Tại quán bar, Trịnh Vân Phàm uống say như chết, ngồi phịch trên ghế salông trong phòng riêng, hai nhắm mắt lại. Tên nhóc này, cũng không biết là bị cái gì kích thích, buổi tối không ở nhà học cho tốt lại chạy đến đây một mình uống rượu, cũng thật là kỳ ba*.
*kỳ ba: Chỉ người/vật phi thường kì quái, khác với thế tục, thế gian hiếm có. Thím nào đọc ‘Giang hồ biến địa thị kỳ ba’ rồi chắc biết:3
Chắc không phải là chia tay với Nhạc Nhạc chứ, Lục Ninh Cảnh ác ý nghĩ.
Nghĩ thì nghĩ nhưng Lục Ninh Cảnh vẫn phải nhận mệnh mà đem người đang nằm kia đỡ dậy. Vừa mới đụng tới Trịnh Vân Phàm, đối phương đã cảnh giác mà mở mắt ra, giọng điệu không quen nói: “Anh làm gì?”
Lục Ninh Cảnh co giật. Đối mặt với tình địch, cậu vẫn nhẫn nhịn để không tặng cho đối phương mấy quyền vào mặt: “Tống tổng gọi tôi tới đón cậu.”
“Tống tổng nào?”
“Tống Tranh.”
Đối phương nghe đến tên Tống Tranh, mi mắt rũ xuống, ngoan ngoãn tùy ý để Lục Ninh Cảnh đỡ dậy. Lục Ninh Cảnh đỡ cánh tay của cậu, tay không nhịn được mà dùng sức một chút, đối phương nhất thời đau đến hít khí lạnh: “Làm gì đấy?”
“Quần áo cậu trơn quá, tôi không giữ được.” Lục Ninh Cảnh bình tĩnh nói.
“…” Trịnh Vân Phàm nghi ngờ nhìn cậu, sau đó mới cùng đi ra ngoài.
Trịnh tiểu công tử ngày mai tỉnh rượu, nhất định sẽ phát hiện ra, trên cánh tay của mình có thêm vài vết bầm.
Đưa Trịnh tiểu công tử về nhà, Lục Ninh Cảnh còn trông cậy có thể nhìn thấy Trịnh tổng. Đứng trước cửa xoa xoa mặt mấy cái, thế mà Trịnh tổng cũng không có ở nhà, Lục Ninh Cảnh có chút thất vọng, vội tạm biệt bà bảo mẫu của Trịnh gia đang rối rít cảm ơn mình.
Trịnh Vân Phàm không hổ là con trai của lão tổng Hoành Á, ở trong một khu biệt thự nổi danh của thành phố A, bên trong khu biệt thự, nếu không phải người giàu sang thì cũng cao quý. Lối đi bộ rộng rãi, tuỳ tiện bắt gặp một chiếc xe thì cũng toàn là hàng khủng, giá chắc chắn không ít hơn 7 con số.
Song, tất cả những điều trên chẳng can hệ gì tới cậu, hiện tại việc mà Lục Ninh Cảnh quan tâm nhất chính là: Nơi này không có taxi.
Lúc nãy quên không dặn tài xế chờ xe vậy nên bây giờ Lục Ninh Cảnh xiêu vẹo đứng trong gió dưới màn đêm dày đặc.
Chắc không cần ra khỏi khu biệt thự để bắt xe đâu, cậu nhớ khi taxi tiến vào khu biệt thự này, con đường trải dài tít tắp, đi xe cũng mất hơn mười phút, nếu ra ngoài sẽ lạc mất.
Hay là mặt dày một chút, nhìn thấy xe nào đi qua thì cản lại rồi xin đi nhờ?
Có vẻ ổn.
Lục Ninh Cảnh nương nhờ ánh đèn điện thoại để mò đường, tìm mọi cách để ra ngoài. May mà thời gian vẫn còn sớm, chưa tới 10 giờ. Ánh đèn hai bên lề đường rực rỡ, khu biệt thự đồ sộ mà kiêu ngạo nằm giữa một nơi hẻo lánh, cây cối xanh ngắt, cùng với từng mảng cỏ canh biếc xen lẫn vài luống hoa tạo nên một hoa viên rộng lớn.
Ơ nơi tấp nập, sầm uất như thành phố A, lãng phí tài nguyên như vậy cũng chỉ có thể là mấy khu biệt thư như thế này. Chỉ sợ cậu phấn đấu cả đời cũng chỉ mua được cái nhà vệ sinh ở đây. Bất quá Lục Ninh Cảnh cũng không ao ước, cậu rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ.
Trịnh Hằng còn ở bên ngoài xã giao với khách hàng, lúc nghe bảo mẫy gọi điện tới nói tên nhóc Trịnh Vân Phàm kia cư nhiên một mình chạy đến quán bar uống rượu say khướt, trán đột nhiên nhăn lại. Hắn đối với rượu có chút dị ứng, nên Trịnh Vân Phàm cũng được di truyền theo. Bất quá bảo mẫu nói Trịnh Vân Phàm đã uống trà giải rượu, tạm thời cũng chưa phát sinh cái gì, tạm yên lòng.
Tên nhóc này không có lấy một ngày làm người khác bớt lo.
“Cái kia, Trịnh tiên sinh…” Bảo mẫu nói xong chuyện Trịnh Vân Phàm, liền ấp a ấp úng muốn nói lại thôi. Bà cũng không phải bảo mẫu làm lâu ở Trịnh gia, bảo mẫu Vương vì cảm mạo nên bà mới tới thay, chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cha con Trịnh gia, cho nên cũng không rõ tính cách Trịnh Hằng, muốn nói lại không dám nói.
“Còn có chuyện gì?”
“Lúc nãy có vị tiên sinh đưa thiếu gia trở về, tôi quên nơi này không có xe, mà cậu ta lại một mình tìm đường ra. Đường rất xa, tôi sợ…”
Nhà bọn họ chỉ thuê mỗi bác Tề thúc làm tài xế, bác ấy hôm nay lại xin nghỉ, cho nên lời bảo mẫu chỉ sợ dư thừa, Trịnh Hằng nói: “Ai đưa nó trở về?”
“Tôi cũng không rõ, là một thiếu niên rất quen mặt, tôi cũng không hỏi họ tên. Hay là tôi tìm thiếu gia hỏi một chút? Chắc là bạn của cậu ấy.”
“Thôi, để nó nghỉ ngơi đi.”
Trước mắt cũng chẳng có ai đi đón người kia, nhà bọn họ lại cách xa đường cái như vậy, người bình thường đều sẽ tìm bạn bè hay ai đó tới đón, sẽ không ngu ngốc tự mình đi ra ngoài như vậy. Trịnh Hằng cũng không nghĩ nhiều, đợi đến sáng mai Trịnh Vân Phàm tỉnh thì suy xét sau.
Đến lúc hắn xong việc trở về nhà đã là chuyện của 40 phút sau. Thời điềm nhìn thấy Lục Ninh Cảnh đang ngồi xổm bên lề đường chờ taxi, hắn liền hối hận tại sao lúc nãy không hỏi rõ hơn một chút.
Lục Ninh Cảnh đi ra đường cái đã đủ đáng thương, không biết có phải cố tình hay không mà nơi này thật hẻo lánh. Ngoại trừ xe riêng thì vẫn là xe riêng, Lục Ninh Cảnh vô cùng đáng thương mà ngồi xổm ở bên đường đợi hơn mười phút, đến cái bóng tãi cũng không thấy đâu. Cậu đang cân nhắc định làm phiền lão Tam hay ai đó ra đón thì phát hiện người quen.
Lục Ninh Cảnh không nhớ rõ chính mình đã ngồi nhờ xe Trịnh tiên sinh bao lần. Có thể nói lúc cậu và Trịnh tiên sinh gặp mặt thì đều có liên quan đến chiếc xa. Nếu như đem việc bọn họ gặp gỡ viết thành một quyến sách, tiêu đề nhất định sẽ là 《 Hai người • một chiếc xe 》, hoặc là《 Người kia, con đường nọ, chiếc xe ấy 》. Lúc Trịnh tiên sinh dừng xe nói đưa cậu đi, đến khách khí cũng lười thể hiện, trực tiếp leo lên xe người ta luôn.
“Cậu tại sao lại ở đây?” Tuy đáp án đã vô cùng rõ ràng, nhưng hôm nay Vân Phàm không phải đi ra ngoài xã giao, Trịnh Hằng thực sự không nghĩ hai người có dính tới ” quan hệ tình địch ” này sẽ không gây gổ với nhau.
Lục Ninh Cảnh thắt chặt dây an toàn, tâm tình thoạt nhìn vô cùng tốt, trên mặt mang theo nụ cười nói: “Đưa một khách hàng trở về nhà, anh ở đây sao?”
“Ừ” Trịnh Hằng cơ bản đã xác định cậu hẳn là đưa Trịnh Vân Phàm trở về. Nghĩ đến dáng vẻ ngốc ngốc của cậu đi trên con đường dài như vậy, tay lái Trịnh Hằng nắm chặt, “Có lạnh hay không?”
“Không lạnh, hôm nay thực sự cảm ơn anh. Nếu không phải gặp được anh, tôi còn không biết ngồi xổm ở đây đến năm nào tháng nào nữa.”
“Nơi này rất cách biệt, căn bản không có xe taxi, lần sau nhớ gọi bạn bè tới đón, cũng có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Hay là thôi đi, nào dám phiền phức hắn tới đón.
Lục Ninh Cảnh cảm thấy cậu và Trịnh tiên sinh này càng ngày càng dây dưa không rõ. Vốn tưởng đã đem tình nghĩa trả sạch, thế mà lại chồng chất thêm, cậu thật không nhớ rõ chính mình đã nợ nam nhân này bao nhiêu ân tình.
Xe vững vàng mà lao trên đường, Lục Ninh Cảnh ngày hôm nay thực sự có chút mệt, cũng không muốn nói chuyện. Trịnh tiên sinh cũng không có ý gì, chỉ là tình cờ nghiêng đầu, nhìn người đang ngồi ghế phó lái đang chăm chăm ngoài cửa sổ kia. Bóng đêm bao trùm, dưới ánh đèn lộng lẫy mang đến cho con người ta một vẻ đẹp không thực.
‘Bó cỏ non’ này, thật sự có chút muốn ăn thử.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT