Nhưng mà Hoa Vị Miên cũng không nghe lời như vậy, dĩ nhiên, Tiểu Mao cũng không nghe lời, dù Hoa Vị Miên đã liên tục cảnh cáo nó, nó vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước cắn chết bồ câu đưa tin của Tông Chính Sở.

Thời điểm con bồ câu thứ ba hương tiêu ngọc vẫn, Tông Chính Sở rốt cuộc không khống chế được sự lạnh lùng bạo lực của hắn nữa, thời điểm hắn cầm kiếm lên muốn xông thẳng vào ba năm tâm huyết của Thanh Dương, Đinh Tiểu Hà đột nhiên vội vội vàng vàng chạy vào, “Tướng quân, Vương tướng quân cấp báo, xin ngài đến trướng nghị sự!”

Hoa Vị Miên thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Mao, đại nạn không chết tất có phúc về sau a!

Tông Chính Sở lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Ngươi cũng cùng đi.”

Hoa Vị Miên đi theo hắn vào trướng nghị sự.

Mấy vị tướng quân cùng phó tướng một chút cũng không để ý đến sự xuất hiện của nàng, Vương Miểu vội vàng đến trước mặt Tông Chính Sở nói: “Tướng quân, thành Vu Lam có động tĩnh khác thường!”

Tông Chính Sở nghe vậy bình tĩnh nói: “Chuyện gì xảy ra?”

“Thám tử báo lại, rất nhiều viện quân tới thành Vu Lam.” Lý Triêu Giang nói: “Đều là kỵ binh được huấn luyện tốt.”

“Bao nhiêu người?” Tông Chính Sở lời ít ý nhiều hỏi.

“Hai mươi vạn viện quân.” Vương Miểu nói.

Quân đội của Tông Chính Sở tổng cộng là hai mươi vạn người, trong thành Vu Lam có năm vạn binh lính đóng quân, hiện tại tăng thêm hai mươi vạn, vậy là hơn bọn họ năm vạn.

Trầm tư một chút, Tông Chính Sở nói: “Ngọc Phong cốc đã thông đường chưa?”

Lưu Tại Nghĩa đứng ra nói: “Còn cần thêm một ngày.”

“Tướng quân, thám tử phát hiện được tung tích của Trần Thất ở Vu Lam thành.” Sắc mặt Vương Miểu khó coi nói.

Lông mày ngọn núi khẽ nhíu, Tông Chính Sở nói: “Đề phòng đánh lén, tối nay tăng gấp ba lần tuần tra ban đêm. . . . . .”

Đột nhiên hắn đưa mắt nhìn sang Hoa Vị Miên: “Tiên tử nói lương thực là trọng yếu nhất, cho nên thỉnh nguyện đi trông coi kho lúa.”

Hoa Vị Miên thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà, nàng cũng không biết có chuyện gì tốt, mới vừa nghĩ muốn từ chối, liền nghe Vương Miểu nói: “Tiên tử thật phi phàm, mạt tướng cũng nghĩ như vậy, tam quân chưa thể vận chuyển lương thực đi được, trách nhiệm nặng nề như vậy người bình thường khó có thể đảm đương, làm phiền tiên tử!”

Mấy người còn lại cũng vội vàng tiến lên từng bước chắp tay thi lễ với Hoa Vị Miên, cùng hô lên: “Làm phiền tiên tử!”

Hoa Vị Miên miễn cưỡng cười một cái, gật đầu nói: “Không thể chối từ, không thể chối từ. . . . .”

Chấp nhận đi, Hoa Vị Miên, đắc tội Tông Chính Sở, chỉ có thể ngủ ở phòng chứa củi!

Khi Hoa Vị Miên chuẩn bị đi đến phòng chứa củi, Tiểu Mao hết sức không có nghĩa khí phủi mông rời đi!

Hoa Vị Miên ôm Tiểu Hoa Bì, thở dài nói: “Hoạn nạn mới thấy chân tình a!”

Trướng chứa lương thực so với các trướng khác to gấp mấy lần, từng túi gạo cùng bột mì chất thành một chồng cao, Hoa Vị Miên nhìn một đống này, nửa đêm nếu có động đất, nàng ngủ bên trong không phải bị đè chết sao?

Đi loanh quanh bên ngoài một vòng, phát hiện bên cạnh có một doanh trướng khá hơn, ngoài một số ít gạo và bột mì, còn có một chút rau dưa, Hoa Vị Miên vui vẻ, đây cũng là lương thực a, trông coi nơi này không phải cũng như nhau sao?

Mới vừa dừng lại, một tiểu binh bên ngoài liền đi vào, nhìn nàng một thân bạch y, vội nói: “Tiên tử, doanh trướng ngài trông coi ở bên cạnh.”

“Phải không? Ha ha!” Hoa Vị Miên bất đắc dĩ tiêu sái đi ra ngoài.

Ngẩng đầu lên nhìn doanh trướng bên cạnh, đột nhiên thấy trên nóc doanh trướng cắm một lá cờ đỏ nhỏ, nhãn châu chuyển động, nghĩ tới một ý kiến hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play