Nửa đêm, khi Tiểu Hoa Bì chít chít muốn đánh thức Hoa Vị Miên, làn khói dày đặc cuồn cuộn đã tràn đầy doanh trướng, lúc này, Hoa Vị Miên một thân mồ hôi lạnh, nếu nàng còn ngủ tiếp thì cả đời cũng đừng nghĩ tỉnh lại!
Bị khói dày đặc làm sặc đến mức ho khan, Hoa Vị Miên che miệng che mũi từ trên giường bò dậy, mắt thấy bốn phía đều là ánh lửa, hun khói đến mức khiến nàng rơi nước mắt, đông tây nam bắc đều không nhìn rõ.
Thời điểm Tông Chính Sở chạy tới nhìn thấy một biển lửa, tùy tay bắt được một người lính hỏi: “Tiên tử đâu?!”
Tên lính này trùng hợp là người lúc trước, hắn vội nói: “Tiên tử vẫn ở bên trong! Nàng. . . . .”
Lời còn chưa nói hết, Tông Chính Sở đã đoạt thùng nước trong tay hắn, dội từ đầu xuống chân, một cái lắc mình liền vọt vào trong biển lửa.
Thanh Dương còn chưa kịp ngăn cản đã không thấy bóng dáng, hắn liền vội vàng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tiểu binh kể lại chuyện Hoa Vị Miên trao đổi cờ với hắn để phòng ngừa Tây Hoa quốc tới đánh lén, Thanh Dương nghe xong muốn cười cũng không được, tiểu nữ nhân kia rõ ràng là lười biếng, lại vừa vặn nói trúng thôi!
Tông Chính Sở lòng như lửa đốt vọt vào, nhưng căn bản không thể thấy gì, hắn la lớn: “Hoa Kỳ! Hoa Kỳ!”
Hoa Vị Miên đang chảy nước mắt, đột nhiên nghe được thanh âm của hắn, thực sự cảm thấy vô cùng tuyệt vời, đây chính là cái gọi là tiếng trời đi!
“Ta ở chỗ này! Tông Chính Sở!” Hoa Vị Miên hướng tới nơi phát ra thanh âm đi tới, “Ta ở chỗ này!”
Đi chưa được mấy bước, vừa vặn đụng phải tay Tông Chính Sở vươn tới, hắn ôm chặt nàng, đem khôi giáp của mình khoác lên người nàng, ôm eo nàng nói: “Cúi đầu”
Tông Chính Sở mang theo nàng bay lên cao, vung kiếm chém đỉnh lều, hai người thoát thân ra ngoài.
Vừa đáp xuống đất, binh linh bên cạnh rối rít vây quanh nói: “Tiên tử thật là thần cơ diệu toán nha. . . . .”
Hoa Vị Miên thấy sắc mặt âm trầm của Tông Chính Sở, lại thấy biểu tình cười mà như không của Thanh Dương, lúng túng nhìn cả hai.
Trong doanh trướng.
“Đau quá! Ngươi nhẹ một chút!” Hoa Vị Miên hét ầm lên với Thanh Dương đang bôi thuốc cho nàng.
Thanh Dương lườm nàng một cái, nói: “Lúc này biết đau, đáng đời.”
“Tốt xấu gì ta cũng bảo vệ lương thực của các ngươi, ngươi đối xử với ta như vậy sẽ gặp báo ứng!” Hoa Vị Miên trợn tròn mắt.
“Ta nên gặp báo ứng, nên bị trời đánh ngũ lôi!” Thanh Dương đè chân của nàng nói: “Ngươi yên ổn chút, ta phải bôi thuốc!”
Khí áp rất thấp, Hoa Vị Miên có thể cảm giác tòa băng sơn sau lưng đang bão tuyết, không có dũng khí quay đầu lại nhìn, nàng không thể làm gì khác ngoài cúi đầu nhìn Thanh Dương bôi thuốc.
Thanh Dương đem băng gạc quấn quanh, phủi phủi tay, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Hoa Vị Miên nói: “Ta xong chuyện rồi, đi đây!”
Hoa Vị Miên cắn răng, đúng là cỏ nơi đầu tường!
Một đôi tay lớn xoa nhẹ chân bị thương của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng cũng dọa sợ Hoa Vị Miên, nàng run rẩy nói: “Vậy, ta. . . . .”
“Nếu ta không đi vào, hôm nay ngươi cũng không ra ngoài?” Tông Chính Sở đột nhiên nói.
Hoa Vị Miên sửng sốt, thu thu chân lại: “Ta không phải không muốn ra ngoài. . . . .”
Tông Chính Sở nghiêm khắc trừng mắt: “Lần sau không cho phép!”
Hoa Vị Miên thấy ánh mắt của hắn, lần đầu nghiêm túc, vẻ mặt cực kỳ nghiêm nghị, “Nếu ngươi không phạt ta đi trông coi lương trướng không phải sẽ không có chuyện gì sao?”
Tông Chính Sở nhất thời bị nghẹn, nàng chính là được tiện nghi còn ra vẻ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT