Phúc Khang An bại trận hồi kinh, nhận thánh chỉ trừng phạt, phải ở nhà cảnh tỉnh, vì vậy lần mừng thọ này của Thôi gia, để tránh rêu rao, hắn không dùng một đoàn binh mã hoành tráng mà chỉ ngồi một chiếc kiệu nhỏ mà đến.
Hắn vừa bước ra khỏi Thôi phủ, kiệu lập tức được đưa đến trước mặt.
Phúc Khang An ngẩng đầu nhìn vào màn mưa, khoát tay: “Ta muốn đi một mình, các ngươi về trước đi.”
Kiệu phu đáp một tiếng, Vương Cát Bảo không nhịn được nói: “Tam gia, bên ngoài đang mưa.”
“Không sao, so với đấu đá quyền lực trong triều, chút mưa gió này đã là gì, còn có thể thuận tiện thanh tỉnh hơn một chút.”
“Tam gia!”
“Ngươi cũng đừng đi theo.” Tùy ý lắc tay, Phúc Khang An lững thững bước vào trong màn mưa nặng hạt.
Vương Cát Bảo nhìn cơn mưa đang có dấu hiệu to dần, nhíu mày, không chút nghĩ ngợi định chạy theo.
Chợt, một bàn tay nhỏ nhắn giữ chặt vạt áo hắn lại: “Đừng đi.”
Vương Cát Bảo quay đầu, không biết Vận Nhu đã đứng cạnh hắn từ khi nào.
“Vì sao?” Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, hắn đã thấy một thân ảnh xinh đẹp bước ra từ phủ môn, vội vàng chạy xuống bậc thang, căn bản không nhìn về phía hai người bọn họ, cứ thể chạy thẳng về phía trước.
Vận Nhu cười cười, kêu lên một tiếng: “Tiểu thư.”
Thôi Vinh Hà giật mình quay người, ánh mắt kiên nghị không hề dao động: “Vận Nhu, không được ngăn cản ta.”
Vận Nhu nhẹ nhàng đưa cho nàng một chiếc ô: “Tiểu thư, chuyện nên làm, ta ngăn cản người làm gì?”
Thôi Vịnh Hà sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ cười với Vận Nhu một cái, một tay nhận cái ô, cũng không mở ra luôn để có thể chạy tiếp, tay kia nhấc tà váy dài, cấp tốc đuổi theo Phúc Khang An.
Vận Nhu không hề nề nà nói với theo: “Tiểu thư, đừng chạy nhanh quá, nhớ kỹ phải bảo trì phong phạm thục nữ.” Đáng tiếc, không biết là do gió thu quá lớn hay Thôi Vịnh Hà không nghe thấy, hoặc có nghe thấy nhưng không thèm để ý tới, nàng ngay cả đầu cũng không quay lại, bước chân càng nhanh hơn.
Vận Nhu than thở lắc đầu: “Ai, thật vất vả mới có một lần chỉnh tề trước mặt Phúc Tam gia, cuối cùng lại biến thành bộ dạng chật vật thế này.”
“Này, Vận Nhu cô nương...” Vương Cát Bảo đứng một bên, chậm chạp hoài nghi lên tiếng.
Vận Nhu cười hỏi: “Chuyện gì? Có phải muốn mắng tiểu thư nhà ta không biết tốt xấu, cực kì lỗ mãng, vô lễ thích gây náo loạn?”
Mặt Vương Cát Bảo đỏ bừng, cười gượng vài tiếng, nói không ra lời, một lúc lâu sau mới như bỗng nhớ ra chuyện gì, kêu lên một tiếng: “Không được, ta còn phải đuổi theo Tam gia.”
“Làm sao vậy?”
“Mưa càng ngày càng lớn, Thôi tiểu thư chỉ có một cái ô, vậy sao được, ta phải chạy theo đưa cho Tam gia...” Vương Cát Bảo vừa nói vừa chuẩn bị hành động, đột nhiên thấy cả người mất tự nhiên, cẩn thận giương mắt nhìn lên, hóa ra là Vận Nhu bình thường vẫn luôn dịu dàng đang lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn.
Không biết vì sao, Vương Cát Bảo ngay cả tác chiến trên sa trường cũng không e ngại lại bị ánh mắt hung dữ của Vận Nhu làm cho chột dạ, ấp úng hỏi: “Cô nương, có gì không đúng sao?”
Vận Nhu nhíu mày cười khổ, thở dài một tiếng: “Ai, ta thật sự chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc hơn ngươi.”
☆☆☆
Mưa mùa thu luôn mang theo một chút lạnh lẽo, gió mùa thu luôn tạo nên cho không gian một cảm giác hiu quạnh.
Phúc Khang An đi bộ chậm rãi trong màn mưa, không hề quan tâm đến việc quần áo đang dần bị ướt đẫm.
Hắn chỉ mới hồi kinh nửa tháng mà thôi, trong nửa tháng đó, cam khổ chua xót hắn đều đã chịu đủ, khiến hắn như già đi thêm mười tuổi.
Vô luận đi đâu ở đâu, hắn trước giờ luôn tự cho rằng bản thân là chúng tinh phủng nguyệt[1], bạn bè tri giao khắp nơi, nay lại hoàn toàn quay lưng trở mặt. Phó phủ trước kia mỗi ngày đều chật ních mệnh quan triều đình đến bái kiến, nay lại lạnh lẽo, thê lương đến cực điểm; những quan viên năm đó từng chịu ân nghĩa của Phó gia, thường xuyên đăng môn, miệng nói cả đời không quên ân đức của họ, nay lại chẳng những không hề đăng môn, mà còn vội vội vàng vàng muốn chiếm đoạt quyền quý của Phó gia, hoang mang rối loạn viết tấu chương buộc tội Phó gia với đủ các loại tội danh, nộp lên triều đình. Họ đều cho thấy thái độ rõ ràng, lập trường vững vàng, cô lập Phó gia đang trong cơn hoạn nạn, đau khổ chống đỡ, liên tục phải chịu giày vò.
[1] Chúng tinh phủng nguyệt: trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.
Hắn tinh tường hiểu được rằng mình không được hoan nghênh, vì thế luôn tận lực không ra khỏi phủ, khi nhận được bái thiếp của Thôi phủ cũng chỉ định đến ứng phó tạm thời một chút, không ngờ Thôi Danh Đình lại khôn khéo như thế, đã nhanh chóng tìm được chỗ dựa mới, hơn nữa còn đặc biệt dùng lễ thọ yến để hạ bẫy hắn, chỉ tiếc là, ông ta đã quên không tính đến nữ nhi của mình.
Phúc Khang An nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, một tiếng thở dài bất lực và lo lắng. Ngẩng đầu nhìn những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống người, hắn không thể áp chế được sự lo lắng và lạnh lẽo trong lòng mình.
Một chén rượu của nàng mang theo hơi ấm, đã hoàn toàn làm trái tim lạnh như băng của hắn tan chảy.
Cơn mưa bỗng nhiên ngừng lại, nhưng tiếng gió vang lên bên tai vẫn chưa dứt, trong đó dường như còn mang theo tiếng chuông nhẹ nhàng. Nhưng Phúc Khang An không quay đầu lại nhìn, vẫn tiếp tục đi về phía trước, hắn đang nhớ đến hình ảnh nàng cầm chén rượu đưa lên giữa không trung, ngưng định bất động, dường như ngàn năm cũng sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy nàng đến gần, trong một khắc đó, hắn vô lo vô giận, vô kinh vô ngại.
Hắn chưa từng có chút bất an nào, trong lòng biết rõ, cho dù người trong thiên hạ đều đã bỏ đá xuống giếng, họa đơn vô chí, nhưng nàng, tuyệt đối là ngoại lệ.
Vì thế mới ra lệnh cho Vương Cát Bảo lui xuống, vì thế mới thản nhiên đối diện với nàng, vì thế mới không thể duy trì được nụ cười trước ánh mắt sáng ngời của nàng.
Nhưng, hắn vạn lần không thể ngờ, biểu hiện của nàng lại lớn mật như thế, quyết tuyệt như thế, thậm chí còn không chừa cho chính mình một đường lui.
Hắn muốn bảo vệ nàng, rất muốn bảo vệ nàng, nhưng chưa khi nào, hắn lại cảm thấy mình bất lực như thế.
Thật đau, hắn nghĩ. Gió thu thổi qua, khiến hô hấp của hắn có chút khó khăn.
Phúc Khang An hít sâu một hơi, cố gắng áp chế đau khổ trong lòng, thấp giọng hạ lệnh: “Cát Bảo, đừng đi theo ta, ta muốn yên lặng một chút.” Vừa nói, hắn vừa tiếp tục đi.
Mưa gió đầy trời, vậy mà không giọt mưa nào bắn vào người hắn. Tiếng chuông dễ nghe và tiếng bước chân như muốn đuổi theo vẫn tiếp tục vang lên.
“Cát Bảo.” Phúc Khang An có chút tức giận quát lên một tiếng, quay đầu lại nhìn, sau đó, cả người hắn chững lại tại chỗ.
Trong cơn mưa, Thôi Vịnh Hà cầm trong tay chiếc ô màu xanh, cố gắng che mưa che gió cho hắn. Mà chính nàng, vì cố gắng che chở cho hắn mà cả người bị mưa làm ướt, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ban mai.
Phúc Khang An cả đời sẽ không thể quên, trong ngày mưa ấy, nàng là người đã đem ánh sáng đến cho hắn. Mỉm cười với hắn khi hắn bị làm nhục, vì hắn mà nổi giận với quan viên triều đình, đôi tay trắng nõn mềm mại nâng chén rượu nóng ấm kia, vẫn cố gắng che mưa cho hắn, vì hắn mà mở ô, ngăn cản gió thu lạnh lẽo, dùng thân thể mềm mại như vậy, vì hắn mà chống đỡ địch ý từ chốn quan trường, cuồng phong bạo vũ.
“Nàng...” Phúc Khang An bật lên một chữ, sau đó, tất cả những lời muốn nói còn lại đều hóa thành sự ngạc nhiên. Hắn muốn trách cứ, muốn phẫn nộ, muốn quan tâm đến nàng, nhưng kết quả là, những lời nói đó, khi ra khỏi miệng đều không còn ý nghĩa.
Vô thanh vô tức, đưa tay lên cầm lấy chiếc ô trong tay nàng, vô thanh vô tức, bước chân tiến đến gần nàng, hai tay nắm chặt, một chiếc ô nhỏ, che mưa che gió cho cả hai người.
Kinh thành phồn hoa náo nhiệt hơn xa những thành trấn bình thường khác, đại thọ sáu mươi của Hoàng Thượng đang tới gần, toàn bộ kinh thành sớm đã vui vẻ, giăng đầy hỉ hoa và đèn lồng, dù trời đang mưa, người đến người đi trên đường cũng không ít.
Một nam một nữ, dám giữa thanh thiên bạch nhật cầm tay nhau sóng vai mà đi, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường, tiếng nghị luận ngạc nhiên vang lên không dứt.
Nhưng hắn và nàng, lại hoàn toàn không biết.
Mưa gió đầy trời, những người đi đường, hỉ nhạc sầu bi, đều là chuyện của thế giới khác.
Hắn và nàng, tự tạo cho mình một mảnh trời đất riêng, rời xa phong vân chốn quan trường, thế sự hung hiểm nhân gian, sâu trong lòng cảm thấy thật sự yên tĩnh.
Mưa chưa dứt, hai người cùng nhau im lặng, lẳng lặng sóng vai dưới chiếc ô.
Bất tri bất giác, mỗi một bước chân đều trở nên vô cùng hài hòa. Tiếng mưa rơi bên tai, bùn đất bắn tung tóe dưới chân sớm đã khiến vạt áo hai người trở nên ướt đẫm, nửa người lộ ra bên ngoài, mặc cho gió mưa tàn sát bừa bãi.
Nhưng, trong tim lại yên tĩnh đến cực điểm.
Thôi Vịnh Hà không nói lời nào, chỉ lẳng lặng rúc vào lòng hắn, cùng hắn đi từng bước từng bước. Vô luận phía trước có bao nhiêu con đường lầy lội, bao nhiêu mưa gió, nàng cũng sẽ không dừng bước, cũng sẽ không để hắn phải bước đi một mình.
Phúc Khang An cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm ô che đi mưa gió đầy trời, muốn mang đến cho nữ nhân bên cạnh một chút ấm áp. Lẫn trong tiếng mưa, tiếng chuông nhỏ vang lên không dứt, thanh âm thanh thúy dễ chịu.
Không gian ấm áp và yên tĩnh, xuân phong phất liễu, khiến lòng hắn mềm mại nhẹ nhàng.
Phúc Khang An đột nhiên có một loại khát vọng, chỉ mong khoảnh khắc này có thể trở nên vĩnh hằng, chỉ mong con đường trước mắt không bao giờ có điểm dừng, cứ như vậy để họ làm bạn đồng hành, sóng vai bên nhau cả đời, cùng nhau ngăn trở mưa gió. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, nếu có thể cùng nhau sóng vai như vậy một lần nữa, chuyện gì cũng không còn có thể khiến hắn e ngại.
☆☆☆
Nhưng, con đường không thể dài hơn, ngược lại còn có cảm giác ngắn hơn nhiều so với khi trước.
Đứng trước đại môn Phó phủ, hai chân Phúc Khang An không muốn di chuyển, chỉ ngắm nhìn đôi mắt chứa đầy ý cười của Thôi Vịnh Hà, vẫn cảm thấy, từ ngữ nào cũng đều không có ý nghĩa.
Thôi Vịnh Hà cười nhợt nhạt, cầm lấy chiếc ô trong tay hắn: “Vào đi thôi.” Nói rồi, nàng xoay người cầm ô bước đi, một bước, hai bước, quay đầu lại nhìn, thấy Phúc Khang An vẫn đang bất động tại chỗ, không nhịn được liền bật cười nhẹ nhàng.
Chiếc chuông nhỏ đeo bên hông nàng cũng theo tiếng cười đó mà vang lên, đinh linh linh, đinh linh linh, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe vang lên khắp trời.
Nàng đứng trong mưa, thân thể mảnh mai bừng sáng.
Phúc Khang An bỗng nhiên đi nhanh về phía trước, đến bên cạnh Thôi Vịnh Hà, duỗi tay ra, lại đem chiếc ô trong tay nàng đoạt mất: “Ta đưa nàng về nhé?”
“Đưa ta về?” Thôi Vịnh Hà mở to mắt nhìn hắn, lại nhìn đại môn Phó phủ.
Nàng tự mình đuổi theo, một đường đưa hắn về, hắn lại muốn mặc kệ mưa gió đầy trời, đưa nàng về.
Nhưng, nàng không cười, cũng không chối từ, cứ như vậy không một tiếng động xoay người, tự nhiên như đang đi dạo cùng hắn, quay lại con đường vừa rồi họ mới đi qua.
Theo mỗi bước chân, tiếng chuông vang lên không dứt, hòa cùng tiếng mưa tạo thành một bản nhạc hay hơn bất cứ thứ gì.
Hắn và nàng, dường như đều đang chuyên tâm lắng nghe tiếng chuông, vẫn duy trì sự im lặng. Chỉ là, vẻ mặt của hắn, dịu dàng như nước mùa xuân, còn đôi mắt của nàng, mang theo ý cười nồng đậm.
Con đường trở về dường như lại càng ngắn, cơ hồ mới chỉ trong nháy mắt, đại môn Thôi phủ đã hiện ra trước mặt.
Vì thế, Phúc Khang An và Thôi Vịnh Hà đứng trước Thôi phủ, giống như có chút không thể tin được, trái tim đập loạn nhịp, ai cũng không động đậy.
Vận Nhu luôn đứng chờ trước cửa, thấy hai người quay về liền mỉm cười chào đón: “Làm sao vậy, Tam gia lại trở lại rồi?”
“Cát Bảo?”
“Hắn ở trong này đứng ngồi không yên, ta đã đuổi hắn về rồi.”
Phúc Khang An gật đầu, lui về sau vài bước, nói với Thôi Vịnh Hà: “Ta về đây.”
Thôi Vịnh Hà mỉm cười, nhìn hắn xoay người đi vào trong làn mưa bụi mênh mông.
“Tiểu thư, hai người vừa rồi...” Vận Nhu gấp gáp kéo nàng hỏi thăm tình hình cụ thể.
Thôi Vịnh Hà quay lại nhìn Vận Nhu, bỗng nhiên đột ngột quay lưng, chạy thẳng về phía Phúc Khang An.
Vận Nhu không giữ được nàng, mắt thấy nàng lại vọt vào mưa gió, nhịn không được nâng cao thanh âm: “Tiểu thư!”
Thôi Vịnh Hà đã bổ nhào vào lòng Phúc Khang An, ngoái đầu nhìn lại cười tươi rói.
Khuôn mặt nàng dính đầy nước mưa, nhưng lại nở một nụ cười vô cùng đắc ý và khoái hoạt.
Phúc Khang An nghe được một tiếng “tiểu thư” truyền đến từ phía sau, còn chưa kịp quay đầu đã thấy một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại chạy đến, kinh ngạc giang tay ôm lấy: “Nàng!”
Thôi Vịnh Hà đầy ý cười: “Ta từ nhỏ đã là người biết điều, hiểu rõ có qua có lại mới toại lòng nhau, chàng đưa ta về, đương nhiên ta cũng phải đưa chàng về.”
“Đừng làm loạn.” Phúc Khang An trầm giọng mắng nhỏ, nhưng trong mắt tràn đầy sự vui mừng.
“Làm loạn?” Thôi Vịnh Hà nhướn mày, giả vờ phụng phịu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội đáng yêu làm lòng hắn mềm nhũn.
Phúc Khang An không thể dời ánh mắt của mình khỏi nàng.
Hắn đành lắc đầu: “Thật tùy hứng!” Thanh âm nghe qua như bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại vui mừng thật sâu.
Vận Nhu kinh ngạc nhìn đôi nam nữ đang dần đi xa, nhịn không được gọi với theo: “Tiểu thư, người đi đâu thế?”
Thôi Vịnh Hà quay đầu xua tay cười: “Ta đưa chàng trở về.”
“Đưa hắn trở về?” Vận Nhu mở to hai mắt, cười khổ.
Nàng đưa hắn trở về, sau đó hắn đưa nàng trở về, hiện tại nàng lại muốn đưa hắn trở về, vòng luẩn quẩn này khi nào mới kết thúc đây?
☆☆☆
Thôi Vịnh Hà mặc kệ Vận Nhu có đang oán thầm hay không, chỉ một mực muốn làm bạn đồng hành cùng Phúc Khang An.
Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên cảm thấy rất muốn cười, vì thế liền bật cười.
Tiếng cười thanh thúy hòa cùng tiếng chuông, vọng xa trong làn mưa lớn.
Nàng vừa cười, vừa sôi nổi bước nhanh hơn, thậm chí còn nhảy vào những vũng nước làm bọt nước văng khắp nơi, khiến hai người toàn thân đều dính đầy bùn đất.
Phúc Khang An lúc đầu còn cười khổ, nhưng khi nghe được tiếng cười vui mừng của nàng cũng không nhịn được cảm thấy vui vẻ. Hắn nhìn nàng làm loạn chỉ khẽ lắc đầu, cẩn thận không ngừng di chuyển chiếc ô trong tay, muốn che mưa cho nàng. Chiếc ô bé nhỏ không thể che chắn cho cả hai người, nhưng lúc này, cho dù toàn thân có ướt đẫm, Phúc Khang An cũng thật sự không thể che giấu được tâm tình vui mừng.
Điều đáng buồn duy nhất là, đường đi càng ngày càng ngắn.
Khi một lần nữa đứng trước đại môn Phó phủ, Phúc Khang An không nhịn được thở dài một hơi, đồng thời, bên tai cũng nghe thấy một tiếng thở dài thật mạnh. Hắn nghiêng đầu nhìn, bắt gặp Thôi Vịnh Hà cũng đang ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có sự chờ mong vô tận.
Phúc Khang An ngẩng đầu nhìn mưa gió phía trước, quay đầu nhìn đại môn Phó phủ, lại cúi đầu nhìn quần áo đang ướt đẫm, dính bẩn trên người mình, nhịn không được cười nhẹ một tiếng: “Nàng phải về rồi?”
“Vâng.” Thôi Vịnh Hà nhẹ nhàng đáp lại, hai mắt mở to, trong trẻo nhìn Phúc Khang An.
Phúc Khang An vội ho một tiếng: “Nàng là một vị tiểu thư.”
Trong mắt Thôi Vịnh Hà hiện lên ý cười, tiếp tục gật đầu.
Phúc Khang An hắng giọng, tiếp tục nói: “Tiểu thư không nên một mình xuất môn hành tẩu.”
Ý cười trong mắt Thôi Vịnh Hà càng sâu: “Cho nên...”
“Cho nên...” Phúc Khang An trịnh trọng tuyên bố, “ Ta vẫn nên đưa nàng về thôi.”
Nói xong, hắn nghiêm trang nhìn Thôi Vịnh Hà, Thôi Vịnh Hà cũng im lặng nhìn hắn.
Ngay sau đó, hai người cùng nhau bật cười.
Tiếng cười của họ cùng nhau vang lên, xua tan đi không khí se lạnh trời thu, đánh tan mưa gió đầy trời, vang vọng khắp các nẻo đường ngõ xóm.
Người đi đường đều kinh ngạc nhìn qua, trong lòng nghĩ, vị Tam gia mặc cẩm bào và vị tiểu thư xinh đẹp đang cười kia, không biết có phải mắc bệnh rồi hay không.
Hộ vệ đang đứng trước đại môn Phó phủ cũng sợ đến mức mặt không còn chút máu, chẳng lẽ Tam gia nhà họ chịu đả kích quá lớn, thần kinh trở nên không bình thường rồi?
Nhưng Phúc Khang An và Thôi Vịnh Hà hoàn toàn không phát giác ra những tiếng than nhỏ sợ hãi cùng những ánh mắt kì dị xung quanh, vẫn nhìn nhau cười lớn, phiền muộn trong lòng cứ thế theo gió bay đi, tan thành mây khói, trong lòng bỗng cảm thấy thật nhẹ nhõm.
☆☆☆
Vận Nhu đứng chờ trước đại môn Thôi phủ cũng đã lâu, bị gió thổi lạnh buốt cả người, nhịn không được thầm oán không dứt.
Nàng nhìn thấy một đôi nam nữ cùng đi chung dưới một chiếc ô màu xanh, tiếng cười hòa cùng tiếng chuông dần tiến lại, hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, nhưng ngẫm lại lại thấy rất phá hoại không khí nên bèn lui về, chỉ đứng từ xa trừng mắt nhìn Thôi Vịnh Hà, dùng sức ho khan một tiếng.
Phúc Khang An có chút tiếc nuối, cúi đầu nhìn Thôi Vịnh Hà: “Xem ra nàng không cần đưa ta về nữa rồi.”
Thôi Vịnh Hà làm một biểu tình bất đắc dĩ, vẻ mặt thập phần đáng yêu.
Phúc Khang An hít sâu một hơi, một lúc sau mới lưu luyến dời ánh mắt đi, xoay người rời khỏi.
Thôi Vịnh Hà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của hắn, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, lại nhấc chân đuổi theo.
Vận Nhu cắn răng, phẫn nộ kêu lên một tiếng: “Tiểu thư!”
Phúc Khang An quay đầu nhìn về phía nàng.
Thôi Vịnh Hà chỉ mặc vài món xiêm y đơn giản, vì đã ướt đẫm nên đều dính chặt lên người, làm lộ ra dáng người mềm mại thướt tha. Nhưng nàng không thèm để ý, chỉ mỉm cười đưa chiếc ô của mình cho Phúc Khang An, thấp giọng nói: “Quan trường nhiều phong vân, từ nay về sau chàng phải cẩn thận.”
Thanh âm mềm mại truyền thẳng vào tim khiến ánh mắt Phúc Khang An tràn ngập sự ôn nhu, ngưng định nhìn Thôi Vịnh Hà, khó thể dời mắt.
Dường như đã là vận mệnh, Thôi Vịnh Hà trước mặt Phúc Khang vẫn luôn lấy dáng vẻ không xinh đẹp cho lắm để xuất hiện, quần áo của nàng bắn đầy bùn đất, son phấn đã bị mưa xối trôi, mái tóc tán loạn tung bay, duy chỉ có chiếc ô là vô cùng ổn định. Mà nàng vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, gò má khóe môi đều cười, ngay cả sâu trong đôi mắt, cũng tràn ngập ý cười ôn nhu.
Phúc Khang An, cả đời này chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp đến vậy, khiến hắn phải khắc cốt ghi tâm, vĩnh viễn không thể quên.
Thật lâu sau, hắn chậm chạp đưa tay tiếp nhận chiếc ô trong tay nàng, bàn tay nàng vì dính mưa mà có chút lạnh lẽo. Tay hắn run lên, rất có một loại xúc động muốn gắt gao nắm chặt đôi tay ấy, dùng toàn bộ tâm linh của mình để ủ ấm.
“Nàng về đi.” Phúc Khang An vui vẻ nhưng không muốn lộ ra trước mặt nàng, chỉ nói một câu đơn giản.
Thôi Vinh Hà cười khẽ lắc đầu, động tác nhu hòa, xinh đẹp và kiên tuyệt: “Ta nhìn chàng đi.”
Phúc Khang An im lặng nhìn thật sâu vào mắt nàng, cuối cùng chậm rãi xoay người, chạy thẳng vào màn mưa. Chiếc ô màu xanh lay động trong mưa, tiếng cười của Thôi Vịnh Hà cùng tiếng chuông thanh thúy vẫn còn vang vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT