*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Vết thương của em thế nào rồi?”
Một cái nhói trát lòng không hẹn trước, một cơn bão đổ ào vào lòng đè nặng nhịp tim trở nên thắt chặt, nghẹn ngào đến không thở được. Hai mắt vốn nhắm ghì vì một giọng nói quen thuộc mà bật mở đến kinh ngạc lẫn nghi ngờ.
“Huy… Huy Vũ?” Thái Mi có chút ngờ nghệch, cô nâng bàn tay có đeo chiếc nhẫn lên thận trọng lên tiếng, cô sợ là tai cô có vấn đề hoặc là thần kinh của cô bất ổn.
“Uhm!” Từ bên trong chiếc nhẫn âm thanh khàn đặc vang ra tiếng đáp trả.
Chỉ một tiếng ừ, không văn hoa mỹ lệ, không cầu kì khiếm nhã cũng đủ cho đôi mắt Thái Mi lập tức sáng ngời, có thể so sánh được với ngàn sao trên trời. Trong lòng cũng như có pháo hoa nở rộ, tâm trạng nhanh chóng khôi phục trở nên vui vẻ khác thường.
Nụ cười bên khóe môi từng đợt ngắt quảng trong phút chốc lại kéo dài đến tận mang tai: “Huy Vũ, thật sự là anh sao?”
Không nghe thấy tiếng đáp trả từ đối phương, nhưng Thái Mi biết rõ tính cách Huy Vũ lạnh lùng, hắn đã lên tiếng xác nhận rồi thì sẽ không thừa thải lập lại lời cũ. Điều này càng khiến lòng cô vững vàng hơn, nhưng đôi mắt vốn sáng ngời như hai ngọn đèn pin kia lại mờ nhạt dần. Chết tiệt, cô đang vui mừng thế này tại sao bên khóe mi của cô lại có cảm giác ươn ướt, cay cay.
“Tôi nghe nói Dương Nhẫn không có thuốc giải, từ trên hòn đảo trở về anh đã…”
“Trả lời tôi trước, vết thương của em thế nào rồi?”
Từ bên trong chiếc nhẫn vang ra giọng nói lạnh lùng của Huy Vũ cắt ngang sự quan tâm của cô về hắn. Thái Mi lại khẽ cong môi cười, tuy vẫn là cái tính bá đạo đó, nhưng câu nói đầu tiên của Huy Vũ kể từ khi kết nối đến lúc này vẫn chỉ là lo lắng cho vết thương của cô.
Thái Mi chậm rãi cất giọng: “Tốt hơn nhiều rồi!”
Đầu kết nối bên kia im lặng vài giây lại nói: “Chu Khắc Kiệt có gây bất lợi gì đến em không?”
“Anh ta đối xử với tôi rất tốt! Huy Vũ, độc trong người anh có phải là đã được Dương Nhẫn giải hết rồi không?” Thái Mi vẫn không quên lo lắng về chất độc trong người Huy Vũ. Cô từng nhờ Thừa Ân liên lạc đến Dương Nhẫn để hỏi về tình hình của hắn. Hôm nay chiếc nhẫn liên lạc nằm trong tay Huy Vũ vậy xem ra hắn lại dở thói bá đạo ngang ngược cướp lấy chiếc nhẫn này của Thừa Ân. Nhưng vậy cũng đủ chứng tỏ một điều, độc trong người Huy Vũ vốn dĩ đã được Dương Nhẫn giải được ngay khi trở về bản doanh.
Bên kia không kéo dài thời gian, cũng không nôn vội mà cất giọng đầy bá đạo: “Tôi chưa bao giờ gạt em!”
Đúng rồi, Huy Vũ trước khi hôn mê đã từng nói trong vòng ba ngày nếu có được thuốc giải của Dương Nhẫn, chất độc trong người hắn sẽ được giải trừ. Hắn đã từng khẳng định như vậy, và thật sự chưa bao giờ lừa gạt cô. Long Huy Vũ hắn là ai chứ, ngạo mạn như hắn sẽ không thèm gạt cô, vẫn là vì cô lo sợ quá rồi.
Một chút lo lắng nào đó còn xót lại trong lòng cũng hoàn toàn tan biến, Thái Mi lúc này đã thật sự yên tâm về tính mạng của Huy Vũ, đầu ốc của cô có lẽ cũng đã sáng suốt hơn, cô liền nghi hoặc lên tiếng: “Chu Khắc Kiệt nói với tôi là anh đã trở thành người thực vật, lẽ nào đó là kế hoạch của anh?”
“Tôi sẽ đến đón em!” Giọng nói lạnh lùng lại vang ra.
Nhịp tim của Thái Mi bất chợt lỗi đi một nhịp, có chút vui mừng nhưng cô vẫn là rất rõ cô đang trong hoàn cảnh nào, đây là bản doanh chính của Chu gia. Dù thế lực Long gia lớn mạnh, nhưng vẫn là thua thiệt trước một Chu gia có thế lực cả trăm năm.
“Không được, như vậy rất nguy hiểm, tôi sẽ tự tìm cách trốn khỏi đây. Anh…” Thái Mi vừa chối bỏ sự quan tâm của Huy Vũ lại bị giọng nói lạnh lùng lẫn ngang ngược từ bên trong chiếc nhẫn vang ra cắt ngang: “Tôi nói sẽ đến đón em thì em tốt nhất nên an phận ở yên đó đợi tôi. Bản doanh Chu gia không phải là nơi mà một người như em có thể trốn ra được.”
Thái Mi đương nhiên biết rõ điều này, nhưng… Cô lặng lẽ vài giây rồi mới chậm rãi cất lời: “Nhưng tôi không muốn anh lại lao vào nguy hiểm chỉ vì muốn cứu tôi.”
Còn nhớ khi ở trên đảo, lúc cô bị đám thổ dân trói ngược cơ thể lên trên với những mũi giáo không ngừng muốn lấy mạng mình. Lần đó Huy Vũ trong lòng cô không còn là một đại ác ma mà như một vị thần cứu sống mạng cô trong cơn nguy kịch.
“Vấn đề này không phải là em muốn hay không là được.” Không biết biểu cảm Huy Vũ lúc này ra sao, chỉ nghe thấy giọng điệu ngạo mạn quen thuộc như mọi lần.
Thầm thở dài, Thái Mi biết rõ sự lo lắng của cô về Huy Vũ là thừa thãi, nhưng tất cả cũng đủ chứng tỏ một điều, Huy Vũ thật sự rất quan tâm đến an toàn của cô. Đành vậy, dù sao thì Huy Vũ làm việc đều có tính toán, huống hồ hắn đã trở về lại bản doanh, ở đó còn có đám người Chí Khanh, chắc hẳn kế
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT