùng với khí tức lạnh lùng khi nãy, bây giờ Trịnh tiên sinh quả thực là nhu tình mật ý.

Hắn cảm giác được Lục Ninh Cảnh đối với hắn cũng không phải là không có tình cảm, chỉ là chính cậu không có phát hiện, vẫn luôn coi trọng vấn đề “tình yêu dị tính”, cho nên mấy câu nói khi nãy đã bức Lục Ninh Cảnh, thuận tiện làm cho cậu đem phẫn uất trong lòng phát tiết ra ngoài, kết quả Lục Ninh Cảnh nói ra một câu nói như vậy, quả thực kinh hỷ.

“Anh…” Lục Ninh Cảnh đầu óc xoay chuyển một chút mới phản ứng được ý tứ Trịnh Hằng, nhất thời mặt đỏ lên, “Tôi đó là nói sai, anh rốt cuộc muốn làm gì?!”

Chuyện này thật giống như lật trang sách, đùa giỡn cậu chơi rất vui?

“Tôi chỉ là muốn nem đem bất mãn phát tiết ra ngoài, ” cú đấm của Lục Ninh Cảnh ở trên cây, Trịnh Hằng vừa đau lòng vừa chấn động, phải là kìm nén bao nhiêu mới làm ra cái hành động tự ngược này chứ, “Trên tay có đau hay không, tôi dẫn em đi băng bó một chút.”

Lục Ninh Cảnh vào lúc này tĩnh táo hơn, phát tiết xong tâm lý thoải mái nhiều hơn, bất quá cậu có chút không kiềm chế được nỗi lòng, nếu như là người có tâm kế thì cậu đã bại trận rồi, Lục Ninh Cảnh trong lòng ảo não, trừng mắt trước kẻ đầu têu: “Anh đã nói sẽ không mang tình cảm cá nhân vào công việc.”

“Đương nhiên, tôi luôn công và tư rõ ràng, ” Trịnh Hằng bật cười, vào lúc này còn nhớ chuyện này, “Cũng là do tôi quá phận, tôi xin lỗi, sau này chắc chắn sẽ không có chuyện tương tự.”

Ai muốn cùng hắn sau đó chứ, Lục Ninh Cảnh trợn tròn mắt, trải qua phen cuồng loạn này, tâm lý tích tụ đều phát tiết ra ngoài, cậu quả thật thần thanh khí sảng, nhưng đối với việc Trịnh Hằng là cha của Trịnh Vân Phàm thì cậu vẫn luôn có chút không thoải mái.

Đừng nói Trịnh tiên sinh là nam, bỏ qua chuyện giới tính, cậu cùng với hắn, sau đó và Nhạc Nhạc, bắt cô ấy gọi cậu là cha dượng sao? Lúng túng chết, đây cũng không phải là chuyện chơi.

Lục Ninh Cảnh lắc đầu đem ý nghĩ hoang đường trong đầu bỏ đi, chính lúc muốn nói chuyện, trong bụi cây có phát ra âm thành làm cậu sợ hết hồn, đẩy Trịnh Hằng ra, tư thế hai người lúc này thật không thích hợp cho thiếu nhi, Trịnh Hằng không biết xấu hổ, cậu còn muốn.

“Suỵt.” Trịnh Hằng ra hiệu cậu chớ có lên tiếng, hình như là có người gọi điện thoại.

Lục Ninh Cảnh đang muốn nói anh đường đường là lão đại của một tập đoàn lớn lại ở đây nghe trộm người khác nói chuyện, thật không biết xấu hổ, lại nghe đến thanh âm càng lúc càng gần, tựa hồ nhắc đến hai chữ.

Trăn Kỳ.

Cái người kia hẳn là đang nói chuyện điện thoại, thanh âm nói chuyện lục tục.

“Hừ, mấy việc kia của Trăn Kỳ cũng là do các người mù quáng làm ra, tôi nói các cậu chỉ chơi đùa thôi, nếu như bị Kiều tổng biết chuyện các cậu làm sau lưng, khẳng định sẽ loại trừ các cậu… Cái gì? Người của Thịnh Liên quen biết Trịnh tổng? Quen biết thì thế nào, Trịnh tổng hắn rất bận rộn, căn bản không có tham dự hạng mục này, nếu không phải là các cậu làm ra chuyện bậy bà, hạng mục này hắn cũng sẽ không nhúng tay vào, các cậu a, tự đào hố chôn mình… Không phải sao? Cậu cho rằng tôi là đứa trẻ lên ba? Hừ, chuyện của các cậu tôi cũng không xen vào, mà chuyện của Kiều tổng tốt nhất chớ làm loạn, bằng không, tất cả mọi người sẽ chết đến mức rất khó coi.”

Trịnh Hằng cùng Lục Ninh Cảnh nghe lén ở một bụi cây gần đấy, người kia khẳng định không nghĩ tới, đi tới đây nghe điện thoại lại có thể bị nghe lén, Lục Ninh Cảnh thậm chí ngay cả hô hấp cũng không dám, sợ người kia phát hiện, bất quá người kia nói vài câu xong liền cúp điện thoại đi.

Tuy rằng chỉ có vẻn vẹn vài câu, nhưng lại cung cấp được thông tin quan trọng.

1, Điều động bên Trăn Kỳ huyên náo dữ như vậy, là biết đến chuyện Lục Ninh Cảnh cùng Trịnh Hằng có quen biết.

2, Đối phương cũng là muốn bán phần mềm cho Hoành Á, hơn nữa còn là gián điệp chân trong.

Cậu vừa mới biết Trịnh tiên sinh là Trịnh tổng Hoành Á, lẽ nào đối phương đã từng thấy cậu và Trịnh Hằng cùng đi ra ngoài? Hẳn là như vậy, chỉ có cậu ngây ngốc, lão đại Hoành Á đang lù lù trước mắt, còn đi khắp nơi tìm quan hệ để đánh vào trong Hoành Á.

Đáng tiếc không thể dựa vào mấy câu nói này đoán ra là ai, không phải bọn họ vô hình trung liền giết chết một đối thủ cạnh tranh, Trịnh Hằng nhất định sẽ ghét bỏ mấy cái người này.

“Em đoán sẽ là ai?” Trịnh Hằng thấy người kia đi xa, hỏi Lục Ninh Cảnh.

“Đoán không được, ngược lại không phải là chúng tôi, bất quá ngài đều có thể nghĩ đến mấy công ty có quan hệ với Kiều tổng.” Lục Ninh Cảnh nói, “Kỳ thực muốn biết rất đơn giản a, người kia là người của Hoành Á, trực tiếp đi hỏi không phải sao.”

Lời này nói thì dễ, bắt tay vào làm thì không đơn giản như vậy. Nếu chất vấn bên trợ lý Kiều tổng – Kiều Xuân, chẳng phải sẽ biết được Trịnh Hằng là thiên vị bên Lục Ninh Cảnh sao, cho nên chuyện như vậy cũng là biết để trong lòng không nói toạc mà thôi.

Trịnh Hằng cũng không phải sợ Kiều Xuân không cao hứng, mà dạng như vậy dễ dàng tác động  vào cảm xúc của Kiều Xuân. Thời điểm đó bởi vì Trịnh Hằng vô ý nghe được điện thoại, mà làm cho toàn bộ công ty xoay chuyển, mà bọn họ lại là xí nghiệp lớn, rất dễ dàng “Rút dây động rừng”, cho nên chưa tới lúc cần thiết, Trịnh Hằng sẽ không dễ dàng động vào người của Kiều Xuân.

Mà là chuyện này ít nhất cho Trịnh Hằng một rất manh mối trọng yếu, chuyện Trăn Kỳ ở sau lưng điều động làm náo loạn, khẳng định có liên quan đến Kiều Xuân và mấy công ty khác.

Trịnh Hằng không có tiếp tục đề tài này, mà chỉ nói: “Đi thôi, dẫn em đi băng bó tay, đồng thời ăn cơm trưa, rồi đưa em về.”

***

Lục Ninh Cảnh cuối cùng vẫn là cự tuyệt ý tốt của Trịnh tiên sinh, hiện tại cậu cần chút bình tĩnh để nghĩ về mối quan hệ với Trịnh tiên sinh, đồng thời cậu cũng cần phải dành nhiều thời gian hơn với hạng mục Hoành Á.

Lần này mỗi công ty đều làm một phương án giới thiệu, đây cũng là lần cuối để bọn họ phát triển ưu điểm, cho nên cũng rất quan trọng, Lục Ninh Cảnh tuy rằng bị thương, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến sinh hoạt, người thuyết trình vẫn là cậu.

Bộ kỹ thuật phân Tống Tranh mời đến kỹ sư kỹ thuật vô cùng lợi hại, gọi là Lý Vĩ, việc này nhất định không thành vấn đề.

Đám Lục Ninh Cảnh đã chuẩn bị tươm tất, kỳ thực so với lần trước còn tốt hơn, bởi vì loại giới thiệu này, lúc đầu nghe còn có chút ý nghĩa, về sau càng nghe càng buồn chán, đặc biệt là liên tiếp một tuần trời chỉ để nghe các công ty giới thiệu, mà tất cả chỉ có thể nghe theo bên Hoành Á an bài, bọn họ cũng không có cách nào.

Lục Ninh Cảnh chuẩn bị đầy đủ đồ, vì phòng ngừa xuất hiện sự cố, bản PPT diễn thuyết  sao làm bốn bản, USB, máy vi tính cùng hòm thư, mọi thứ đều sẵn sàng.

Nhưng trong lòng cậu luôn có điểm bất an, giống như có chuyện gì quên mất đi, hoặc là có chuyện gì đó sắp xảy ra, cậu đem mọi chuyện suy nghĩ lại một chút, đều không có bất kỳ sơ suất nào.

Chắc do cậu đa nghi quá nhiều rồi.

Lục Ninh Cảnh lau mặt rồi đóng laptop, chuẩn bị rửa ráy đi ngủ, mới cởi quần áo, điện thoại đặt ở trên bàn vang lên, đã trễ thế này ai lại gọi chứ? Lục Ninh Cảnh nghi hoặc, cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình mà cậu gần như đã lãng quên.

Nhạc Nhạc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play