Về sự việc này, cùng với vẻ nghiêm túc của Liễu Diễm liền biết đây không phải chuyện đùa, mà Lục Ninh Cảnh cảm thấy, dù cho mình có đồng ý thì chưa chắc bên đối tác đã nhận mình vào làm, cho nên chuyện này càng nghĩ càng kỳ lạ.
Chuyển qua bên kia không thể nghi ngờ là có thể được phát triển rất tốt, Lục Ninh Cảnh thừa nhận chính mình cũng rất động lòng. Nhưng cậu lại do dự, chỉ sợ khi mình ly khai thì cũng không thể nào gặp được một lãnh đạo như Tống Tranh, mà mối quan hệ của hai người có thể còn bị ảnh hưởng, cho nên chuyện này, vẫn là thận trọng cân nhắc.
Cách buổi đấu thầu của Hoành Á một đoạn thời gian, Lục Ninh Cảnh lần thứ hai nhận được nhiệm vụ đi công tác.
Trong hạng mục lần trước cùng Vương Vĩ, cậu đã giải quyết xong mối quan hệ giữa hai người, hiện tại thứ nhất là liên lạc tình cảm, thứ hai thuận tiện giải quyết công việc.
Cái hạng mục kia là ở thành phố C, là một công ty thị trường mới nổi danh. Hạng mục phần mềm này của bọn họ, mặc dù giá trị không bằng Hoành Á, nhưng tuyệt đối không phải con số nhỏ.
Bất quá hạng mục này sang năm mới có thể lên mặt báo, Vương Vĩ Đình nhờ có người quen mới biết được, nếu đã chiếm ưu thế do biết sớm, tự nhiên sẽ thừa dịp chưa ai biết mà tạo mối quan hệ đối với họ.
***
Trước ngày đi công tác, Lục Ninh Cảnh bởi vì muốn chuẩn bị tài liệu, liền bỏ họp lớp.
Đến gần 7 giờ mới thu dọn đồ đạc về nhà, Tiểu Lâm cũng tăng ca. Nhưng lúc cậu đang thu dọn, đối phương vẫn còn đang vùi đầu vào công việc. Lúc này văn phòng chỉ còn có hai người bọn họ, Lục Ninh Cảnh chắc chắn sẽ không để Tiểu Lâm ở lại một mình, nhân tiện nói: “Tiểu Lâm, anh chuẩn bị về, xong việc chưa?”
“Sắp xong rồi, anh về trước đi.” Tiểu Lâm giọng điệu hờ hững, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng.
Đối với thái độ của cô, Lục Ninh Cảnh gần như á khẩu. Ngoại trừ chuyện công tác, cô không chủ động cùng Lục Ninh Cảnh nói chuyện, giống như đang cùng cậu rơi vào chiến tranh lạnh, coi như quãng thời gian nhiệt tình lúc trước không tồn tại.
Mà mỗi sáng sớm, cô đều đến rất sớm, sắp xếp bàn làm việc cho Lục Ninh Cảnh, tưới nước cho chậu hoa trên bàn, lần nào cũng mang theo điểm tâm, Lục Ninh Cảnh luôn có một phần. Hôm nào trời mưa, Lục Ninh Cảnh không mang dù, đều sẽ có người thầm lặng mà để trên bàn một cái dù.
Tình cảm của cô đối với Lục Ninh Cảnh, người tinh tường trong công ty cũng nhìn ra được. Công ty Thịnh Liên không giống như những nơi khác cấm yêu đương văn phòng, cho nên cũng chẳng ai thấy điều gì không ổn.
Kỳ thực Lục Ninh Cảnh không phải là người tỉ mỉ, công việc bận rộn nên lúc Tiểu Lâm làm việc này, cậu không phát hiện ra, mãi đến khi Tống Tranh nhắc nhở, nếu không thích con gái người ta thì từ chối rõ ràng, đừng có im lặng như vậy, không đáng làm đàn ông. (vế sau này mình chém đại vì không hiểu sát nghĩa lắm)
Lục Ninh Cảnh thế mới biết mọi chuyện, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích thế nào. Kỳ thực Tiểu Lâm là người tốt vô cùng, chỉ là cậu đối với cô không có cảm giác. Vì vậy mỗi ngày tan sở, Lục Ninh Cảnh đều sẽ dọn bàn của chính mình, cũng tưới nước đúng giờ cho chậu cây trên bàn, mang ô theo bên mình, làm mọi cách để Tiểu Lâm không giúp được.
Bên ngoài sắc trời đã tối, Lục Ninh Cảnh chắc chắn sẽ không để Tiểu Lâm ở lại chỗ này tăng ca, cậu đi đến bên cạnh chỗ cô, “Còn chỗ nào chưa xong, anh giúp em.”
Tiểu Lâm bỗng nhiên đóng laptop, hít một hơi thật sâu nói: “Không có gì, đi thôi.”
Lục Ninh Cảnh lắc lắc đầu, trở về chỗ ngồi cất notebook, bỏ vào túi đeo lưng, cùng Tiểu Lâm xuống lầu.
Thời tiết sắp cuối thu, chưa đến 7 giờ mà bên ngoài đã sầm trời, hai người không nói gì, bầu không khí thoáng lúng túng. Lục Ninh Cảnh hận không thể bước đi như bay mà trốn chạy, nhưng vừa mới đi xuống, liền thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ gần đấy.
Xe xịn, biển số xe khủng.
Đã một tuần rồi cậu không gặp Trịnh tiên sinh, dù sao sự tình giữa hai người quá mức hoang đường. Mỗi lần sau đó khi Lục Ninh Cảnh nhớ tới còn cảm thấy rất bất khả tư nghị*, cậu cư nhiên cùng một nam nhân hôn môi, lại còn có phản ứng.
*bất khả tư nghị: Bất khả tư nghị (zh. bùkěsīyì 不可思議, sa. acintya, pi. acinteyya, ja. fukashigi), cũng đọc là tác bất khả tư nghị hoặc “nan tư nghị“, nghĩa là“không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận; câu này dùng để tả cái Tuyệt đối, chỉ có ai đạt giác ngộ mới biết. Cũng gọi ngắn là bất tư nghị (不思議). – Wiki
Mà Trịnh tiên sinh rõ ràng là người không dễ đối phó, Lục Ninh Cảnh chỉ có thể làm mặt lạnh, hai người không làm việc cùng nhau nên muốn trốn tránh rất dễ dàng. Lục Ninh Cảnh mỗi lần đều làm bộ rất bận rộn, Trịnh tiên sinh gọi điện thoại cho cậu thì nói là đang họp hoặc là gặp khách hàng, tìm cậu ra ngoài ăn cơm thì nói mình có hẹn.
Lúc này cậu cực kỳ vui mừng vì mình là một người bán hàng bận rộn.
Không nghĩ đến, Trịnh tiên sinh sẽ chặn lại trước công ty như vậy.
Đây là lần thứ hai Tiểu Lâm nhìn thấy nam nhân này. Lần thứ nhất thấy cô chỉ cảm thấy khí chất bất phàm, hiện tại mới phát hiện đối phương là một tên thổ hào*. Cô không biết vì sao đối phương lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ lại là do Lục Ninh Cảnh mời tới làm bia đỡ đạn? Anh ta cứ như vậy không muốn cùng mình một chỗ?
*thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.
Tiểu Lâm nghĩ tới đây, tâm trạng mừng thầm khi nãy cũng tan biến, cảm thấy ở chỗ này bây giờ chỉ tự rước lấy nhục, nhân tiện nói: “Hai người tán gẫu, tôi đi về trước.”
Lục Ninh Cảnh nói: “Vậy em về cẩn thận.”
Tiểu Lâm gật gật đầu, tự đi ra trạm xe buýt, chỉ còn lại hai người Trịnh tiên sinh và Lục Ninh Cảnh.
Trịnh Hằng nhìn Lục Ninh Cảnh, hôm nay cậu ăn mặc rất tùy ý, áo sơmi bên ngoài trùm thêm một cái áo khoác thoải mái, phối hợp với quần bò. Chân củacậu rất dễ nhìn, đường nét cân xứng thon dài, gầy gò kiên cường, một cái quần bò đơn giản hoàn toàn tô điểm cho ưu điểm hoàn mỹ của cậu, mông có chút vểnh cao, tôn lên dáng vẻ đẹp đẽ, Trịnh Hằng tự nhiên cảm thấy cuống họng hơi khô khốc.
“Cùng tôi ăn một bữa cơm?”
“Mai tôi đi công tác, hôm nay phải về chuẩn bị, cho nên không rảnh.” Lục Ninh Cảnh cảm thấy bản lĩnh từ chối người khác của mình càng ngày càng cao.
“Vậy tôi đưa em về.”
“Không cần, chúng ta không tiện đường, tôi tự về thì tốt hơn.”
Trịnh tiên sinh nhìn Lục Ninh Cảnh, ánh mắt u ám, Lục Ninh Cảnh cho là hắn sẽ có động tác bùng nổ nào đó, tỷ như cưỡng hôn hay gì gì đó, cả người đều tiến vào trạng thái đề phòng. Kết quả, Trịnh tiên sinh đem cái túi trong tay đưa tới trước mặt cậu.
“Đây là thuốc chữa đau lưng mãn tính, lúc trước tôi thấy mẹ em vẫn còn đau, em lấy về cho cô dùng, hiệu quả lắm.”
Mẹ Lục vẫn còn đang trong giai đoạn trị liệu, cho nên mệt mỏi quá mức có thể làm bệnh tái phát, nhưng không nghiêm trọng lắm.
“…” được Trịnh tiên sinh săn sóc, trái lại làm Lục Ninh Cảnh bắt đầu ngại ngùng, làm gì có mặt mũi nhận đồ, “Không cần, cảm ơn ý tốt của Trịnh tiên sinh.”
Trịnh tiên sinh bước lên trước, nhét cái túi vào tay cậu, sức của hắn rất lớn, Lục Ninh Cảnh muốn tránh cũng không được. Trịnh Hằng vẫn lạnh nhạt nói: “Cầm, tôi giữ lại cũng vô ích, lấy về cũng chỉ vứt đi, hơn nữa mẹ em cũng cần.”
“Tôi…”
Trịnh tiên sinh tóm chặt lấy cổ tay cậu, không khách khí cắt lời: “Cự tuyệt nữa tôi sẽ ở ngay chỗ này hôn em
Thân thể Lục Ninh Cảnh cứng đờ, cảnh giác nhìn hắn. Bỗng nhiên thân thể cậu hơi xoay tròn, muốn tránh khỏi ràng buộc của Trịnh tiên sinh ràng, Trịnh Hằng không hề gì, mà là trực tiếp bắt được tay cậu. Lục Ninh Cảnh sớm đoán được hắn sẽ như vậy, chân dồn lực quét ngang qua, Trịnh Hằng tốc độ trái lại còn nhanh hơn, trên tay dùng sức một phen, Lục Ninh Cảnh miễn cưỡng xoay chuyển nửa vòng, tay bị vắt ở phía sau.
“Anh, ” Lục Ninh Cảnh tự coi mình có thể thắng người ta, lần trước thất bại chỉ là bởi vì ở trong nước không tiện, bây giờ nhìn lại, cậu vẫn là quá ngây thơ rồi, “Thả ra!”
Trịnh Hằng cười khẽ, “Đi thôi, đưa em về.”
Lục Ninh Cảnh cúi đầu nghĩ một hồi, lúc này không có từ chối, lên xe.
Hai người trên đường nói chuyện tào lao, mãi đến lúc gần đến nơi, Lục Ninh Cảnh mới rũ mắt nói: “Trịnh tiên sinh, tôi đã suy nghĩ rất kĩ chuyện giữa chúng ta, tôi chỉ thích phụ nữ, cho nên ngài đừng lãng phí thời gian ở trên người tôi, tôi biết tôi sẽ không thể nào thích ngài.”
“Chỉ thích phụ nữ…” Trịnh Hằng sờ sờ cằm, quay đầu nhìn cậu, trên mặt thậm chí còn hơi có ý cười, “Vậy tại sao buổi tối hôm đó tôi hôn em, em lại có phản ứng?”
“Đàn ông bình thường đều như vậy được chưa!” Lục Ninh Cảnh cảm thấy đây chính là nguyên nhân mà Trịnh tiên sinh không muốn buông tha, đơn giản nhắm mắt lại, thông suốt nói, “Tôi chỉ là một người bình thường, chỉ nghĩ tới việc cưới vợ sinh con, ngài cũng là người rộng rãi, cho nên, loại chuyện này là không thể nào, vẫn là tại thừa dịp hai bên chưa thương tổn đến nhau mà buông tay sớm đi. Hơn nữa ngài như vậy làm tôi rất phiền nhiễu, ngài biết đấy, tôi rất bận, cho nên cũng không muốn mấy chuyện này ảnh hưởng đến trong lòng.”
Tuy rằng dạo này Trịnh tiên sinh đa số chỉ là tin nhắn, tình cờ tìm cậu cùng ra ngoài ăn cơm hoặc là hẹn câu cá. Xưa nay đều là người lịch sự, nếu có đùa giỡn một chút thì cũng có mức độ, cho nên kỳ thực cũng không có quấy rầy gì đối với cậu.
Mà Lục Ninh Cảnh cảm thấy nếu cứ mập mờ như vậy thì sẽ cho Trịnh tiên sinh có ảo giác hi vọng, không bằng đơn giản mở miệng nói rõ ràng.
Hơn nữa, đối với đồng tính luyến ái, 26 năm nay cậu chưa hề nghĩ tới, mà bất luận thế nào cũng không muốn ánh mắt chê trách từ người ngoài, nhất là mẹ cậu, sẽ đánh gãy chân cậu mất.
Trịnh Hằng thoáng nhìn ánh mắt thận trọng của Lục Ninh Cảnh, không nói gì.
Lục Ninh Cảnh liếc nhìn sắc mặt Trịnh tiên sinh, thấy hắn không có biểu tình gì, có chút hi vọng: “Có thể không, Trịnh tiên sinh?”
Trịnh Hằng thở dài, dừng xe ở ven đường, hạ kính xe xuống, lấy điếu thuốc ra đốt, cũng không nhìn Lục Ninh Cảnh: “Em thật lòng nói cho tối biết, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có?”
Lục Ninh Cảnh làm người xấu đến cùng, “Xin lỗi.”
“Được thôi.” Trịnh Hằng trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên nói, lấy tay dập điếu thuốc, khời động xe, tiếp tục hướng về nhà Lục Ninh Cảnh.
Ít nhất thời gian này, hắn sẽ không đi tìm Lục Ninh Cảnh.
Trịnh Hằng cũng không phải người dễ buông tay, nhưng vì hắn theo đuổi lại tạo nên nhiều rắc rối cho cậu như vậy, Trịnh Hằng cũng cảm thấy chính mình có điểm nóng vội. Lục Ninh Cảnh mới chia tay bạn gái chưa đến nửa năm, hắn đã vội tấn công, xác thực không thể thực hiện được.
Sau này từ từ tìm cơ hội vậy, chỉ cần bên cạnh cậu không có ai, hắn liền có cơ hội.
Lục Ninh Cảnh đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đôi lúc bị người ta thích cũng là một gánh vác, có thể bỏ thì bỏ.
***
Sáng sớm hôm sau, Lục Ninh Cảnh ngồi máy bay đến thành phố C. Lúc xuống máy bay, một luồng khí lạnh phả đến, Lục Ninh Cảnh không kìm lòng được mà rụt cổ, nhiệt độ thành phố C ít nhất phải thấp hơn 5 độ so với thành phố A.
Tay xách vali, Lục Ninh Cảnh theo dòng người đi ra ngoài, bỗng nhiên trong đám người nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Liễu Diễm, mấy ngày trước vừa mới gặp, hẳn là ngồi cùng chuyến bay với cậu, cô ta cũng đi công tác? Hơn nữa ở bên cạnh cô ta, nếu như nhớ không lầm, chắc là Dương Tần.
Dương Tần, là phó tổng trong truyền thuyết, người có thể đẩy mạnh tiêu thụ trong vòng nửa ngày, hai con người xuất sắc này ở đây là muốn làm gì? Lục Ninh Cảnh suy nghĩ, thành phố C ít công ty lớn, cũng không có chỗ nào có nhu cầu về phần mềm.
Mà chắc chắn cũng không phải khách du lịch.
Lục Ninh Cảnh trong lúc nhất thời cũng đoán không ra, chỉ có thể âm thầm để trong lòng.
Ngày hôm nay cậu đến gặp trưởng bộ phận nhân sự bên đối tác.
Trưởng phòng này họ Lục, là một nhà tư sản. Cậu ngồi chờ trong phòng tiếp đón một lúc thì thấy một vị bụng phệ đi xuống, tuổi chừng bốn mươi tuổi, bất quá lại cho cậu cảm giác rất thân thiết.
“Chào ngài, trưởng phòng Lục, tôi là Lục Ninh Cảnh.” Bắt tay đối phương, Lục Ninh Cảnh đưa danh thiếp của mình qua.
Trưởng phòng Lục cười híp, mắt ở trên người cậu hơi quét qua, sau đó tiếp nhận danh thiếp, cười nói, “Từ xưa đến nay, thiếu niên đa tài thì rất đẹp trai, quả thật không sai.”
Trưởng phòng Lục phi thường khách khí, Lục Ninh Cảnh giới thiệu sơ qua về công ty mình, đối phương rất biết lắng nghe, rồi tán thưởng cách phục vụ của quý công ty, bất quá ông ta cũng là người khôn khéo, nói chuyện chỉ nói ba phần, cùng cậu hàn thuyên vừa đến giữa trưa, Lục Ninh Cảnh cũng không có nói đến nhu cầu bên công ty họ.
Cậu biết chuyện như vậy phải từ từ mà đến, ít nhất quan hệ hiện tại đã xong, chờ đến khi quan hệ sâu hơn, cũng là nước chảy thành sông.
Cho nên Lục Ninh Cảnh cũng không ủ rũ, bái phỏng xong công ty này, Lục cậu liền đi bái phóng một ít khách hàng khác. Mãi đến khi thành phố đã lên đèn thì cậu tự mình giải quyết cơm tối. Lục Ninh Cảnh trên đường đi mua chút đặc sản mang về cho đồng sự.
Mua đồ xong, bởi vì đường này không thể rẽ trái, mà muốn về khách sạn một cách dễ dàng thì chỉ còn cách đi đường ngầm hướng đối diện. Đột nhiên, Lục Ninh Cảnh bị 3 người đàn ông đã chờ sẵn cản lại.
Cậu tưởng đụng phải cướp bóc, dù sao trị an của thành phố C cũng không bằng thành phố A, đường ngầm dưới lòng đất lại hẹp, ít người qua lại nên cướp giật cũng không phải không có. Đối phương căn bản cũng không doạ dẫm vơ vét gì mà chỉ trao đổi ánh mắt cho nhau, một câu phí lời cũng không có, vung cây gậy trong tay lên trực tiếp đập lên người Lục Ninh Cảnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT