Cứ vậy, chuyện tổ chức lại hôn lễ dưới sự phản đối mãnh liệt của Bạch Ngọc Đường, cùng sự thỏa hiệp của Triển Chiêu, chấm dứt.
Nhưng Lô phu nhân nào dễ chịu thua như thế, chuyện nàng đã quyết, đâu thể để người thay đổi. Mấy vị ca ca có lẽ không quản được y, nhưng đại tẩu nàng chắc chắn sẽ không để y tùy hứng làm bậy.
…
Hai mươi ngày sau.
“Mèo thối, sao Bạch gia gia cũng phải vận hồng y giống ngươi? Khó coi chết được…” Vào một sáng sớm đẹp trời, người trong Khai Phong Phủ nghe thấy tiếng rống phẫn nộ vọng đến từ phòng Ngự tiền Tứ phẩm đới đao hộ vệ, Ngự Miêu Triển Chiêu. Nếu là trước kia, hai người đó ngươi tranh ta đấu, không ai nhường ai, không khí như vậy nhất định chỉ sau mấy câu họ sẽ xông vào đánh nhau. Thế nhưng thời gian trôi qua, tình đời đổi khác, mọi người đã dần hình thành thói quen, nghe họ cãi nhau cũng giống một ngày ăn cơm ba bữa, chẳng ai thèm tới khuyên can, huống hồ mọi người cũng biết, loại “Chiến tranh đơn phương” này căn bản không trụ được lâu, chỉ lát nữa thôi sẽ đâu lại vào đấy thôi mà.
Quả nhiên sau khi tiếng rống kia chấm dứt, trong phòng vọng ra một thanh âm ôn nhuận: “Ngọc Đường, ngươi đừng nóng giận, sẽ ảnh hưởng đến thân thể.”
“Mèo thối, chớ có lảng chuyện. Đừng tưởng ngươi dỗ Ngũ gia vài câu, đợi Ngũ gia vui vẻ rồi, ta sẽ ngoan ngoãn mặc bộ đồ kia. Hứ, không có chuyện đó đâu.”
“Nhưng mà Ngọc Đường, ngươi quên hôm nay là ngày gì sao?”
“Hôm nay là ngày Tiểu Miêu Tiểu Thử đầy tháng, ta làm sao quên được chứ? Nhưng chuyện này thì can hệ gì đến bộ đồ kia?”
“Sao lại không liên quan gì, ngày vui thế này mà ngươi lại vận một thân bạch y, xui xẻo, xui xẻo.”
“Cái quỷ gì mà xui xẻo? Hai mươi năm nay Ngũ gia đều vận bạch y, còn ngươi mỗi ngày đều vận hỉ phục, sao chẳng thấy ngươi thăng quan phát tài gì hết? Vẫn là tiểu tiểu bộ đầu cho người sai vặt.”
“Đúng vậy đúng rồi, Triển Chiêu không được thăng quan phát tài, Triển Chiêu chỉ là tiểu tiểu bộ đầu nghèo túng, thế nhưng ta lại chiếm được bảo bối cả thiên hạ này trân quý, đó là tình yêu của Ngọc Đường ngươi. Chẳng phải đều nhờ một thân quan phục đó sao?”
“Mèo chết, thật là không biết xấu hổ, ai thèm thích ngươi?”
“Rồi rồi, Ngọc Đường ngươi không thích ta, vậy thì ta đây thích ngươi là đủ, Ngọc Đường ngọc thụ lâm phong, tài mạo song toàn, võ nghệ siêu quần, quả thực khiến ta không thể kiềm chế.”
“Đáng ghét. Miệng lưỡi của ngươi dẻo quẹo như thế từ khi nào vậy?”
“Ây da? Không phải Ngọc Đường chê ta ăn nói vụng về, không biết nói những lời ngon tiếng ngọt hay sao? Ta phải cố học vì ngươi đó.”
“Được lắm đồ mèo ba chân nhà ngươi. Ngươi dám lén lút ăn vụng sau lưng Ngũ gia. Nói mau. Ngươi học với ai?”
“Người này Ngọc Đường cũng biết, chính là…”
“Là ai? Đừng có dông dài. Nói mau.”
“Chính là con của chúng ta, mỗi ngày ta đều luyện tập với chúng, kết quả luyện ra một thân bản lĩnh.”
“Hừ, nói vậy còn tạm nghe được, may là ngươi không làm ra chuyện gì có lỗi với Ngũ gia ta.”
“Đúng vậy, Ngọc Đường, ngươi không giận chứ?”
“Bạch gia gia ta đại nhân đại lượng, không thèm chấp nhặt với đồ mèo thối nhà ngươi.”
“Vậy quần áo này…”
“Chẳng qua chỉ là một bộ quần áo, mặc thì mặc, dù sao Ngũ gia phong lưu tiêu sái, mặc cái gì cũng thế thôi.”
…
Thế nên khi hai người đó xuất hiện trước mặt mọi người, trông thấy một đôi phu phu cùng vận hồng y đỏ rực, mỗi người bế theo một đứa con trai giống mình như đúc, vẻ mặt hạnh phúc sóng vai tiến vào đại đường.
Trải qua một quãng thời gian dốc lòng điều dưỡng, thân thể Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dần dần khôi phục như xưa, hai đứa nhỏ cũng ngày càng khỏe mạnh cứng cáp, dù hơi gầy hơn trẻ con cùng tuổi chút ít, song khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, nước da hồng hào nõn mịn, quả thực người gặp người thích, ai nhìn một lần đều muốn nhìn lần thứ hai, làm cho phu phu bọn họ không khỏi tự hào.
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi tới, tất cả mọi người trong Khai Phong Phủ và Hãm Không Đảo đã tụ tập bên trong đại đường, chuẩn bị tiệc mừng sẵn sàng tiếp đón. Trông thấy một nhà bốn khẩu bước đến, lập tức đứng dậy chào đón, sôi nổi đưa tặng quà mừng và hồng bao, kèm theo lời chúc phúc chân thành.
Có điều lễ vật bọn họ đưa tặng lại khiến Bạch Ngọc Đường kinh hoảng, y mặc dù gia cảnh giàu có, nhưng chưa từng thấy lễ mừng đầy tháng nào lớn nhường này. Y nhớ lúc Trân Nhi nhà đại ca đầy tháng, y cũng chỉ tặng một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng nạm ngọc, một ngọc bội hình bạch thử, một đôi vòng tay vàng ròng và một hồng bao. Hơn nữa lễ vật cho trẻ nhỏ chắc chỉ có mấy thứ đó. Vậy mà hôm nay bọn họ còn nhận được cả vàng bạc châu báu, tơ lụa vải vóc, rương hòm chất đầy một sân, còn có những người vì số lượng quà tặng quá lớn không thể đưa vào mà viết danh mục quà tặng, quả giống hệt lễ mừng kết hôn.
Song y lại nghĩ thêm, lúc mình thành thân không thông báo với mọi người nên bọn họ không thể đưa tặng lễ vật, có lẽ muốn thừa dịp này tặng bù, vả lại vào lễ đầy tháng của đứa nhỏ không được từ chối nhận lễ, vậy là yên tâm nhận đại lễ của mọi người.
Điều duy nhất khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy kì quái chính là, mấy người đó ngoại trừ chúc phúc hai nhi tử, còn tươi cười nói với y và Triển Chiêu: “Chúc mừng, chúc mừng.” Lễ đầy tháng có gì mà chúc mừng lắm vậy, lúc sinh chẳng phải đều đã chúc mừng đấy thôi?
Nhưng Bạch Ngọc Đường cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi tâm tình y hôm nay vui sướng cực độ, không chỉ có các ca ca tẩu tẩu ở Hãm Không Đảo đến đây, mà cả mẹ nuôi Giang Ninh và đại ca đại tẩu ở Kim Hoa cũng tới.
Đại ca Bạch Kim Đường là người Bạch Ngọc Đường tôn kính và sùng bái nhất, bọn họ tuy là huynh đệ, tuổi tác lại kém khá xa, võ công và học thức của y đều do ca ca dạy dỗ, hơn nữa cha mẹ bọn họ mất sớm, Bạch Ngọc Đường được đại ca đại tẩu một tay nuôi lớn, bởi vậy với y mà nói, Bạch Kim Đường không chỉ là huynh trưởng, mà còn là thầy, là cha.
“Ca ca, tẩu tẩu, hai người cũng tới ư?” Bạch Ngọc Đường vừa nói vừa bước về phía bọn họ, giọng nói ngập vẻ vui mừng.
Bạch Kim Đường thân mật xoa đầu y như ngày bé, dịu dàng cười nói: “Ngày vui của tiểu đệ, ca ca ta sao có thể không có mặt chứ?” Xem giọng điệu và sắc mặt, thì tựa hồ với y, đệ đệ này vĩnh viễn vẫn là đứa nhỏ bướng bỉnh lẽo đẽo bám đuôi hắn, không ngừng gọi lớn “Ca ca, ca ca”, chưa bao giờ thay đổi.
Bạch Ngọc Đường có chút ngượng ngùng, cúi đầu rụt cổ, hơi hơi trách móc: “Ca…”
Bạch Kim Đường nhìn y, lại nhìn Triển Chiêu bên cạnh, lập tức hiểu rõ, thu tay cười nói: “Ha ha, ca ca quên mất, tiểu đệ của chúng ta đã trưởng thành rồi, hiện giờ đã là cha hai hài tử, không phải là bé con nữa.”
Bạch phu nhân đứng bên cũng đi đến đưa họ danh mục quà tặng, sau đó chúc phúc: “Tiểu đệ, Triển Chiêu, chúc mừng hai đệ.” Ánh mắt mải miết dõi nhìn hai đứa nhỏ trong ngực bọn họ, đáy mắt đậm vẻ ao ước.
Bạch Kim Đường nhanh chóng nhận ra thê tử khác thường, khe khẽ vươn tay nắm chặt bàn tay mảnh mai của nàng, cúi đầu thì thầm vài câu. Bạch phu nhân lập tức tươi cười mắng: “Chết tiệt, già rồi còn không đứng đắn ~”
Bạch Ngọc Đường tiếp nhận danh mục quà tặng, sau đó nói lời cảm tạ: “Đa tạ đại tẩu.” rồi vội vàng quay sang hướng khác, không quấy rầy thế giới riêng của hai người. Trong lòng âm thầm cười nói: Không ngờ ca ca tẩu tẩu tuổi không còn trẻ, thế nhưng vẫn thực mặn nồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT