Tô Bắc Bằng囧… Nhìn bộ dạng nhỏ xíu tham ăn kia thật sự là rất dễ thương đáng yêu …

“Ông chủ, không bằng cho bé ăn bánhđi, cứtrừ vào tiền công của tôi có được không? ” Tô Bắc Bằng quay đầu lại, nhìn về phía Úy Kiệt.

Úy Kiệt còn chưa kịp trả lời, tiểu gia hỏa này lại tỏ ra không thoải mái.”Làm cái gì mà nói giống như người ta là ăn xin vậy! ! Em không có tiền, nhưng ba ba của em có nha. Ba ba sẽ trả tiền cho em mà. Chỉ… chỉ là…”

Tô Bắc Bằng không hiểu gì …”Chỉ là cái gì?”

“Ai nha, có một bà cô đáng ghét cứ đeo theo ba ba của em, ngay cả khi em đói bụng, ba ba đều không chú ý tới em, em đảnh phảitự mình chạy đi.” Tô Tô ủy khuất cong lên miệng nhỏ, cúi đầu, vuốt ve bụng xẹp đáng thương. Ba ba thiệt là, đến trường học đón bé, nói dẫn bé đi mua bánh ngọt, kết quả có người chào hỏi ba ba thì ba ba liền dừng xe cùng bà cô kia tán gẫu vui vẻ quên cả trời đất. Ba không biết bé đói bụng lắm sao?

Úy Kiệt đem bánh ngọt đưa cho Tô Tô, ôn nhu sờ sờ đầu của bé “Cho em. Vậy em có biết cách nào tìm được ba ba của em hay không?”

Tô Tô vừa ăn vừa lắc đầu, “Không biết. Em chạy đi một quãng xa ơi là xa mới thấy nơi này a. Ai nha, thiệt nhiều bơ!”

“Hiện ở đã trễ thế này, ba ba của em nhất định sẽ lo lắng. Làm sao bây giờ đây? Em có nhớ số di động của ba ba em không?” Tô Bắc Bằng ngồi xổm xuống, nhìn thấy bộ dạng bé ăn bánh ngọt, hồi tưởng lại chính mình trước đây lúc bé có phải hay không cũng mất hình tượng như vậy…?

“Ohm uhm ahm! !” Tô Tô lỗ mũi hướng lên trời mắt mở to, sau đó gương mặt tỏ ra vô cùng vui vẻ, “Không có nhớ! Em chỉ nhớ được số di động của cô gái mà em yêu thương nhất thôi. Em chỉ biết số di động của Dương tỷ tỷ nha!”

Tô Bắc Bằng cùng Úy Kiệt tròn mắt nhìn nhau, tương đối không hiểu được gì. Tiểu quỷ này… Đang lẩm bẩm lung tunggì đây a?

“Vậy em nói cho anh biết số điện thoại di động của Dương tỷ tỷ được không?” Úy Kiệt ôn hòa hỏi.

Không ngờ, Tô Tô có chút khẩn trương nhìn y đề phòng, “Để làm gì? ! Dương tỷ tỷ là của em, anh không được tranh giành với em!”

Nụ cười trên môi Úy Kiệt cứng lại … Thật tình cái đứa nhỏ này là đang ghen sao? Cho là y muốn theo đuổi Dương tỷ tỷ kia sao? Trẻ con bây giờthật sự là … hết nói nổi.

“Em đừng hiểu lầm nha. Anh ấy không phải muốn tranh Dương tỷ tỷ với em. Này, Dương tỷ tỷ khẳng định biết số di động của ba ba em đi? Đến lúc đó là có thể kêu ba ba của em tới đón nha.” Tô Bắc Bằng kiên nhẫn khuyên.Thằng bé nàylàm sao lại nhạy cảm như vậy, thật là phiền phức như người lớn?

Tô Tô vẫn còn tỏ ra bộ dạng chưa an tâm lắm liếc mắt nhìn Úy Kiệt, thấy đối phương có vẻ vô hại, mới yên lòng.”Số điện thoại của Dương tỷ tỷ là…”

“Tô Tô ngu ngốc”

Tô Tô vừa định báo ra số di động, ở cửa lại xuất hiện một bé trai so với Tô Tô cao hơn một chút, bộ dạng như ông cụ non, khí thế làm cho Tô Bắc Bằng cùng Úy Kiệt có chút không được tự nhiên —— như thế nào cảm giác hiện tại trẻ con càng ngày càng trưởng thành sớm vậy?

“Cậu mới ngu ngốc a! ! Cậu tới để làm chi? Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài! ! Một chút cũng không muốn gặp lại cậu.” Tô Tô trừng mắt dựng thẳng, đem bánh ngọt của mình giấu ra sau lưng, giống như sợ bị đối phương cướp đi.

“Phương Dục! Bảo con đi sau lưng ba, thế mà chạy loạn cái gì? !” Có thêm một người nữa bộ dáng hầm hầm chạy tới… Đùng đùng nổi giận đi về phía nam hài kêu Phương Dục kia, nhìn tư thế thật giống như muốn hung hăng đập đối phương một cái. Bàn tay to duỗi ra, đang định bắt lấy Phương Dục, nhưng lại bị đối phương linh mẫn nhanh nhẹn trốn thoát, hướng Tô Tô chạy tới.

Phương Dục không nhìn người hung hăng kia một cái, chỉ nhìn Tô Tô nói “Về nhà.” Lời nói lạnh băng ngắn gọn.

“Không… Không trở về!” Tô Tô chột dạ ánh mắt loạn nhìn xung quanh. Nhưng thật ra là… Bé không nhớ rõ đường quay về như thế nào.

“Thật ngại quá, quấy rầy đến các người.” Một nam nhân so với Úy Kiệt còn cao hơn một chút, đeo một cặp kính che lại ánh mắt hẹp dài lóe ra, lên tiếng xin lỗi, xem khuôn mặt… tuy rằng cùng Úy Kiệt ôn nhu xinh đẹp bất đồng, nhưng là loại Tô Bắc Bằng muốn được trở thành như vậy nhất, diện mạo thực ra dáng nam nhân. Một cái áo xanh với quần kaki trắng nhẹ nhàng thoải mái làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ.

“Ôi chao! Tô Tô? Ba ba của cháu đâu?”

“Phương thúc thúc… Cháu không biết.” Tô Tô lễ phép kêu một tiếng, sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn bánh ngọt.

“Hừ, chỉ có biết ăn thôi!” Phương Dục hai tay ôm ngực, trừng mắt nhìn Tô Tô, “Ăn chậm một chút.”

“Dựa vào cái gì? ! Tớ muốn ăn nhanh thì sao!” Tô Tô không nghe lời, vừa nãy còn ăn thật chậm, hiện tại liền cho khối lớn vào miệng cắn, ăn miếng này chưa xong đã cắn miếng khác. Kết quả bi kịch đã xảy ra…”Ngô ngô…” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, miệng còn nhét đầy bánh ngọt.

Úy Kiệt vừa định đi lấy ly nước, không nghĩ tới đã có người so với y nhanh hơn.

Phương Dục vô cùng sốt ruột, Tô Bắc Bằng nhìn thấy bé ấy nhanh tay nhanh chân, tìm đúng mục tiêu, thẳng hướng tủ lạnh trong quầy, mang sữa tới, nhanh chóng cắm ống hút vào, đưa cho Tô Tô. Thấy Tô Tô hút vài hơi, bé ấy liền vỗ vỗ phía sau lưng Tô Tô, giúp Tô Tô thuận khí .

Tô Bắc Bằng cảm thán, mỉm cười lắc đầu. Tiểu hài tử chính là như vậy a. Rõ ràng thực quan tâm đối phương, nhưng luôn giả bộ không muốn cùng người ta giao hảo tốt. Ai dô ~ thật là đáng yêu.

“Cám… cám ơn…” Đại khái là bị nghẹn làm cho Tô Tô trong mắt ngân ngấn nước, có chút thẹn thùng nhìn về phía Phương Dục cảm ơn.

Tất cả mọi người đều nhìn rõ, Phương Dục kia trên khuôn mặt lạnh băng có chút hơi hơi đỏ ửng, bé không dám trực tiếp nhìn Tô Tô, quay đầu đi, trong tay cũng càng thêm nhẹ nhàng chậm chạp vỗ vỗ lưng cho Tô Tô.

Phương Tuyền lấy điện thoại cầm tay ra thì Tô Bắc Bằng liền đỏ mắt… CM thật quá đáng, sao lại là người có tiền như vậy chứ! ! Không ngờ là Iphone 4 … Mệnh số a mệnh số … Đồng dạng là người, ông trời sao lại không công bằng vậy. [ lúc tác giả viết ra truyện này thì Iphone 4 đang là mẫu mới nhất ]

“Lão Đại, anh không cần con trai nữa sao?”

“Tôi đang đi tìm bé đây. Bé đang bên cạnh cậu à? Cậu đang ở đâu?”

“Ở tiệm bánh ngọt bên cạnh nhà của tôi.” Phương Tuyền nói xong liền cúp, mỉm cười nhìn về phía Tô Tô, “Ba ba của cháu đợi lát nữa sẽ chạy qua. Không cần phải gấp gáp ăn đâu.”

Tô Tô gật gật đầu, có chút ngượng ngùng đem vật bánh ngọt đang cầm trên tay đưa cho Phương Dục “Cái kia… ngươi có muốn ăn không?”

Tô Bắc Bằng rõ ràng nhìn thấy Phương Dục ánh mắt nháy mắt liền sáng, nhưng lại cố ra vẻ, mất tự nhiên nói “Không cần. Ăn nhiều sẽ béo.”

“Không cần thì thôi! !” Bị đối phương từ chối, Tô Tô lòng tự trọng bị đả thương, thân mình xoay lên, thoát khỏi Phương Dục vuốt ve, đi đến một bên tiếp tục chính mình ăn. Chia cho cậu ta ăn còn không cần, thật đáng ghét. Ngẫm lại vẫn có chút khó chịu, hướng Phương Dục thè lưỡi, lúc này mới ai ya ăn bánh ngọt.

Phương Tuyền sớm đã quen thuộc trường hợp này, đã không còn kinh sợ khi thấy chuyện quái dị . Thường xuyên nhìn phía cửa, lần thứ tám y liếc xem đồng hồ, rốt cục gặp được bóng xe quen thuộc.

Lăng Quân Diệu xuống xe, vừa mới đi vào tiệm bánh ngọt liền nhìn thấy con trai của anh rất là không tao nhã đang gặm bánh ngọt, bên cạnh là tiểu gia hỏa Phương Dục đang đứng.”Cám ơn cậu, Phương Tuyền.”

Tô Bắc Bằng nháy mắt hóa đá. Mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đi giầy tây này… Tóc chải thật sự chỉnh tề, xem khuôn mặt anh tuấn giống như là tác phẩm kiêu ngạo nhất của ông trời. Dáng người cao to, bả vai dày rộng, hai chân thon dài… Cậu có thể tưởng tượng ra được, thắt lưng bị bao vây ở bên trong y phục có bao nhiêu là cường tráng !

Thanh âm này thanh âm này… Cùng Thư Hiệp heo là rất CMN giống ! Tô Bắc Bằng lòng có chút không khống chế được, lung tung nhảy lên.

Lăng Quân Diệu thấy đứng ở sau lưng Tô Tô là một nam sinh mang vẻ mặt có chút quỷ dị mà nhìn anh, anh bắt đầu hoài nghi trên mặt mình có phải hay không dính bẩn hay dính gì khó nhìn nào đó? Hay là… Đối phương đã phát hiện mình là tổng tài tập đoàn Thần Dương? Anh gần nhất… Không có lên tạp chí đi?

“Làm sao vậy vị tiên sinh này? Trên mặt tôi có phải hay không bị dính gì đó àh… ?” Lăng Quân Diệu có chút kỳ quái sờ sờ khuôn mặt của mình.

Oa tắc… Ngữ điệu kia cũng là tương tự như vậy… Bất quá, Thư Hiệp heo có đẹp trai như vậy sao? Có sao? ! Khẳng định không có! Nhìn khí chất của người ta, phi quan tức phú (*), dáng vẻ không giống như Thư Hiệp heo, cả ngày chỉ biết buồn nôn, chẳng nói được câu nào là bình thường.

(*) Phi quan tức phú: không phải quan thì cũng là người giàu.

“Tiên sinh?”

“A… Ách, không… Không.” Tô Bắc Bằng khẽ run rẩy, hoàn hồn. Ánh mắt chột dạ loạn phiêu, câu nệ đứng ở phía sau Úy Kiệt. Hãy để cho bóng lưng ôn nhu của ông chủ che khuất tâm hồn nhỏ bé của cậu đi. Thật sự là quá dọa người… Lại có thể nhìn một người nam nhân đến xuất thần, người ta không biết còn tưởng rằng cậu không bình thường, đối đàn ông đẹp trai nhất kiến chung tình… A phi!

Lăng Quân Diệu nhíu mày, nhìn Tô Tô cũng ăn xong rồi, liền hỏi, “Bé ăn cái bánh ngọt này là bao nhiêu tiền?”

“16, hơn nữa thêm bình sữa kia là 20. Thỉnh đến bên này, tiên sinh.” Úy Kiệt mỉm cười dẫn dắt Lăng Quân Diệu đến trước quầy tính tiền.

Phương Tuyền tức giận nhìn Phương Dục, có chút dùng sức dắt tay của đối phương, sau đó nhìn đồng hồ rồi quay lại cười híp mắt nói với Lăng Quân Diệu “Lão Đại, chúng tôi đi về trước .”

“Hảo.” Lăng Quân Diệu gật gật đầu, “Cám ơn cậu, Phương Tuyền.”

“Ông chủ, tôi… Tôi cũng phải đi về. Tạm biệt.” Không biết sao lại thế này, Tô Bắc Bằng cảm giác đứng ở chỗ này có điểm khó chịu như bị dày vò… Không gian đặc biệt khó thở, cậu chẳng có dũng khí để mà hít thở.

Lăng Quân Diệu nắm lấy tay Tô Tô lên xe, vẫn chưa khởi động máy xe. Nhìn thấy Tô Bắc Bằng bước đi như bay rời đi, môi khẽ mím môi, lấy ra Iphone 4S, tìm tên ‘Nhẹ cười’, gọi tới. Quả nhiên, người nọ ngừng lại, chẳng qua giống như là do dự có nên nghe điện thoại hay không?

“Alo… ?” Tô Bắc Bằng do dự thật lâu, ngẫm lại vẫn là tiếp.

“Đêm nay, cậu có onl game không?”

“Có a.” Tô Bắc Bằng lại nghĩ tới thanh âm của nam nhân vừa rồi, thật sự rất giống…”Làm sao vậy?”

“Ân. Không có gì, vậy cậu trước đi ăn cơm đi.”

“Ân. Treo a.” Tô Bắc Bằng sau đó cúp điện thoại, tiếp tục hướng trường học đi.

Lăng Quân Diệu ý cười càng sâu, tâm tình có chút vui. Lúc trước chỉ biết rằng dãy số di động này cho thấy đối phương cùng mình là ở chung một thành phố. Chẳng qua không nghĩ tới duyên phận lại là một thứ kỳ diệu như vậy, để cho anh với cậu không hẹn mà gặp, không hề có gì báo trước.

Không nghĩ tới Nhẹ cười là chàng trai xinh đẹp như vậy, làm tim anh rơi mất rồi, hiện tại hẳn là phải ra sức theo đuổi cậu ấy đi? Đương nhiên, cần thoát khỏi người đàn bà kia mới được. Nghĩ nghĩ, gọi một cú điện thoại cấp đại ca.”Uy? Ca, giúp em hẹn Trần thế thúc, tìm một thời gian nào đó, cùng đi uống chén rượu đi.”

“Nha, rốt cục muốn ba mặt một lời?”

“Ca a, các người không cần lo lắng cho em.”

“Chúng ta thì không có gì, chỉ là cậu phải biết rằng nhị ca của cậu lo lắng cho cậu thế nào.”

“Được rồi, em sẽ tìm một thời gian nào đó cùng nhị ca nói chuyện.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Quân Diệu tắt hẳn nụ cười. Kỳ thật nhị ca vì anh làm quá nhiều a, sự kiện kia đều đã qua nhiều năm như vậy …

“Ba ba?” Lên xe đã lâu như vậy, vẫn chưa về nhà, Tô Tô có chút buồn bực. Ba ba sắc mặt giống như có chút tái nhợt. Lăng Quân Diệu quay đầu lại mỉm cười, lúc này mới khởi động xe chạy về nhà.

Lúc Tô Bắc Bằng onl game, Thư Hiệp heo đã onl. Cậu có chút run sợ pm qua.

Khung nói chuyện phiếm:

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Thư Hiệp heo, xế chiều hôm nay người có tới tiệm bánh ngọt Noãn Noãn hay không… ?

Trong lòng cậu bắt đầu mâu thuẫn. Nếu nam nhân đó thật sự là y, cậu sẽ hối hận, bởi vì không có đứng nói chuyện thêm vài câu. Nếu không phải… Cậu cũng lại sẽ thất vọng.

[ Thư Hiệp ]Không có a. Bất quá Thân ái… Ngươi cũng là ở DM thị?

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Ân. Chẳng lẽ ngươi…

[ Thư Hiệp ]Ta cũng vậy nha. Hắc hắc… Thật có khi khéo là chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà không biết nhau đó.

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Rất không có khả năng đi? DM thị nói như thế nào cũng rất lớn, thành phố thương nghiệp phồn hoa tấp nập mà.

[ Thư Hiệp ]Chưa chắc. À mấy ngày nay giúp ngươi xoát kinh nghiệm đều dùng để up tu luyện hết cả rồi. Đã đến giờ, đi lãnh trân thú sinh sản nào.

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Nhanh như vậy liền sinh sản lần hai sao?

[ Thư Hiệp ]Đó là do phu quân của ngươi rất có năng lực đó biết không!

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Cút!

Cái vụ sinh sản trân thú này thật ra cần rất nhiều may mắn, người có ID may mắn sẽ sinh sản ra trân thú biến dị tư chất cao ơi là cao, thật sự rất cao. Còn người ID xui xẻo … giống như Tô Bắc Bằng chẳng nói đến sinh sản trân thú … chỉ việc xoát Mã Tặc vài trăm con cũng không lụm được cái Tiên lữ tình duyên đồ tường nào, thật là đả kích không thể nào gượng dậy nổi.

Cho nên thực tự nhiên… Ngốc ngốc ngưu sinh ra tư chất là 1868 … Rất thấp có phải không? Ngay cả đời cũng thấp, muốn dắt đi dạo cũng chỉ là sát phong cảnh thêm mà thôi! !.

Ngay cả con của Thư Hiệp bên kia cũng thực thê thảm … Như thế nào gien ưu tú như thế liền sinh ra đời sau nát vụn như vậy? Tô Bắc Bằng phát điên.

【 Bang phái 】[ Chiến Ý Phi Dương]đáng thương cho lão đại chị dâu…

【 Bang phái 】[ Mộc tử mộc ]khụ… Là bởi vì đại thần… không đủ cố gắng?

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Nương tử của ta đêm nào cũng tiêu hồn thực cốt, ta sao lại không đủ cố gắng? !

【 Bang phái 】[ Mộc tử mộc ]phốc! ! Cố gắng cố gắng! ! Nam Nam sinh tử vốn không dễ dàng, cho nên không sinh ra thượng hạng, cũng không thể tránh được.

【 Bang phái 】[ Cầu ái ]Bạn trẻ Mộc Tử… Ngươi thật sự là vừa tà ác lại phóng đãng.

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]nếu không sinh ra thượng hạng… Kim nguyên bảo của ta giống như lá cây rơi rụng, lương tâm đau đớn.

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]lão bà, chỉ cần chúng ta cố gắng! ! Nhất định sẽ có.

【 Bang phái 】[ Mạch thượng Liễu Nhứ ]cố gắng cố gắng! ! Các đồng chí, ta vừa giết người

【 Bang phái 】[ Nhan tịch ]( ⊙ o ⊙) a! Thật sự a? Lợi hại lợi hại, đối phương bao nhiêu cấp?

【 Bang phái 】[ Mạch thượng Liễu Nhứ ]ách… 56?

【 Bang phái 】[ Phá bàn tính ]… Mỹ nhân này có phần túng.

【 Bang phái 】[ Tọa ủng thiên hạ ]…

【 Bang phái 】[ Thương Ly mộng ]囧… Tiểu Mạch, ngươi nói ngươi một acc 5566 đi khi dễ người ta một acc 56 tay mới, khụ…

【 Bang phái 】[ Mạch thượng Liễu Nhứ ]ai bảo hắn ks mỏ khoáng của ta? ! Ta thật vất vả đi học để chế tạo đồ thủ công. Phi! Ta còn muốn rửa sát khí nè.

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]Tiểu Mạch tiểu thư, ngươi đến nay vẫn là uy vũ không giảm như năm đó.

【 Bang phái 】[ Mạch thượng Liễu Nhứ ]đó là đương nhiên! !

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]ta cũng muốn học chế thủ công…

【 loa 】[ Thư Hiệp ]Thu mua đá tạo đồ, vải bông cấp ba, bí ngân cấp 3.

Mọi người trong Chân trời góc biển rất muốn đem lão đại ra mà phỉ nhổ. Lấy lòng bang chủ đại nhân cũng không cần mau lẹ như vậy đi? Vừa mới nói muốn chế thủ công, loa liền phát lên rồi. Thật sự là… Lại còn là nguyên liệu cao cấp, không hao tổn tý sức lại có khả năng chế ra đồ ngon.

【 Bang phái 】[ sô-đa bính ]Chị dâu, ta tới dạy ngươi.

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]biến đi

Đại thần độc chiếm dục thật mạnh mẽ, sao có thể để cho lão bà của mình bị người khác dạy dỗ? Dạy dỗ dạy dỗ, phải là anh tự mình bồi tiếp a?

Khung nói chuyện phiếm:

[ Thư Hiệp ]Chế thủ công rất đơn giản. Có nguyên liệu là được, ta nhớ là ta đã giúp ngươi học cái kỹ năng sống chế đồ bằng vải bông và bí ngân, ngươi mở khung kỹ năng ra xem.

Tô Bắc Bằng nghe theo, quả nhiên. Hơn nữa đều là cấp 10. Thư Hiệp đem vải bông cùng bí ngân thu mua được giao dịch qua, còn nói:

[ Thư Hiệp ]ngươi có thể đem năm cái cấp ba hợp lại thành một cái cấp bốn, như vậy tỷ lệ ra đồ ngon sẽ cao hơn. Chẳng qua ta chỉ mới mua được 5 cái.[ Chế đồ bằng vải bông và bí ngân cấp 3 và 5 tỷ lệ ra đồ ngon rất thấp, ai biết các mánh khóe căng thời gian thì mới chế được đồ tốt. Còn bình thường thì 4 5 6 sao mà thôi. Nhưng bí ngân và vải bông cấp 4 thì lại chế đồ ra tỷ lệ 7 8 sao nhiều hơn. Hầu như ai muốn chế đồ tốt đều dùng cấp 4 chứ không phải cấp 3 5 ]

[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]không có việc gì, dù sao là tùy tiện làm làm.

[ Thư Hiệp ]ân.

Tiếp theo Thư Hiệp chỉ cậu mua đá tạo đồ, sau đó chế tạo, mua kiểm định.

Cậu dùng ba cái bí ngân làm ra nhẫn Hoàng Địch 95 cấp, bốn cái vải bông làm ra giày Huyền thế thánh ngoa 94 cấp. Lúc giám định đồ, Tô Bắc Bằng có chút khẩn trương, từng món từng món kiểm định, một lần so với một lần chịu đả kích…

Thế nhưng… Thế nhưng không có một món nào, không có một cái nào là quá 5 sao. Cõi lòng tan nát như thủy tinh vỡ vụn rơi đầy đất. Sau nhiều việc suy đi tính lại thì … Tô Bắc Bằng không thể không thừa nhận, cậu thật sự rất đen.

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Bà xã, thế nào?

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]không một cái nào 5 sao trở lên …

【 Bang phái 】[ sô-đa bính ]ngươi xem đi lão đại, đã bảo là ta tới dạy.

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]…

Lúc này Tô Bắc Bằng chứng kiến thế giới có tin tức nhiều người bán trang bị thủ công 7 8 sao, đây quả thực là đangchâm chọc cậu! !

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]ta cảm thấy được nguyên nhân lớn nhất là… Ngươi còn chưa có gả cho ta.

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]… Liên quan gì?

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]không phải đều nói sao? Nhất nhân đảo môi tổng hội hữu tẫn đầu, chích yếu kết cá hôn trùng trùng tẩy tựu hành liễu. [ Ngụ ý xui xẻo thì chỉ cần kết hôn để xung hỷ là xong ]

【 Bang phái 】[ Nhan tịch ]kết đi kết đi, xem các ngươi đơm hoa kết trái , chúng ta lại tiếp tục đi tìm CP khác.

【 Bang phái 】[ Ta có một con thảo nê mã ]Nhẹ cười sama, đại thần chờ đã lâu rồi…

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]… Họ Thư kia.

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]Thân ái, ôn nhu một chút a~~?

【 Bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]…

“Em là tâm can bảo bối của anh, yêu em yêu đến không đường thối lui, cả đời này đều không hối hận…”

Điện thoại vang lên, Tô Bắc Bằng nhìn thoáng qua, tim đập vẫn là chậm một nhịp… Đây không phải ở trong trò chơi nói xong rồi sao? Thư Hiệp lại lên cơn điên gì mà gọi điện lại nữa đây?

“Alo?”

“Nhẹ cười … Chúng ta, kết hôn đi.” Thanh âm Lăng Quân Diệu cũng không quá ổn, thở… cũng có chút dồn dập.

Đầu óc Tô Bắc Bằng nháy mắt trống rỗng. Không thể kịp phản ứng những lời này … Kết, kết hôn? ! Kháo, Đùa gì kì vậy. Đừng nói tới ở trong nước hôn nhân đồng tính không được cho phép, cho dù là mến nhau… cũng phải chịu bao nhiêu người kỳ thị chẳng hạn?

Hơn nữa hơn nữa… Hai người bọn họ không tình cảm tới mức này đi? Còn chưa hề gặp mặt chưa hề kết giao! ! Tim đập rộn lên, Tô Bắc Bằng cảm giác mình nóng đến đổ mồ hôi . Tay nắm điện thoại có chút không xong … Có một người đàn ông đang cầu hôn cậu… Không đúng, Mie… Hẳn là nói trong trò chơi đi! !

Điên quá điên quá, cậu rốt cuộc là suy nghĩ loạn cái quái gì vậy? Tô Bắc Bằng ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình một phen, giả bộ trấn định.”Kết liền kết đi, khi nào thì kết hôn?” Dù sao kết hôn cũng không có gì tổn thất, còn có kỹ năng phu thê có thể sử dụng. Không phải có thêm một cái danh hiệu thôi sao? Nếu thích thì cứ cùng nhau chơi trò kết hôn. Không có gì không có gì, thật sự không có gì !

“Do cậu quyết định.” Lăng Quân Diệu nhìn thấy tương lai tươi sáng, thậm chí ở trong đầu hình dung ra một bức tranh tráng lệ trong phòng tân hôn, hình ảnh Nhẹ cười che khăn hỷ đỏ thẫm, im lặng ngồi ở đầu giường chờ anh. Tâm tình càng thêm kích động .

“Ân. Hỏi mọi người một chút đi. Trước cúp vậy, vào trò chơi nói.”

“Hảo.”

【 Bang phái 】[ Thư Hiệp ]ta cùng Nhẹ cười sẽ kếy hôn vào tối thứ sáu lúc tám giờ, các ngươi đều có thời gian đi dự hết chứ?

【 Bang phái 】[ chưa bao giờ thảo nó ]lão đại rốt cục “Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh”.(mây tan thấy trăng sáng)

【 Bang phái 】[ ta có một con thảo nê mã ]không thành vấn đề không thành vấn đề, chuẩn bị tốt tiền lì xì đi! ! Không lớn ta không lấy! Cũng không thèm chúc phúc.

【 Bang phái 】[ cầu ái ]có thời gian có thời gian.

【 Bang phái 】[ cầu bạo ]có! Nếu lão bản dám để cho ta tăng ca, ta sẽ bãi công!

【 Bang phái 】[ nhan tịch ]nga ha ha a…

【 Bang phái 】[ không cần sờ ta ]anh anh anh… Cảm giác như là khuê nữ của ta phải gả đi, có điểm kích động.

【 bang phái 】[ Thư Hiệp ]cút!

【 bang phái 】[ Nhẹ cười nghiêng thế gian ]cút!

Hai người đồng thời phát ra chữ cút.

Bang chúng tiếng lòng: ăn ý tới mức này rồi?

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nga ha ha ha ha, đã lâu Cập Nhật đến đây thân nhóm. Tiếp tục đoán thử Phương Tuyền là ai đi? !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play