*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nắm tay Hựu Đình thầm lặng siết chặt thành quyền, người phụ nữ này biết co biết giản, biết nắm bắt tình huống lại hiểu rõ quyền lực của Chu Khắc Kiệt nên mới hóng hách như vậy. Lão đại nói đúng, Hà Thái Mi này chính là mầm họa, không diệt trừ cô ta chỉ sợ cô ta sẽ diệt trừ thiếu gia.
Hào Cường không đuổi theo Thái Mi mà ở lại quan sát động thái của Hựu Đình, cậu không hiểu rõ người thuộc hạ này của cậu, nhưng thủ đoạn độc ác của ông ta thì nhiều lần đã từng được nghe qua. Thấy ánh mắt đay nghiến cũng như sát khí dù kiềm chế vẫn không ngừng lan tỏa thế này hẳn là trong đầu đang lên kế hoạch ra tay với Thái Mi. Hào Cường quay người bỏ đi, có lẽ vẫn là nên liên lạc đến Kiệt ca. Vì nếu Hựu Đình muốn ra tay với Thái Mi thì vẫn có hàng ngàn lí do diệt trừ cô mà vẫn có thể khiến cho Kiệt ca không có bằng chứng bắt ông.
Hào Cường nhanh chóng đuổi theo Thái Mi, hai người đi dạo được một đoạn không xa nhưng Hào Cường vẫn không mở miệng nói lời nào. Nếu Thái Mi không thích anh nói chuyện, anh tốt nhất nên biết giữ hình tượng tránh để cô mỗi lần nhìn thấy anh đều cho rằng anh là phiền toái. Nhưng lần đầu tiên đi dạo cùng Thái Mi, tuy không ai nói chuyện nhưng tâm trạng của Hào Cường lại vô cùng tốt. Anh thích khoảng khắc này, ước gì thời gian trôi qua lâu chút, anh muốn được ở bên cạnh cô lâu thêm chút nữa.
“Một thiếu gia độc nhất trong Phương gia như anh lại không có việc gì để làm, nhàn rỗi đến tận đây chỉ vì lệnh của Chu Khắc Kiệt sao?” Thái Mi sau hồi nhìn ngó lên bầu trời một màu đen huyền bí, xa xa đâu đó lại có những đóm nhỏ ánh sáng tồn tại.
Hào Cường quay sang Thái Mi, anh định lại một lần nữa giải thích với cô là anh tự nguyện đến đây bảo vệ cô, anh thật sự rất lo lắng và rất nhớ cô. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt say luyến nhìn lên những vì sao trên cao, lần đầu tiên Hào Cường nhìn thấy Thái Mi lại có dáng vẻ sâu lắng này.
“Khi tôi còn là sát thủ, cũng từng nhiều lần nhàn rỗi nhìn lên những ngôi sao đó.” Thái Mi ngẫu nhiên lại nhớ về những khoảng thời gian của quá khứ. Tuy đó là quá khứ không mấy vui vẻ nhưng cô lại có vài cô bạn thân có thể cùng cô vào sinh ra tử trong những lần kế hoạch mà đại nhân giao. Lần trước đại nhân ngu ngốc đắc tội với Huy Vũ đã khiến hắn nổi trận lôi đình trong vòng một ngày đã truy sát hết mọi thế lực của đại nhân. Những người bạn đó của cô, không biết còn mấy ai có cơ may sống sót hay không?
Từ nhỏ Thái Mi đã bị tổ chức sát thủ bắt cóc, cô hẳn là đã trải qua những đợt huấn luyện tàn khốc mới có thể tồn tại được trong môi trường đẫm máu đó. Hào Cường cảm thấy nghẹn ngào, quá khứ của anh tuy cũng có máu người, nhưng anh lại được bao bọc bởi hai gia tộc lớn mạnh là Chu gia và Phương gia.
“Cuộc đời vốn dĩ không công bằng, nhưng tổ chức sát thủ bị tiêu diệt rồi. Thái Mi, thứ quá khứ đau khổ đó cô không nên nhớ lại làm gì. Chỉ cần cô mở lòng, tôi sẵn sàng sẽ luôn bên cạnh bảo vệ và chăm sóc cô.” Hào Cường bước lên đối diện với Thái Mi, cậu dùng ánh mắt chân thành chỉ mong cô sẽ cho anh một cái gật đầu.
Bị cái dáng người cao lớn đứng trước mặt che khuất đi ngôi sao sáng nhất cô đang nhìn, Thái Mi chuyển tầm nhìn về phía đôi mắt đầy thành ý của Hào Cường. Cô không nghĩ là anh ta lại có thể hiểu được tâm trạng lúc này của cô. Nhưng nếu nói đến tâm trạng tưởng nhớ về quá khứ thì chi bằng nên nói cô đang lo lắng không biết Huy Vũ sẽ dùng cách gì để cứu cô. Hào Cường cho rằng cô là một phụ nữ yếu đuối không thể thoát khỏi quá khứ sao, nên nhớ rằng là tự cô trốn thoát khỏi tổ chức. Qúa khứ ư, cô tất nhiên không dễ dàng quên được nhưng cô cũng tuyệt đối không để nó vướng bận đến hiện tại và tương lai của cô.
“Tôi về phòng ngủ!” Thái Mi dứt khoác quay người bỏ đi, hoàn toàn không cho Hào Cường một cơ hội hy vọng về tình cảm của cô.
Lạnh lùng thật! Hào Cường nói ra lời vừa rồi cũng đã đoán được Thái Mi sẽ từ chối, nhưng lại không một lời từ chối hay bác bỏ đã lạnh nhạt bỏ đi rồi. Lẽ nào vì từng tồn tại trong môi trường máu lạnh đã tôi luyện nên tính cách rạch ròi giữa thích và không thích?
“Cẩn thận!” Hào Cường vội hét toáng lên khi nhìn thấy sau thân cây một người đàn ông bịt mặt đang hướng họng súng về phía Thái Mi.
Tiếng quát chưa dứt, Hào Cường đã phóng người về phía Thái Mi ôm chặt lấy người cô nhảy sang bên. Thái Mi vừa cảm nhận được nguy hiểm chưa kịp phản ứng thì cả người cô và Hào Cường đều ngã lăn xuống nền đất. Viên đạn xé gió lướt ngang trên không trung đúng vị trí vừa rồi của cô. Phản ứng đầu tiên của Thái Mi chính là rút lấy con dao từ trong ống dày phóng thẳng vào
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT