*sao sao đát: sau một hồi lăn lộn với bản raw thì mình nghĩ đó là tiếng hôn =))) kiểu như “moazz” hay “chụt chụt” ấy
Vương Vĩ Đình cau mày nói: “Cậu chắc chứ? Nếu lúc đó không quay lại thì chúng ta thất bại hoàn toàn.”
Lục Ninh Cảnh gật đầu: “Tôi khẳng định.”
Lục Ninh Cảnh sở dĩ chắc chắn vậy, là bởi vì ký túc xá của lão Tam gần ngay đây. Vóc người hắn ta cũng na ná cậu nên âu phục của hắn chắc cậu cũng mặc vừa.
Đem tài liệu đưa cho đám Trương Kính, Lục Ninh Cảnh bắt một chiếc xe taxi đến nhà lão Tam. Lúc lên xe cậu gọi cho hắn, lão Tam thì đang trên đường đến công ty, may mà có người giúp việc ở nhà. Thực ra cũng không có gì, chỉ cần nhờ giúp việc chuẩn bị quần áo là được, nhưng lão Tam nghe qua tình huống của Lục Ninh Cảnh thì quay xe trở về.
Năm phút sau xe taxi đã dừng dưới nhà lão Tam, Lục Ninh Cảnh vội vã vào nhà để thay quần áo. Chỉ thay mỗi áo khoác cùng quần tay, áo sơ mi thì có thay hay không cũng chẳng ai nhìn ra, mà cậu cũng lười. Thay xong thì nói lời cảm ơn với người giúp việc rồi lập tức rời đi. Đúng lúc lão Tam trở về, liền đưa cậu đến Hoành Á.
“Làm sao mà chật vật thế?” Lão Tam nhìn cậu vừa chỉnh quần áo, vừa thở hổn hển liền hỏi.
“Đừng nói nữa, ngày hôm nay công ty tớ có buổi giới thiệu phần mềm với Hoành Á, tớ chủ giảng. Kết quả, vừa tới Hoành Á thì bị giội một cốc cacao nóng vào người.”
“Không sao chứ, bị bỏng không?”
“Không sao, may là cậu ở gần đây không thì tớ có kêu trời kêu đất cũng chẳng làm gì được.”
“Thế cũng tốt, ” lão Tam trưng ra bộ dáng rất muốn ăn đòn, “Vừa vặn để lãnh đạo đuổi việc cậu, đến công ty tớ làm.”
“…”
Lão Tam vẫn luôn muốn Lục Ninh Cảnh qua công ty hắn làm. Gia đình hắn rất lợi hại, mẹ thì mở nhà hàng, cũng chính là chỗ lần trước cậu và Trịnh tiên sinh đi, tiền kiếm được cũng kha khá, ba hắn thì mở công ty, kiếm được bộn tiền.
Bất quá, Lục Ninh Cảnh lại chẳng có hứng thú với cái ngành nghề đó, nhà bọ họ bán phần mềm dạy học, đối tượng phục vụ là các giáo sư, Lục Ninh Cảnh thì không thích giao thiệp với các giáo sư. Hơn nữa công ty kia, nhân viên bán hàng phần lớn đều là nữ, Lục Ninh Cảnh không muốn cả ngày đều phải ngồi một đống trong đó.
Lúc lão Tam dừng xe trước sảnh Hoành Á đã là 8 giờ 55 phút, rời đi mới có 5 phút, Lục Ninh Cảnh thở phào nhẹ nhõm. Nói cảm ơn xong, sau khi xuống xe chuẩn bị bước vào, lão tam nói: “Chờ đã.”
Lục Ninh Cảnh nhìn hắn.
Lão Tam vẫy tay với cậu, ra hiệu cho Lục Ninh Cảnh cúi người xuống. Lục Ninh Cảnh nghi hoặc mà làm theo, lão Tam giúp cậu kéo cổ tay áo, miệng vẫn không quên nói: “Cổ tay nhăn như thế, tí nữa lại mất mặt với khách hàng cho coi.”
Lục Ninh Cảnh từ lâu đã quen với cái miệng của lão Tam, cảm kích vỗ vai hắn, “Cảm ơn.”
Lão Tam mỉm cười, cũng vỗ vai cậu, “Đi đi, không thành công thì đừng đến gặp tớ nữa.”
Lục Ninh Cảnh đến phòng hội nghị, người của Hoành Á cũng đã đến. Trợ lý Trần quả nhiên nói đúng, lần này xuất hiện rất nhiều khuôn mặt mới, xem khí chất, đều là những người “không thể coi thường”.
Tuy rằng màn xuất hiện này chỉ là khúc dạo ngắn, nhưng bởi vì trở về đúng lúc, sau khi người chủ trì Hoành Á nói xong phần mở màn, giới thiệu về các khách mời thì đến lượt Lục Ninh Cảnh chính thức lên sàn.
Cho dù trải qua một hồi biến cố, tâm thái Lục Ninh Cảnh rất nhanh đã điều chỉnh xong, mỗi bước chân đều lộ sự tự tin, chưa kể hôm nay cậu lại chỉnh chu, ngăn nắp, nên vừa bước lên đã thu hút vô số ánh mắt.
Lục Ninh Cảnh không chút hoang mang mà cầm mic lên nói, mang theo nụ cười nhìn xung quanh. Hôm nay có hai vị tổng giám đốc xuất hiện, một là Lưu tổng bên bộ kỹ thuật, một là Tần tổng bên bộ tiêu thụ.
Lục Ninh Cảnh thử mic, sau đó nói: “Lưu tổng, Tần tổng, và các vị đang ngồi ở đây, buổi sáng tốt lành, tôi là nhân viên của công ty phần mềm Thịnh – Lục Ninh Cảnh, rất vinh hạnh có thể cùng mọi người ở đây giao lưu…”
Bí thư Diệp cầm một xấp tài liệu, gõ cửa phòng làm việc của Trịnh Hằng, đem vài phần tương đối quan trọng đặt ở bên tay phải hắn, sau đó liền mang những tài liệu đã chỉnh sửa xong sắp xếp ở vị trí tương ứng.
“Bên kia thế nào rồi?” Trịnh Hằng không ngẩng đầu lên, hỏi.
Bí thư Diệp biết là hắn đang nói đến hội nghị của công ty Thịnh Liên, “Lúc này là phần giới thiệu của Lục tiên sinh.”
“Bên công ty có những ai đi?”
Bí thư Diệp kể tên ra, Trịnh Hằng nghe xong hơi cau mày hỏi: “Ngày hôm qua đã nhất trí, tôi nhớ Joe* cũng có đi, hôm nay tại sao lại không đến?”
*bên bản qt thì là Kiều nhưng t để là Joe (tên tiếng Anh của Kiều) cho đúng cái kiểu dùng tên tiếng Anh trong các công ty bên Trung, với cả chỗ này để mỗi chữ Kiều không thôi thấy thốn thế nào ấy:3
“…”
Bí thư Diệp biết lão tổng của mình có quen biết với Lục tiên sinh bên Thịnh Liên, nhất định sẽ rất quan tâm, nhưng không nghĩ tới hắn lại trực tiếp hỏi chuyện này. Kỳ thực Joe là một phó giám đốc của một công ty rất bình thường, lại hay cạnh tranh với bên công ty Thịn Liên, vậy nên bên đó không đến cũng có thể hiểu được, mà Trịnh Hằng đã hỏi đến vậy, cô còn biết nói cái gì.
“Chắc là phó tổng Joe còn có việc phải giải quyết.”
“Hạng mục này nếu đã giao cho hắn thì nên cùng các công ty khác hợp tác, bảo hắn bỏ lại tất cả những việc đang làm.”
Trịnh Hằng giọng điệu chắc chắn, bí thư Diệp thả lỏng, “Được, tôi sẽ đi ngay.”
Lục Ninh Cảnh mới nói xong phần khái quát, cửa sau của phòng hội nghị mở ra, sau đó phó tổng Joe vội vã đi vào. Tống Tranh cũng mấy người khác đứng lên chào hỏi, diễn thuyết của Lục Ninh Cảnh tạm thời gián đoạn, phó tổng Joe lại vung tay lên, rất tùy ý nói: “Cậu cứ tiếp tục đi.”
Lục Ninh Cảnh nói chưa tới một canh giờ (2 tiếng), sau đó đến lượt An Đồng thuyết trình, cuối cùng là phần giao lưu, cũng chính là vấn đề của Hoành Á. Người bên Hoành Á chẳng ai khách khí, những vấn đề họ nêu ra đều sắc bén, Lục Ninh Cảnh cùng An Đồng binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, trả lời suôn sẻ.
Sau đó, Tống Tranh không nhanh không chậm mà đi tới trước mặt phó tổng Joe, đưa tay ra: “Joe tổng, chào anh, tôi là Tống Tranh bên công ty Thịnh Liên.”
Phó tổng Joe liếc nhìn Tống Tranh một cái, sau đó lại nhìn Vương Vĩ Đình ở đằng sau, cũng bắt tay lại, “Xin chào, các cậu có những ý tưởng rất hay.”
Tuy rằng không biết tại sao phó tổng Joe lại biết đến buổi giới thiệu của bọn họ, nhưng đối phương lại tỏ ra dửng dưng, cũng không có ý muốn kết giao, mấy người Tống Tranh đành phải thôi.
Dù sao thì hôm nay cũng khá là thành công, do có phó tổng Joe xuất hiện, như để cho mọi người thấy rằng, phần mềm của Thịnh Liên đối với Hoành Á cũng phi thường quan trọng.
Vì vậy, mọi người cũng khá là hài lòng.
Trịnh Vân Phàm vốn dĩ đã quay trở lại trường học, thế mà ngày hôm nay cũng tới, mặc âu phục với giày da, trông giống như một anh chàng nhỏ nhắn đẹp trai. Sau đó, chờ mọi người đều về hết, đám người Tống Tranh thì thu dọn đồ đạc về công ty, Trịnh tiểu công tử đứng ở một bên, làm bộ muốn nói rồi lại thôi.
“Làm sao vậy?” Tống Tranh buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ đang xoắn xuýt lại, hỏi.
“Anh gần đây không để ý tới tôi.”
“…” Đối với lời nói như cố tình gây sự của Trịnh tiểu công tử, Tống Tranh có chút bất đắc dĩ, “Công việc khá bề bộn.”
“Trước đây dù bận hay không, anh đều hay gọi cho tôi, vậy mà gần đây mới có nói mấy câu đã treo máy. Có phải anh làm quen với tôi chỉ để lợi dụng? ”
Bây giờ trong phòng hội nghị toàn là người của Hoành Á, Trịnh tiểu công tử lại cư nhiên nổi cáu. Mấy lời này mà bị người Hoành Á nghe được, bọn họ chắc chắn sẽ cuốn chiếu dời khỏi đây.
Tống Tranh biết tính nết của Trịnh Vân Phàm đều là được ông bà chiều hư, cũng không tính toán, giải thích: “Hồi trước tôi đi công tác, một ngày chỉ nghỉ ngơi ba, bốn tiếng, thật sự khá bận. Như vậy đi, buổi tối cậu có rảnh không, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm?”
Làm vậy đã nhún nhường Trịnh Vân Phàm lắm rồi, nếu như là bên hợp tác, đã trở mặt thì rất khó để làm ăn tiếp, nên nhất định sẽ thuận theo ngay, không làm hai bên khó xử. Vậy mà Trịnh Vân Phàm rất ngạo kiều, hất đầu một cái, “Tôi không đi, không có thời gian.”
Tống Tranh đỡ trán, hắn cảm thấy được, giữa hắn và Trịnh Vân Phàm đã vượt qua quan hệ hợp tác đôi bên có lợi, chuyển sang quan hệ anh em quỷ dị mà phát triển. Trịnh Vân Phàm ở trước mặt hắn bốc đồng, cũng may nhờ hắn nhẫn nại tốt: “Vân Phàm, đừng nháo.”
Lúc ấy, Trịnh Vân Phàm chuẩn bị ra ngoài thì trợ lý gõ cửa đi vào, nói là Trịnh tổng tìm cậu. Trịnh Vân Phàm bĩu môi, bảo là đã biết. Cậu cũng không dám chọc đến ba mình. Tống Tranh nhìn sắc mặt cậu, biết là đang chờ mình mở miệng, liền vỗ vỗ vai cậu: “Đi đi, tối tôi sẽ gọi cho cậu.”
Trịnh Vân Phàm lúc này mới bất đắc dĩ đi. Mấy người Trương Kính, An Đồng ở bên cạnh đã suýt nghẹn đến nội thương. Vì Tống Tranh có quy định, trước mặt khách hàng, có thể giữ miệng thì hãy giữ, cho nên cả đám người mãi cho tới khi chui lên xe taxi, An Đồng mới là người đầu tiên không nhịn được cười phá lên: “Tống tổng, anh đây lại quen khách hàng vẫn là “thiếu niên” à”
Tống Tranh cũng cười nói: “Cậu ta còn nhỏ, tuỳ hứng là chuyện bình thường.”
Trương Kính cũng phụ họa theo: “Nếu không phải cậu ta là nam, tôi còn nghi cậu ta coi trọng anh, ha ha ha ha.”
Bên kia một xe ba người vô cùng náo nhiệt, bên này Vương Vĩ Đình và Lục Ninh Cảnh thì vô cùng bình tĩnh, hai người câu được câu không mà nói chuyện. Lục Ninh Cảnh lên xe không bao lâu, thì nhận được tin nhắn từ Trịnh tiên sinh hỏi thăm.
Trịnh tiên sinh: Sao rồi? Thành công không?
Lục Ninh Cảnh vì hôm nay thành công nên tâm lý vẫn rất cao hứng, lúc này rất muốn có một người chia sẻ cùng, nhận được tin nhắn của Trịnh tiên sinh, lại càng vui vẻ.
Lục Ninh Cảnh: Ừm, rất thành công, hơn nữa hôm nay không biết đụng vào vận may gì, người phụ trách bên hạng mục đối phương cũng nửa đường “bay đến”, mặc dù “thông đồng” không thành công, nhưng cũng đủ khiến bọn họ coi trọng chúng ta.
Trịnh tiên sinh rất nhanh đã nhắn lại: Vậy à, bước đầu vượt qua, về sau sẽ rất dễ dàng.
Lục Ninh Cảnh: Khó nói lắm, dù sao các công ty khác thực lực so với công ty bọn tôi tốt hơn nhiều. Kỳ thực, trừ phi thái độ của phó tổng Joe đối với chúng tôi chuyển biến, hoặc là Trịnh tổng bên Hoành Á đứng ra ủng hộ thì may ra còn có cơ hội.
Trong lúc kết quả chưa rõ, 3 công ty cạnh tranh vẫn chưa phân cao thấp, hiện tại, chỉ có thể dùng quan hệ để mà tiến.
Bởi vì còn có một công ty to chuyên về phần mềm có quan hệ lâu năm với Hoành Á – Ức Tín, nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, nhất định là hai bên sẽ hợp tác với nhau. Tuy có rất nhiều công ty khác nhưng thành tựu không đủ, nói trắng ra là chất lượng sản phẩm không đạt.
Trịnh Hằng đương nhiên am hiểu đạo lý, đọc tin nhắn Lục Ninh Cảnh, trong lòng thầm nói, không phải là cậu đang quan hệ cửa sau với lão tổng của Hoành Á hay sao, hơn nữa lại mở ra quá nhiều “cửa sau” khác.
Hắn cảm thấy là người “mở đường” thật sự rất sảng khoái, nửa đường chen ngoanh, thậm chí lại có quan hệ “mập mờ” với bên Thịnh Liên. Mặc dù đây là công ty lớn, ở thành phố A nhưng sức ảnh hưởng lại kém xa Ức Tín và các công ty khác. Tuy rằng nếu như cố gắng một chút cũng có có thể trở thành một chiến mã tốt, dù sao trong Thịnh Liên cũng có một số người trình độ rất khá, hơn nữa lại cps Trịnh Hằng ra tay, làm cho đối phương tiến triển rất thuận lợi.
Nếu làm người “mở đường”, cho người ta đi cửa sau, nhưng đây chỉ là cách nếu trong 3 công ty phải chọn một, Trịnh Hằng đương nhiên sẽ chọn Lục Ninh Cảnh, nhưng nếu như cả 3 công ty đều không đạt chỉ tiêu, có là thần tiên cũng không cứu vợt được bọn họ.
Trịnh Hằng suy nghĩ một chút, trả lời: Chỉ cần các cậu không mắc sai lầm, điều kiện phù hợp thì sẽ có cơ hội.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy Trịnh tiên sinh chính là tri kỉ của cậu, ngón tay trượt ở trên màn hình, lại nhớ đến mấy cái emo nhí nhảnh mà Tiểu Lâm hay dùng để chat với cậu.
Trịnh tiên sinh lại nghiêm túc nhắn lại: “đát” là gì?
Lục Ninh Cảnh: …
Đúng là chẳng dí dỏm gì, cậu có thể không trả lời không?
Lục Ninh Cảnh còn đang suy nghĩ nên giải thích thế nào thì Trịnh tiên sinh đã nhắn tiếp.
Trịnh tiên sinh: 【thường được sự dụng trong tình yêu luyến ái, hoắc dùng trong tin nhắn hay các công cụ tán gẫu】từ điển Baidu đã là giải thích như vậy.
Lục Ninh Cảnh lần thứ hai: …
Nó thật sự có nghĩa thế sao?
Được rồi, đối với lý giải cách dùng từ thì cậu cũng không rõ lắm, những thứ này đều là được mấy người Tiểu Lâm mưa dầm thấm lâu, nhìn qua thì tưởng đó chỉ là một từ rất thuần khiết gây cười, hoá ra lại có ý nghĩa như vậy.
Lục Ninh Cảnh nếu như tra Baidu một chút, cậu sẽ phát hiện, kỳ thực từ điển giải thích là: “Đát” [ ghép vần ] bởi 么么哒 [me me da] đọc là “Sao sao đát”, dùng để tâm ý hay sự yêu thích đối với người lớn tuổi hơn. Cũng giống như dùng trong tình yêu vậy…
Trịnh Hằng chỉ là đã cắt xén bớt một đoạn ở phía trước thôi.
Lục Ninh Cảnh không thể làm gì khác hơn ngốc ngốc trả lời: Ha ha ha, tôi đùa chút thôi, cảm thấy từ này rất hay, anh cứ quên nó đi, quên đi.
Trịnh tiên sinh: Được, chụt chụt. =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT