Cùng người bên ngoài hàn huyên một hồi, Bạch Ngọc Đường cuối cùng lấy hết dũng khí đi tới trước mặt Giang Ninh, ấp úng mở lời: “Mẹ, mẹ… Mẹ đã tới rồi.”

Giang Ninh nguýt y một cái, cả giận nói: “Tiểu tử thối, nếu không phải mấy đứa kia nói cho ta biết, chắc đến giờ ngươi vẫn không định nói với bà già này đúng không?” Nói xong liền vươn tay cốc y một cái.

Bạch Ngọc Đường xoa trán, toe toét kéo tay áo bà, nịnh nọt: “Không phải, tại con nghĩ… Mẹ hãy còn giận con.” Mẹ vẫn nhận đứa con trai này, chứng tỏ mẹ đã tha thứ cho ta.

“Ta giận cái gì chứ hả? Ta có cháu ngoan để bế, vui còn không kịp nữa là.” Dứt lời quay sang Bạch Vân Thụy trong ngực y, vươn tay trêu đùa, sau đó đỡ lấy đứa bé từ tay y: “A, lại đây, cháu ngoan, để bà nội ôm cái nào.”

Kì thực, bà đâu thực sự giận y, lúc trước ép y như vậy cũng là muốn tốt cho y, không muốn để y vì làm ra chuyện đi ngược luân thường mà bị người đời khinh miệt, càng không hi vọng y mạo hiểm tính mạng, nhưng hôm nay thấy bọn họ phụ tử bình an, cuộc sống hạnh phúc, còn có hai đứa nhỏ rất dễ thương, những lời phản đối lúc trước tự nhiên tan thành mây khói.

Bạch Ngọc Đường thấy bà chẳng những không giận mà còn hết sức yêu thương cháu trai, vui mừng tiến đến bóp vai cho bà, tí tởn nói: “Mẹ, mẹ không giận con là tốt rồi, hí hí.”

Giang Ninh ôm chặt đứa nhỏ, còn nhìn sang phía Triển Chiêu, chỉ hận không thể ôm hết hai đứa cháu trai vào lòng. Lại chợt nghĩ mình đến giờ vẫn không biết tên hai cháu, rồi thì đứa nào là anh, đứa nào là em, bèn tự giễu nói: “Tiếng là bà nội mà ta lại chẳng biết đâu là cháu lớn, đâu là cháu bé? Hai đứa tên gọi là gì?”

“Mẹ, đứa mẹ đang bế là đệ đệ, kêu là Tiểu Thử, đứa mèo con bế kêu là Tiểu Miêu. Bạch Ngọc Đường vừa ân cần bóp vai cho bà vừa nói.

“Ngươi đặt tên gì vậy hả? Triển Chiêu, ngươi từ nó luôn cho ta.” Giang Ninh chắc chắn tên này là do thằng nhóc chết giẫm kia đặt, cực kì không nể mặt lườm y một cái, hai đứa cháu ngoan của mình mà mang tên đó lại chẳng bị người cười đến rụng răng.

Triển Chiêu vội bước lên giải vây cho Bạch Ngọc Đường: “Cái này… Mẹ, Ngọc Đường mới nói nhũ danh bọn nó, còn về đại danh, đứa này gọi Triển Vân Dực, đứa kia kêu Bạch Vân Thụy.” Đây là lần đầu hắn gọi người khác là mẹ, bởi vậy tiếng mẹ còn vương đôi chút ngượng ngùng.

Giang Ninh lúc này mới vừa lòng gật đầu, ánh mắt tán dương chuyển về phía Triển Chiêu: “Được đấy, hai cái tên này không tệ. Không hổ là Nam hiệp Triển Chiêu, đặt tên rất có chiều sâu.”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, tức tối phản bác: “Mẹ à, sao mẹ lại đi khen ngợi người ngoài? Cái tên Vân Dực là do con đặt, sao mẹ chỉ khen một mình con mèo đó? Rốt cuộc ai mới là con trai của mẹ đây?”

Giang Ninh không thèm đếm xỉa đến lời kháng nghị của y: “Cái gì mà khen người ngoài? Triển Chiêu là người ngoài sao? Đều là người một nhà, người ta hiện giờ cũng gọi ta là mẹ, dĩ nhiên cũng là con ta.”

Bạch Ngọc Đường tức đến mức liên tục giậm chân, hét lớn: “Mẹ đừng bất công như thế.”

Giang Ninh gần như không chừa cho y chút mặt mũi nào, giáng xuống một chưởng cuối cùng: “Ta bất công chỗ nào chứ? ‘Tiểu Miêu’, ‘Tiểu Thử’ cái chết tiệt gì, đó là tên người hay sao? Người ngoài mà nghe chắc phải cười đến rụng răng.”

Triển Chiêu ở bên nhìn mẫu tử hai người cãi nhau ầm ĩ, cảm thấy thực sự tức cười, bèn nhịn không được bật cười.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đã không giúp mình lại còn ở bên cười trộm, nhất thời thẹn quá thành giận, quát lên: “Mèo chết, ngươi không được cười.”

Chính lúc một nhà đang tranh chấp kịch liệt, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng thông báo eo éo chói tai: “Thái tử giá lâm —–!”

Kế đó, Thái tử Tiểu Bảo sôi nổi chạy vào, trong tay còn cầm một cuốn tơ lụa vào óng.

Mọi người ở nội đường lập tức tiến lên hành lễ với Thái tử, không ai lộ vẻ ngạc nhiên bối rối, giống như sớm biết rằng nó sẽ đến.

Duy có Bạch Ngọc Đường bị tiểu khách nhân đột ngột xuất hiện làm cho kinh hoảng, chuyện hai hài tử chào đời chỉ có bằng hữu thân thích và người của Khai Phong Phủ được biết, vậy thì Tiểu Bảo đến đây làm gì? Không lẽ hoàng đế bảo nó tới? Hắn lại có ý đồ gì? Nghĩ vậy Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút bực bội, y chả ưa gì lão cha Hoàng đế của nó. Thế nhưng đã không còn kịp giấu đứa nhỏ đi chỗ khác, đành phải lúng túng đứng nguyên tại chỗ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Tiểu thái tử hầu như mặc kệ đám người xúm đến chào hỏi, chỉ nói một câu “Miễn lễ!”, sau đó đi thẳng tới chỗ bọn họ, ghé vào bên người Triển Chiêu quan sát Vân Dực, rồi đi tới chỗ Giang Ninh bà bà ngắm nhìn Vân Thụy, cẩn trọng dùng tay chọc chọc gò má bầu bầu mềm mại, tiếp đó hưng phấn kêu lên: “Oa, tiểu bảo bảo đáng yêu quá.”

Ánh mắt chuyển sang phía Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Ngũ thúc, bọn nhỏ tên là gì vậy?”

Bạch Ngọc Đường nghe nó hỏi tên bọn nhỏ, bởi vẫn ấm ức chuyện vừa rồi nên tâm tình y có chút khó chịu, chỉ trả lời qua loa cho xong.

Có điều Tiểu Bảo đang cao hứng, cũng không chú ý giọng điệu của y, nghe được tên hai tiểu bảo bảo, bèn gật gù nói: “Ôi cha, Vân Dực, Vân Thụy, bọn nhỏ chính là bảo bảo do Ngũ thúc sinh phải không? Nhất là Tiểu Vân Thụy, nhìn nó giống hệt Ngũ thúc.”

Bạch Ngọc Đường bị câu nói của nó làm cho đớ họng một lát: “Ngươi, ngươi, làm sao, làm sao biết là ta sinh?”

Tiểu Bảo nhìn sắc mặt y, có phần ngơ ngác, nói: “Lần trước ta tới, Nhị Nha tỷ tỷ nói cho ta biết Ngũ thúc đang mang thai tiểu bảo bảo, không muốn gặp người, không cho ta vào thăm thúc, vậy nên ta nghĩ bọn nhỏ nhất định là bảo bảo do Ngũ thúc sinh, sao vậy? Ta nói sai chỗ nào sao?”

Bạch Ngọc Đường nhất thời giận sôi, hóa ra là nha đầu kia. Chính mình lúc ấy vẫn nghĩ tiểu nha đầu đó dùng cách gì để dỗ tiểu tử này đi chỗ khác, không dè nàng lại nói hết mọi chuyện với nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play