Sau Đoan ngọ, Tiểu Ngọc mới chính thức được nhàn rỗi.

So với năm trước ở nhà cùng Tống Tiềm, Huệ nương ăn một Tết Đoan ngọ nhỏ, năm nay náo nhiệt hơn nhiều, cũng phiền toái hơn.

Đầu tiên là Tống Tiềm phải xã giao với các đồng nghiệp ở Quốc Tử Giám, còn phải đi tiếp thủ trưởng, đi thăm hai vị lão tiên sinh Mục Duẫn Hà, Chu Minh Am, rồi đến nhà Cố Ái Sinh, Dương Vạn Lí, Hình Quang đưa lễ vật.

Còn bên Tiểu Ngọc nữa. Bọn tiểu nhị ở Mĩ Ngọc phường và Mĩ Vị cư biết Tống gia bây giờ là nhà quan, không tiện việc buôn bán, cho nên cũng không đến bái phỏng bà chủ, nhưng tặng lễ thì tuyệt đối không thiếu được. Tiểu Ngọc làm đương gia cũng không thể keo kiệt, bảo mọi người chuẩn bị lễ vật, nhờ Thích Thăng giúp phân phát, còn nói tiền lương hôm Đoan ngọ được gấp đôi.

Mĩ Ngọc phường bây giờ đã “cao cấp” hơn rất nhiều, chẳng những các phụ nhân nơi phố phường hay đến mua son phấn, ngay cả những phu nhân nhà cao cửa rộng cũng phái người đến tranh mua Thanh xuân lộ. Tất nhiên là do hiệu ứng quảng cáo quá mạnh mẽ, hoàng hậu nương nương cũng thích dùng đó nha, ai có thể không động lòng? Nói không chừng có người lúc dùng những dược cao này, lại ảo tưởng bản thân mình là hoàng hậu cũng không chừng.

Sau khi chuyển nhà, Thích Thăng chưa một lần tới Tống phủ.

Thủy Thanh Vân nói với Tiểu Ngọc là Thích Thăng bận buôn bán dược liệu, bây giờ thường xuyên không ở Lâm An, mà đến ngoại thành mua hàng, bên Mĩ Ngọc phường hắn cũng chỉ có thể mấy ngày qua xem một chuyến. Về phần Mỹ Vị cư, Thích Thăng kỳ thật ngoại trừ chuyện kê phương thuốc dược thiện, cũng không thể tham dự các hoạt động của tửu lâu.

Tiểu Ngọc trước kia hợp tác với Thích Thăng, cơ hồ mỗi ngày đều gặp mặt, bây giờ hơn một tháng không thấy bóng dáng hắn, đúng là có chút không quen, có điều nàng nghĩ quân tử chi giao nhạt như nước, bạn tốt cũng không nhất thiết gặp mặt mỗi ngày, chỉ cần ghi tạc trong lòng là được.

Nàng làm sao biết, Thích Thăng đang cố ý giảm bớt tiếp xúc với nàng chứ?

Từ lúc Tống Tiềm đậu trạng nguyên, Thích Thăng liền quyết tâm chặt đứt tơ tưởng của mình với Tiểu Ngọc.

Cũng không phải hắn không hề yêu nàng, hoàn toàn ngược lại, chính là bởi vì yêu nàng, hắn mới không muốn phá hỏng hạnh phúc của nàng.

Nếu Tống Tiềm đã đề tên bảng vàng, Tiểu Ngọc trở thành trạng nguyên phu nhân, tất nhiên phú quý vô song. Thích Thăng không muốn vì ý nghĩ của bản thân mà khiến cả ba người cùng đau khổ......

Nhưng mà, vì sao bọn họ vẫn không ở cùng phòng?

Thích Thăng mỗi lần nhớ tới vấn đề này, đều vô cùng nghi ngờ.

--- ------ ---

Hôm Đoan ngọ, Tiểu Ngọc bảo đầu bếp nữ trong nhà gói rất nhiều bánh chưng, phái người đưa tặng Thanh Tranh, Văn Quyên, Tú Tâm, Gia Nhi. Tống Tiềm có công vụ không thể cùng nàng ra ngoài xem thuyền rồng, nàng đành phải dẫn theo Huệ nương, còn có hai hộ viện đi theo, ngồi kiệu đến con đê lớn trên sông Trường giang.

Đám đông xem thuyền rồng cũng không ít hơn năm trước, vẫn như cũ là trai thanh gái lịch già trẻ tề tụ, đua thuyền rồng là hoạt động sôi nổi nhất ở Lâm An.

Tiểu Ngọc lại không có tâm trạng xem. Không có Tống Tiềm làm bạn, xem gì cũng không tập trung. Nàng xem một hồi, đang muốn trở về, đột nhiên có một tỳ nữ đến bên cạnh, hỏi nàng: “Xin hỏi, người là phu nhân của Tống Tư nghiệp sao?”

Tiểu Ngọc nao nao.

Tống Tư nghiệp đương nhiên là chỉ Tống Tiềm.

Nhưng sao lại có người biết nàng?

Tiểu Ngọc nhìn tỳ nữ kia, quần áo tiên lệ, ăn măc chỉnh tề, có vẻ là gia nhân trong nhà quyền quý. Nếu bên người có hộ viện, nàng cũng không cần sợ, liền trả lời: “Phải. Có chuyện gì vậy?”

Tỳ nữ kia cung kính nói: “Tiện tì là nha đầu trong nhà Lễ bộ Thị Lang Kim đại nhân, tiểu thư nhà tôi muốn mời Tống phu nhân đến thuyền trò chuyện.”

“Thiên kim của Lễ bộ Thị Lang Kim đại nhân?” Tiểu Ngọc ngạc nhiên, nàng chưa từng có giao tiếp gì với những nữ nhân của các đại gia tộc. Chuyện này thật là kì lạ, Tiểu Ngọc vốn định từ chối, nhưng thật sự không thể kiềm chế tò mò, liền nói: “Thuyền ở đâu?”

Tỳ nữ kia chỉ tay, thấy bên bờ có rất nhiều thuyền hoa, cô chỉ vào một con thuyền trong đó: “Chiến thuyền kia là thuyền của tiểu thư tôi.”

Tiểu Ngọc suy nghĩ, nhưng bị tò mò áp đảo lý trí, quả quyết nói: “Được, ta đi theo ngươi!”

Tỳ nữ đi trước dẫn đường, Tiểu Ngọc dẫn gia nhân đi lên thuyền hoa.

Hai hộ viện đứng ngoài đợi, Tiểu Ngọc và Huệ nương theo tỳ nữ kia đi vào khoang thuyền, tiếng ồn ào náo động bên ngoài giảm xuống, xem ra hiệu quả cách âm của khoang thuyền này không tệ.

Một cô gái mặc áo hồng, váy vàng rực rỡ đến trước mặt Tiểu Ngọc khẽ phúc thân, cười nói: “Tống phu nhân, phiền người tới đây. Tiện thiếp Diệu Liên, phụ thân ở Lễ bộ nhậm chức Thị Lang, là đồng liêu với tôn phu.”

Tiểu Ngọc hoàn lễ nói: “Kim tiểu thư có lễ. Kim đại nhân nổi tiếng thiên hạ, là chủ khảo kì thi tỉnh lần này, gia phu có thể thuận lợi đậu tiến sĩ, toàn nhờ Kim đại nhân thưởng thức, đáng lẽ nên gọi Kim đại nhân một tiếng ‘Lão sư’ mới phải. Tiện thiếp và gia phu nên đến phủ bái phỏng mới phải, lại làm phiền Kim tiểu thư tôn quý mời tiện thiếp đến, tiện thiếp thật sự là đáng chết!”

Trong mắt Kim Diệu Liên hiện lên chút khác thường, như là không thể tưởng tượng Tiểu Ngọc sẽ nói ra những lời khách sáo đến vậy. Sắc mặt nàng ta chợt khôi phục bình thường, mời Tiểu Ngọc ngồi xuống, lại bảo người hầu dâng trà.

“Diệu Liên cũng không có trà bánh gì đặc biệt, đành ủy khuất Tống phu nhân. Nghe nói Tống phu nhân có nghiên cứu về ẩm thực?” Kim Diệu Liên nói một câu như đang tán gẫu chuyện nhà, trong lòng Tiểu Ngọc lại rung chuông cảnh báo.

Một thiên kim tiểu thư chốn khuê phòng, làm sao có thể hiểu biết về thê tử của một quan lục phẩm như thế?

Mĩ Ngọc phường và Mĩ Vị cư tuy rằng nổi tiếng, Tiểu Ngọc làm việc rất khiêm tốn -- trừ bỏ từng phát cháo ngoài thành một lần. Chẳng lẽ Kim Diệu Liên nghe được chuyện mình phát cháo mới nói như vậy?

Là mình quá nhạy cảm sao?

Tiểu Ngọc nâng chung trà lên, không vội uống trà, mà là ngửi mùi hương, nhìn màu trà sóng sánh, mới chậm rãi nhấp một ngụm.

“Kim tiểu thư quá khiêm nhượng! Trà hương hoa ổ thật ngọt, chỉ có nữ tử cao nhã như Kim tiểu thư, mới xứng với loại trà ngon này đây.”

Vì chuyện trà ngon, Tiểu Ngọc yêu ai yêu cả đường đi, cũng bắt đầu nghiên cứu về trà. Tuy rằng tài nghệ kém xa Tống Tiềm, nhưng chuyện phân biệt các loại trà, vẫn có chút tiến bộ.

Kim Diệu Liên kinh ngạc, dường như muốn phủ định phán đoán của mình. Nữ tử này thật sự lớn lên trong nhà địa chủ nông thôn sao?

Nhưng mà, sao nàng ta có thể tình nguyện buông tay chứ?

Kim Diệu Liên cười nhạt, còn nói: “Tống phu nhân khen quá rồi, nếu Tống phu nhân thích, lát nữa Diệu Liên bảo hạ nhân đưa tặng một gói cho Tống phu nhân.”

Tiểu Ngọc ngăn cản: “Không cần. Vị ngon uống một lần là được, uống trà như kết bạn, so với cố ý cầu chi, không bằng ngẫu nhiên gặp nhau. Kim tiểu thư vẫn nên nói chuyện chính đi!”

Tiểu Ngọc đánh thức Kim Diệu Liên, ngươi tìm ta rốt cuộc muốn làm gì? Cứ nói thẳng ra đi!

Kim Diệu Liên nhìn nữ tử tươi cười trước mặt, đột nhiên trong lòng không có lo lắng.

Nữ tử này, so với suy nghĩ của mình, hoàn toàn khác biệt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play