Mãi đến khi ra khỏi Gia Thân Vương phủ chừng hơn mười trượng, Thôi Vịnh Hà mới có chút tiếc nuối thở dài: “Ai, vốn là một giai thoại thâm tình lừng lẫy đủ để truyền lưu thiên cổ, đáng tiếc lá gan của hắn lại quá nhỏ...”
Phúc Khang An cười khổ, chỉ có hắn mới biết vừa rồi khi cùng Vĩnh Diễm giương thương múa kiếm, giằng có không chút nào thoái nhượng có bao nhiêu khẩn trương, cũng chỉ có hắn mới biết, khi đó thân thể có bao nhiêu căng thẳng, cho tới bây giờ, mồ hôi lạnh trên người hắn vẫn còn tuôn ra không ngừng, mà nữ nhân này, dường như hoàn toàn không biết nguy hiểm là gì, còn đứng bên cạnh nói mát. Hắn vừa tức giận vừa buồn cười, trừng nàng một cái: “Nàng dùng yêu thuật gì, lại có thể khiến Vĩnh Diễm muốn lưu nàng lại?”
Thôi Vịnh Hà nghe ra trong giọng nói của hắn có chút ghen tuông, càng thêm vui vẻ: “Ta nghĩ, trên đời này chưa từng có nữ nhân nào dám chống đối hắn như ta, vì thế mới khiến hắn nảy sinh hứng thú. Chỉ là, vô luận có hứng thú với ta hay không, hắn vẫn sẽ có hận thù với chàng, so ra còn kém hơn khát vọng muốn đoạt ngôi vị Hoàng Đế của hắn nhiều lắm. Cho dù hắn có thể giết chàng, nhưng như vậy sẽ tạo ra động tĩnh lớn, tuyệt đối không thể giấu diếm, sự sủng ái của Hoàng Thượng đối với chàng vẫn còn, sao hắn có thể làm ra loại chuyện tự hủy đi tương lai của mình thế được.”
Trong khi đang nói chuyện, họ đã đi qua vài con phố, trong kinh thành, người qua người lại hết sức náo nhiệt. Đại Thanh chú ý nhất vẫn là lễ pháp quy củ, nhưng trước mắt nhiều người như vậy, Phúc Khang An vẫn chưa từng buông Thôi Vịnh Hà ra.
Ánh mắt cổ quái đầy đường đều hướng về phía họ, các tiếng bình phẩm khinh thường cũng không ngừng vang lên.
Nhưng, nàng và hắn tuy đều nghe thấy, cũng không hề để ý họ đang nói gì.
Vô luận thế nào, nàng không muốn buông hắn ra, mà hắn, càng không thể nhịn được chuyện luôn phải chia lìa. Chân không ngừng nghỉ, hắn đưa nàng thẳng về Phó phủ.
Đó là nhà của hắn, cũng sẽ là nhà của nàng. Từ nay về sau, hắn sẽ không để nàng rời đi, cũng sẽ không để nàng phải gặp nguy hiểm nữa.
Trước đại môn Phó phủ, Vương Cát Bảo dẫn theo mấy chục thị vệ, loạn như ruồi bọ không đầu, không biết nghe thấy ai kêu tên Phúc Khang An, sợ hãi kêu lên một tiếng: “Tam gia!”
Tất cả những người khác đều lo lắng chạy đến, mỗi người đều có biểu tình vui vẻ, kích động và vui mừng đến mức thậm chí không thèm chú ý tới động tác ôm chặt Thôi Vịnh Hà của Phúc Khang An không thích hợp cỡ nào.
Phúc Khang An lập tức phát giác ra điểm kì lạ: “Sao lại thế này?”
Vương Cát Bảo vội vàng giải thích: “Thanh Nhã cô nương của Hồng Trần Cư báo tin đến, nói Thôi tiểu thư bị ép đến Gia Thân Vương phủ, Tam gia cũng đi theo. Phu nhân lo lắng cho an nguy của Tam gia, lúc ấy đã nói muốn vào cung gặp Thánh Thượng, đại nhân ngăn cản phu nhân, không biết đã nói gì, sau đó, hạ nhân chúng ta đều bị đuổi ra xa khỏi phòng, Tam gia, người mau đi xem một chút sao lại thế này đi.”
Phúc Khang An biến sắc, rốt cục cũng buông thân thể mềm mại của Thôi Vịnh Hà ra.
Thôi Vịnh Hà thấp giọng thúc giục: “Đi nhanh nào!”
Phúc Khang An nhìn nàng: “Được.” Khi nói đến chữ “được”, hắn đã bắt đầu chạy, chỉ là, tay hắn còn nắm lấy tay Thôi Vịnh Hà, kéo nàng cùng nhau chạy vội.
Thôi Vịnh Hà cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng đi theo, vô luận đi đến chân trời góc biển nào, chỉ cần hắn kéo nàng, nàng sẽ đi theo không chút do dự.
☆☆☆
“Chàng không được ngăn cản ta, ta muốn tiến cung, ta muốn tiến cung!” Thanh âm của Phó phu nhân lo lắng đến cực điểm.
“Nghe ta nói, để ta đến Gia Thân Vương phủ tìm Vĩnh Diễm, nàng không cần tiến cung, cũng không cần lo lắng. Dù sao Vĩnh Diễm cũng là nhi tử của Hoàng Thượng, chúng ta là ngoại thần khó nói, không thể nói, cũng không tiện nói.” Thanh âm của Phó Hằng mặc dù trấn định nhưng vẫn có chút hoảng sợ, hoàn toàn không còn sự trầm ổn của một vị Tể Tướng.
Phúc Khang An cảm thấy hổ thẹn, hắn lại làm cha mẹ lo lắng rồi. Đang định mở miệng lên tiếng, trong đại sảnh bỗng truyền đến một câu khiến tay chân hắn trở nên lạnh lẽo, toàn thân ngẩn ra.
“Chẳng lẽ Khang An không phải nhi tử của Hoàng Thượng sao?”
Trời đất yên tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ ràng.
Thôi Vịnh Hà run lên, bỗng nhiên dùng sức ôm lấy Phúc Khang An, dùng hết toàn lực để an ủi nam tử đang lặng lẽ run rẩy bên cạnh.
Sau một hồi yên lặng thật lâu, thanh âm của Phó phu nhân rốt cục cũng vang lên: “Vì sao, vì sao chàng không nói gì? Vì sao chàng không hỏi? Chàng mắng ta đi, đánh ta đi, vì sao một câu cũng không nói?” Thanh âm của bà mang theo sự nghẹn ngào, bi phẫn vô hạn.
“Nàng còn muốn ta nói gì?” Thanh âm của Phó Hằng có sự bất đắc dĩ nồng đậm, ủ rũ thật sâu.
“Thật ra chàng đã sớm biết, đã sớm biết, đúng không? Nhưng chàng chưa bao giờ hỏi, chưa bao giờ hỏi!” Phó phu nhân khóc lớn, “ Ta vẫn luôn chờ chàng hỏi, mắng ta, đánh ta, thậm chí giết ta, nhưng chàng chưa bao giờ hỏi!”
“Thật ra, ta cũng không chắc chắn, cho đến vài năm trước, khi nghe chuyện có người muốn Khang An cưới công chúa, nàng liền lập tức tìm một người để đính hôn cho nó, ta mới xác định.”
“Được, được lắm, chàng đều biết, nhưng không truy cứu, trừ việc không đến phòng ta, chàng cái gì cũng không làm, chàng căn bản cái gì cũng không để ý, đúng hay không?” Phó phu nhân ôm nỗi hận ép hỏi, tê tâm liệt phế.
“Ta để ý, đương nhiên ta để ý, nhưng để ý thì có ích gì?” Phó Hằng nói như hét lên, cũng mang theo sự đau đớn thấm vào ruột gan, “ Nàng là nữ tử xinh đẹp, đa tài, cao quý, Hoàng Thượng lại là bậc chí tôn anh tuấn tiêu sái. Đối với nữ nhân mà nói, gả cho Hoàng Thượng không phải là lựa chọn tốt nhất sao? Hoàng Thượng muốn thân cận với nữ tử nào, ai dám ngăn cản? Ta vẫn chờ, chờ nàng nói với ta, nhưng cái gì nàng cũng không nói. Nếu nàng không chịu nói, sao ta có thể quản nàng? Sao ta có thể hiểu lầm tiền đồ quy túc của nàng? Nhưng, nhiều năm như vậy vẫn không hề có động tĩnh gì khác, Hiếu Hiền Hoàng Hậu qua đời, nàng cũng không tiến cung nữa. Có lẽ, rào cản của hai người là ta, nếu không phải do ta, nàng sớm đã được phong làm quý phi, nàng...”
Một tiếng “ba” thật lớn cắt ngang lời nói của Phó Hằng: “Hóa ra chàng nghĩ ta như vậy, hóa ra chàng nghĩ ta là người như vậy! Ai muốn làm hoàng phi chứ, chàng nghĩ ta và chàng là loại người nào, nếu không phải chàng, nếu không phải vì chàng, ta sao có thể...”
“Nàng, nàng là vì ta...” Thanh âm của Phó Hằng không ngừng run run.
“Chàng đã quên, khi đó, chàng mới trúng tuyển vào triều đình, muốn vào quân xa, thần thái luôn vui vẻ, nói rằng để không phụ sự học cả đời, chàng nên vì nước vì dân, phải trở thành một danh thần thiên cổ. Thời điểm đó, hắn đến gây chuyện với ta, ta cự tuyệt, hắn liền tức giận, mắng sang cả chàng. Ta còn có thể làm gì? Ta chỉ biết, khi đó, ánh mắt của chàng vô cùng sáng rọi, nhưng, nếu ta chọc giận hắn, ta sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng trong mắt, nụ cười trên khuôn mặt chàng nữa. Nam nhân coi trọng nhất chính là công danh tiền đồ, nhưng nữ nhân thì sao? Chàng có thể lấy nhiều nữ nhân, nhưng cơ hội thăng quan tiến chức thì chỉ có một, ta sao có thể phá hủy công danh sự nghiệp, tiền đồ của chàng? Sao ta có thể khiến chàng mất đi cơ hội được lưu danh sử sách...”
“Nữ nhân ngốc nghếch, vì sao nàng không nói, vì sao nàng không nói!” Tiếng kêu của Phó Hằng vô cùng đau khổ kích động, “ Nàng dùng chính bản thân nàng giữ cho ta công danh phú quý, nhưng cái gì cũng không nói với ta! Nàng, hơn hai mươi năm qua, nàng sống không bằng chết, ta lại sống vô cùng vui vẻ, đây là vì cái gì? Đây là vì cái gì? Công danh thì sao? Quan tước thì sao? Vì sao nàng lại ngốc nghếch như vậy, vì sao ta lại ngu xuẩn như vậy...”
Thanh âm trong đại sảnh dần dần nhỏ đi, chỉ còn lại tiếng khóc nghẹn ngào, một đôi vợ chồng quyền khuynh thiên hạ hơn hai mươi năm, khi đau khổ cũng hoàn toàn không khác dân chúng bình thường là mấy.
Thôi Vịnh Hà vô thanh vô tức ôm chặt lấy Phúc Khang An, không khỏi cũng cảm thấy ảm đạm.
Nàng không biết nói gì để an ủi hắn, điều duy nhất có thể làm chính là toàn lực ôm hắn thật chặt, truyền tất cả hơi ấm của nàng cho hắn. Bỗng nhiên, trên bàn tay đang ôm Phúc Khang An của nàng, một giọt nước nóng rực rơi xuống.
Giọt lệ nóng bỏng rơi xuống tay nàng, khiến tim nàng đột nhiên đau xót.
Nàng mở miệng, nhưng lại cảm thấy khó có thể dùng lời nói nào để an ủi hắn, đành chỉ lén lút ghé sát vào hắn, mong rằng thân thể của nàng sẽ mang lại cho hắn chút ấm áp, truyền vào trong lòng hắn.
Phúc Khang An run run xoay người ôm lấy nàng, thanh âm cũng trở nên bất lực: “Quyền lực rốt cuộc quan trọng đến thế nào? Quan chức là gì? Vì sao, vì sao lại bắt những con người yếu ớt phải trả giá lớn như vậy? Mà ta, mà ta lại luôn cho rằng mình đúng, làm ra một chuyện ngu xuẩn giống như vậy, Vịnh Hà, Vịnh Hà, ta cũng giống phụ thân tự cho rằng mình đúng hại ngạch nương, hại nàng.”
Thôi Vịnh Hà dịu dàng đưa tay lên giúp hắn lau nước mắt, đau lòng nhăn mặt: “Không sao, ít nhất cuối cùng chúng ta cũng không phạm sai lầm, chúng ta không thỏa hiệp với Vĩnh Diễm, về sau, chúng ta cũng sẽ tuyệt đối không phạm sai lầm như vậy nữa, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ chàng, chàng cũng vĩnh viễn không được rời bỏ ta.”
“Ai bên ngoài?” Phó Hằng lên tiếng, thanh âm mang theo một chút kích động và kinh sợ.
Thôi Vịnh Hà “a” một tiếng, biết vừa rồi mình và Phúc Khang An nói chuyện có hơi lớn, làm kinh động đến người bên trong. Nàng hoảng hốt, không biết trốn đi đâu.
Phúc Khang An lại bỗng nhiên trấn định, kéo Thôi Vịnh Hà bước vào: “Phụ thân, ngạch nương, con về rồi.”
Phó phu nhân nghe được thanh âm của con mình, nửa mừng nửa lo lập tức tiến đến gần, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi, xác định hắn không có chút tổn hại nào mới nhẹ nhàng thở ra, không nhịn được lại tiếp tục rơi lệ.
“Ngạch nương, con không sao, một chút cũng không sao.” Phúc Khang An một bên cúi đầu khuyên, một bên ngẩng đầu nhìn ánh mắt vui sướng trấn an của Phó Hằng, trong lòng đau xót, nhịn không được kêu lên, “ Phụ thân!”
Phó Hằng mỉm cười.
Phúc Khang An lại thì thào một tiếng: “Phụ thân.”
Phó Hằng vẫn thản nhiên cười cười như cũ, phát giác ra giọt nước mắt chưa kịp lau đọng lại trên mặt Phúc Khang An, lại nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt của hắn và Thôi Vịnh Hà, nhẹ nhàng lên tiếng: “Thôi tiểu thư, ta đem đứa nhỏ này giao cho con.”
Khi ông nói ba chữ “đứa nhỏ này”, thanh âm của ông tràn đầy tình cảm sâu đậm.
Nước mắt của Thôi Vịnh Hà không biết đã chảy xuống từ lúc nào, nàng dùng sức gật đầu, lớn tiếng nói: “Con sẽ ở bên chàng, vĩnh viễn không ruồng bỏ, tuyệt đối không chia lìa.”
☆☆☆
Đại thọ sáu mươi của Càn Long đại đế cuối cùng cũng đến, đây là đại hỉ quốc gia, tiếng pháo nổ giòn tan vang khắp kinh thành.
Trong Tử Cấm Thành, yến hội bắt đầu, bách quan và gia quyến đều tới tham dự.
Càn Long đang xem kịch, tâm tình cao hứng dị thường, ngồi trên long ỷ, thần thái thập phần ôn hòa, tươi cười vui vẻ.
Đồ ăn Mãn – Hán lần lượt được đưa lên, cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng kịch vui vẻ, toàn bộ hoàng cung đều là tiếng ca công tụng đức, bỗng nhiên, một tiếng khóc vang lên đặc biệt chói tai, cũng đặc biệt thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Nụ cười trên khuôn mặt Càn Long bỗng nhiên chuyển lạnh, ánh mắt quét xuống vô số thủ hạ phía dưới.
Người bị hắn nhìn không ai là không xanh mặt, tay chân phát run nhưng vẫn cố duy trì nụ cười, liều mạng tỏ vẻ người đang khóc không phải là mình.
Tiếng khóc cũng không dừng lại, các quan viên nhanh chóng tản ra, rất nhanh, mọi ánh mắt đều tụ vào một nữ nhân đang ngồi trong một góc yến hội, không ngừng gạt lệ.
Vài người có bối phận cao quý nhận ra được nàng, toàn bộ đều biến sắc, Phúc Khang An chấn động định tiến đến, nhưng bị Phó Hằng giữ chặt.
Mà đôi vợ chồng ngồi bên cạnh nữ tử sớm đã mặt như màu đất, quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
Vĩnh Diễm hét lên một tiếng: “Còn không mau kéo nữ tử đại nghịch này xuống!”
Thị vệ xung quanh nhanh chóng nhận lệnh, xông về phía trước.
Thôi Vịnh Hà vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ làm Thánh Thượng mất vui, nguyện chịu tội chết.”
Tâm tình vui vẻ của Càn Long bị phá hư, trong lòng đã muốn đem nàng đi chặt chém vạn lần, lạnh lùng hỏi: “Ngươi quỳ tiến lên đây, nói cho trẫm, vì sao ngươi khóc? Có phải do trẫm trị quốc thất đức, khiến ngươi phải chịu oan khuất?”
Câu hỏi âm lãnh, sát khí vô hạn, vợ chồng Thôi Danh Đình toàn thân run rẩy, Phúc Khang An mặt cắt không còn chút máu nhìn Thôi Vịnh Hà, chưa từng kinh hoàng sợ hãi như vậy trong đời. Một nửa số quan viên ở đây đều toát ra biểu tình thống khoái, cười khi người khác gặp họa.
Thôi Vịnh hà đứng dậy tiến lên, sau đó lại quỳ xuống: “Nô tỳ hôm nay được gặp mặt Thánh Thượng đã là một đại ân, thánh đức long hậu, đối với thần dân thật sự là vô cùng quan tâm, nhưng cố tình lại có người lại hiểu lầm rằng bệ hạ bạc tình bạc nghĩa, thật sự coi Thánh Thượng là bậc quân vương vô tình, bởi vậy, nô tỳ chỉ có thể khóc.”
“Ồ, người nào không nể mặt trẫm như vậy?” Ánh mắt của Càn Long từ từ quét xuống chúng thần, chư thần đều kinh hồn táng đảm, âm thầm sợ hãi, không biết nữ nhân gan lớn này muốn tố cáo người nào.
Thôi Vịnh Hà chỉ tay về một hướng: “Hắn!”
Tất cả đều vô cùng ngạc nhiên, khiếp sợ mở to mắt nhìn.
Đối tượng mà Thôi Vịnh Hà liều chết ngự tiền cáo trạng, vậy mà lại là... Phúc Khang An.
Chỉ có duy nhất Phúc Khang An hiểu được.
Sau khi tỉnh ngộ từ nỗi khiếp sợ, hắn kinh ngạc nhìn Thôi Vịnh Hà, kích động đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng lại bảo vệ hắn.
Nàng lại dùng toàn bộ tính mạng của nàng, vì hắn mà lên tiếng.
Nàng lại mạo hiểm đâm đầu vào chỗ chết, vì tìm kiếm cho hắn một tương lai bình an.
Nhưng...
Thật sự quá lớn mật, quá hoang đường.
Thôi Vịnh Hà, tại sao nàng luôn thích gặp rắc rối, luôn không biết sống chết như vậy?
Nàng luôn nghĩ đến ta, còn không để ta nghĩ cho nàng. Nhưng nàng cũng biết, mạo hiểm như vậy, tuyệt nhiên như vậy, sẽ khiến ta phải chịu tra tấn đúng không?
Thôi Vịnh Hà, nữ nhân đáng giận này!
Ở ngoài nghiến răng phẫn hận, bên trong lại lo lắng đến tột cùng, hai mắt dính chặt vào Thôi Vịnh Hà, một tấc cũng không rời. Cho dù trời đất có sụp đổ, ta sẽ là người cuối cùng ở bên nàng, sẽ nhớ kĩ dung nhan của nàng, cho đến kiếp sau.
Càn Long xưa nay luôn sủng ái Phúc Khang An, thấy Thôi Vịnh Hà cáo trạng liền giận tím mặt, nhưng lại tỏ ra anh minh, không biểu hiện sự giận dữ, sát khí càng ngày càng thịnh, biểu tình càng ngày càng bình tĩnh: “Vì sao ngươi cho rằng hắn coi trẫm là quân vương vô tình?”
Thôi Vịnh Hà dập đầu, nói: “Thánh Thượng, nô tỳ là nữ nhi của Thôi đại học sĩ Thôi Danh Đình, đã sớm có hôn ước với Phúc Khang An, nhưng mấy ngày trước, Phúc Khang An đã tới cửa từ hôn...”
Càn Long càng thêm tức giận: “Vì thế ngươi ghi hận trong lòng, muốn nói xấu đại thần?”
Thôi Vịnh Hà ngẩng đầu lên, hoàn toàn không đổi sắc: “Hoàng Thượng, tuy Vịnh Hà là một nữ tử nhưng cũng biết bốn chữ trung hiếu tiết nghĩa, sao dám làm loại chuyện bất trung ấy. Nhưng nữ tử tiết liệt, một lời đã hứa, càng không nguyện dễ dàng từ hôn. Vì thế, khi nô tỳ một lần nữa truy hỏi nguyên nhân, Phúc Khang An mới nói cho nô tỳ biết, Thánh Thượng muốn nhường ngôi kế vị, tân quân sắp đăng cơ, các hoàng tử đều có khúc mắc, tâm tư riêng với Phó gia, vì thế bách quan trong triều đều có ý đả kích Phó gia để lấy lòng tân quân, Hoàng Thượng cũng muốn hi sinh Phó gia để làm an lòng hắn. Phó gia chịu tiếng, đại họa diệt môn ở ngay trước mắt, vì thế không muốn làm nô tỳ phải chịu liên lụy.”
Càn Long hơi động dung, liếc mắt nhìn Phúc Khang An một cái, phát hiện cự tử mình luôn yêu thương đã tiều tụy hơn rất nhiều.
“Hoàng Thượng, Phúc Khang An nói như vậy, thật sự là rất buồn cười! Nô tỳ thân là nữ tử, đã đính hôn với hắn, lại không có suy nghĩ muốn vừa lật cầu liền tự mình thoát thân, hắn làm như vậy, chính là khinh thường Thôi Vịnh Hà. Chỉ là, nô tỳ là một nữ tử, chịu ủy khuất cũng thôi đi, nhưng điều khó tha thứ nhất là, hắn thế nhưng lại biến Hoàng Thượng trở thành một quân vương bạc tình bạc nghĩa. Hoàng Thượng nhân ái khoan dung độ lượng, đức chiếu tứ hải, luôn coi Phó Tể Tướng là cánh tay đắc lực, sao có thể có tâm tư đó! Hắn sao có thể cho rằng, các triều thần bỏ đá xuống giếng là vì Thánh Thượng muốn vứt bỏ Phó gia? Hắn sao có thể bởi vì các quan viên trong triều không coi hắn là gì, thậm chí châm chọc khiêu khích, liền nghĩ đây là ý tứ của Hoàng Thượng? Hắn sao có thể nói ra những lời ác độc với Gia Thân Vương, nghĩ rằng các hoàng tử đều là người có lòng dạ hẹp hòi?” Mỗi lần Thôi Vịnh Hà dứt một câu, sắc mặt các quan viên lại trở nên khó coi thêm một phần, đến khi nàng nói đến câu cuối cùng, thần sắc Vĩnh Diễm cũng biến thành âm lãnh. Thôi Vịnh Hà vẫn không chớp mắt, tiếp tục nói, “ Hắn làm vậy, đối với Hoàng Thượng, đối với các hoàng tử, đối với triều đình, chính là đại bất kính. Vịnh Hà liều chết tố giác, mong Hoàng Thượng giáng tội.”
Sắc mặt Càn Long không đổi, nhưng ánh mắt ngày càng thâm trầm, trong đó còn có lửa giận: “Những lời ngươi nói, đều là sự thật? Đại thần trong triều đều là các sĩ phu đã đọc qua sách Thánh Hiền, sao có thể làm ra những chuyện như vậy?”
Thôi Vịnh Hà ngẩng đầu nhìn Càn Long, rành mạch bẩm báo: “Hoàng Thượng mặc dù thật là Nghiêu Thuấn nhân chủ, nhưng các đại thần hạ vị đều là người có tư tâm. Chỉ là, người đáng giận nhất vẫn là Phúc Khang An, ngay cả khi bị tiểu nhân hạ nhục, hắn cũng không nên nghĩ rằng Thánh Thượng muốn vứt bỏ hắn, không nên có tâm tư muốn chết.”
“Tiểu nhân hạ nhục.”
“Tâm tư muốn chết.”
Tám chữ này hoàn toàn khiến Càn Long đau lòng, Phúc Khang An là nhi tử của hắn, cao ngất tú dật, văn võ toàn tài, tuyệt đối có tư cách làm một bậc quân vương, vậy mà lại không thể danh chính ngôn thuận. Điều này khiến hắn càng thêm áy náy, càng yêu thương Phúc Khang An gấp bội. Rõ ràng hắn biết các hoàng tử ghen ghét Phúc Khang An, vì thế mới hạ chiếu quở trách, hy vọng có thể mang lại cho đứa nhỏ này những ngày tháng an bình về sau, nhưng... lại khiến nó bị tiểu nhân hạ nhục, cứ thế muốn chết?
Ánh mắt của Càn Long mang theo lửa giận lôi đình nhìn về phía các đại thần, tất cả thấy vậy đều quỳ xuống, không ai dám ngẩng đầu.
Chỉ trừ bỏ Thôi Vịnh Hà vẫn nhìn Càn Long như cũ, và Phúc Khang An đang nhìn nàng.
Càn Long vô cùng phẫn nộ, thẳng đến khi chạm vào ánh mắt trong suốt của Thôi Vịnh Hà, hắn mới bình tĩnh lại.
Hắn tin tưởng lời nói của nữ tử này.
Nếu không, các đại thần sẽ không quỳ xuống run rẩy hết như vậy.
Phó Hằng là thủ lĩnh quân xa, đại thần bậc nhất đương triều, Phúc Khang An là đại tướng quân ngự mệnh, nhưng, những kẻ này dám khinh thị vũ nhục, chỉ là vài con kiến, vậy mà dám vô lễ với họ.
Bản thân vẫn còn tại vị, những kẻ này lại vội vàng lấy lòng quân chủ tương lai, bức bách hiền thần, nếu hắn thoái vị, kết quả sẽ thế nào?
Là phụ thân của Phúc Khang An, hắn muốn đem tất cả những kẻ này xử trảm, nhưng là một quân chủ, lý trí nói cho hắn biết, tuyệt đối không có khả năng này.
Phân nửa đại thần của triều đình đều có liên quan đến chuyện này, hắn không thể làm vậy.
Thân là Hoàng Đế, hắn so với bất kì kẻ nào còn hiểu hơn sự dơ bản và tàn nhẫn chốn quan trường.
Chỉ là, ánh mắt nữ tử trước mặt hắn, vậy mà lại sạch sẽ trong suốt đến như thế, không hề có nửa điểm dơ bẩn. Một nữ tử bé nhỏ, vậy mà lại có thể dùng dũng khí, trí tuệ của mình, ngự tiền nói lên những phẫn nộ, oan khuất mà Phó gia không tiện nói ra.
Ánh mắt nhu hòa của Càn Long nhìn Thôi Vịnh Hà như nhìn một đứa con dâu mà mình yêu mến: “Ngươi tên là Thôi Vịnh Hà?”
“Vâng!”
Càn Long cười cười: “Hoa sen là loài hoa xinh đẹp nhất, nở trong bùn, nhưng không nhiễm mùi bùn. Vĩnh Hà, trẫm làm chủ hôn cho người, về sau, nếu Phúc Khang An dám khi dễ ngươi, ngươi có thể tìm đến trẫm.”
Thôi Vịnh Hà còn chưa kịp trả lời, Phúc Khang An đã phục thân quỳ gối: “Đa tạ long ân của Thánh Thượng.” Sự kinh hãi giờ chỉ còn lại niềm vui tột cùng, thanh âm của hắn run rẩy.
“Được rồi được rồi, mọi người đều đứng dậy đi, hôm nay là thọ yến của trẫm, không cần để ý quy củ, chúng ta quân thần đồng nhạc.” Càn Long mỉm cười, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “ Vịnh Hà, ngươi cứ đến đó ngồi cùng Phúc Khang An đi.”
Thôi Vịnh Hà lên tiếng cảm tạ, nhẹ nhàng đứng dậy, đi về phía Phúc Khang An.
Phúc Khang An khẩn cấp đứng dậy, bất chấp quân tiền lễ nghĩ, thất thố nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng.
Nàng chỉ mỉm cười liếc hắn một cái, thản nhiên ngồi xuống.
Phúc Khang An tuy không hoàn toàn phát tác, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng, sự kinh hoàng còn chưa biến mất. Hắn hạ giọng: “Nàng điên rồi, có biết hay không, nếu vừa rồi nói sai một câu, nàng sẽ phải chết không nơi chôn cất.”
Cho đến lúc này, thanh âm của hắn vẫn còn hoảng sợ.
Thôi Vịnh Hà có thể cảm nhận rõ ràng vừa rồi hắn lo lắng cho nàng đến mức nào, ngượng ngùng cười xin lỗi: “Hoàng Thượng yêu thương chàng, sẽ không làm tổn hại đến người chàng quan tâm đâu.”
Phúc Khang An ngẩng đầu nhìn người đang ngồi trên long ỷ, vẻ mặt có chút kì dị: “Hoàng Thượng anh minh, yêu thương thần dân của mình là chuyện đương nhiên.”
Thôi Vịnh Hà nhìn hắn, cẩn thận đưa tay nắm chặt lấy tay hắn.
Có rất nhiều chuyện chỉ có thể cho rằng bản thân không biết, chẳng những không thể nói, ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ. Nàng ở bên hắn, sẽ vĩnh viễn không nhắc tới bí mất kinh thế vô tình nghe được một ngày kia.
Vô luận hắn là ai, có địa vị thế nào, nàng không cần để ý. Nàng chỉ biết, hắn là trượng phu của nàng, nàng là thê tử của hắn.
Lúc này, Càn Long nhàn nhạt lên tiếng: “Các khanh có thấy trẫm đã già đi, xử lý quốc sự không tốt bằng trước đây?”
Mọi người hiểu rõ, Hoàng Thượng đang chuẩn bị tuyên bố chuyện nhường ngôi, đương nhiên đều nói —
“Hoàng Thượng anh minh, càng hơn khi trước.”
Các hoàng tử cũng đứng lên: “Phụ hoàng anh minh, Đại Thanh ngày càng hưng thịnh. Nhi thần chờ cung phùng thịnh thế, tam sinh chi hạnh.”
Càn Long cười ha ha: “Ta vốn nghĩ bản thân đã già đi, muốn đem ngôi vị tặng cho đám người trẻ tuổi các ngươi, nhưng thấy các ngươi đều nói vậy, chắc là ta phải cố gắng vất vả thêm vài năm nữa thôi.” Ánh mắt mang theo ý cười lạnh lùng của hắn quét qua đám quần thần đang cứng đờ phía, “ Ý kiến các ngươi thế nào?”
Sau một khoảng yên tĩnh, chúng thần lại kêu loạn, liên thanh nói –
“Hoàng Thượng tuổi xuân tràn trề, các hoàng tử dục hoa mậu đức, quả là chuyện vui.”
Càn Long lại nhìn về các hoàng tử đang có sắc mặt khẩn trương: “Các ngươi không cần sốt ruột, trẫm sớm muộn gì cũng sẽ thoái vị. Thánh Tổ tại vị hơn sáu mươi năm, thời gian trẫm trị thế tuyệt sẽ không vượt quá Thánh Tổ. Các ngươi yên tâm.”
Sắc mặt các hoàng tử vô cùng khó coi, Vĩnh Diễm gần như giận quá hóa cuồng. Cho dù Càn Long muốn tại vị sau sáu mươi năm trị vì, hắn ít nhất cũng phải chờ thêm hai mươi năm nữa.
Hai mươi năm hai mươi năm.
Đều vì nữ nhân kia cả gan làm loạn, hắn sẽ phải đợi thêm hai mươi năm.
Tuy trong lòng hận đến cực điểm nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ, Vĩnh Diễm lập tức quỳ xuống: “Phụ hoàng nguyện ý tiếp tục ân trạch vạn dân, đây là ân hạnh của đất nước, nhi thần muôn lần chết cũng sẽ không có ý kiến gì khác.”
Các hoàng tử khác cũng đồng loạt quỳ lạy, đồng thanh phụ họa.
Càn Long có chút cảm khái nhìn các nhi tử đang quỳ trên mặt đất: “Các ngươi đều là hoàng tử, từ nhỏ đã có thân phận tôn quý, vì thế, nếu muốn trị vì đất nước tất phải trả giá, người thường vui vẻ thưởng nhạc, các ngươi lại không thể hưởng thụ. Triều Minh có bao nhiêu hôn quân, tất cả đều vì được cưng chiều quá mức, mặc các hoàng tử muốn làm gì thì làm, không dạy bảo đạo trị quốc. Ta lập ra Đại Thanh, học tập từ cha ông đời trước, quyết không cưng chiều các ngươi. Hoàng tử các ngươi sẽ không được nhận sự sủng ái của phụ hoàng, ngược lại ngày nào cũng phải vất vả học tập. Đây đều là bởi, tân quân sẽ nằm trong số các ngươi, muốn thống trị một quốc gia có vô vàn khó khăn vất vả, cho nên phải học tập rất nhiều, chịu muôn phần mệt mỏi, vĩnh viễn không thể thoải mái như những người khác.” Hắn ngẩng đầu nhìn Phúc Khang An, “ Giống như Phúc Khang An, trẫm biết hắn có tài, vì thế chỉ bồi dưỡng cho hắn khả năng dùng binh, hắn chỉ cần đạt được thành tựu trong phương diện này, trẫm đã rất vui vẻ, sẽ thưởng cho hắn. Nhưng cho tới bây giờ, tuy rằng hắn đã trở thành đại tướng quân, nhưng vẫn không thể tiến vào quân xa, quyền lực vẫn phải chịu hạn chế. Mà các ngươi, một khi trở thành quân vương sẽ phải quản lý đại sự trên khắp thiên hạ, các ngươi phải học rất nhiều, vì thế trẫm chưa từng dám quá mức thân thiết với các ngươi, chỉ có thể uy nghiêm không dám lơi lỏng. Trẫm cho tới giờ chưa từng được Tiên Hoàng ôm vào lòng, nỗi khổ trong lòng các ngươi, trẫm không biết sao? Nhưng đây chính là vận mệnh mà các hoàng tử Đại Thanh sở hữu. Đừng tưởng rằng trẫm không yêu thương các ngươi, khi các ngươi còn nhỏ, trẫm đã yêu thương che chở bao nhiêu, các ngươi không biết, khi các ngươi học thành tài, trẫm có cỡ nào kiêu ngạo, nhưng đều không thể thể hiện ra, ai bảo các ngươi là Vương gia chứ. Người trong Vương tộc chúng ta đều phải chịu đau khổ, để rồi tương lai mới có được một vị quân vương có thể anh minh trị quốc. Từ khi ta lập nên Đại Thanh đến nay, chưa từng có một hôn quân nào cũng vì lẽ đó, các ngươi đã hiểu chưa?”
Các hoàng tử cùng nhau dập đầu, đáp lại thật lớn.
Càn Long có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Hắn không biết đám nhi tử của mình có thể nghe hiểu bao nhiêu, nhưng vô luận thế nào, hắn cũng đã tận lực.
“Đứng lên đi thôi, hôm nay là đại thọ của trẫm, mọi người không cần quá câu nệ.”
Các hoàng tử đều về chỗ, nhưng không có ai vui vẻ.
Càn Long cười cười đứng lên, chạm chén với Phó Hằng: “Đến đây, Phó Hằng, trẫm kính ngươi một ly, tạ ơn ngươi hai mươi năm qua đã vì trẫm mà phân ưu vất vả. Thật ra trẫm cũng có nhiều điều cần xin lỗi ngươi, cả Phó gia đều có công với Đại Thanh, trẫm sẽ vĩnh viễn, một ngày còn trẫm, một ngày còn Phó gia.”
Không chỉ có Phó Hằng, tất cả Phó gia đều cùng nhau đứng lên, trong lòng đong đầy cảm xúc.
Phó Hằng cười có chút đau xót, miễn cưỡng nâng chén: “Phó gia chịu ân của Hoàng Thượng, quyết sẽ tận tâm tận lực, vì nước tận trung.”
Một chén rượu này, đại diện cho địa vị quyền quý bậc nhất của Phó gia, trong hai mươi năm tiếp theo tuyệt đối sẽ không dao động. Mà thời gian hai mươi năm, cũng đủ để phụ tử Phó gia an toàn lui bước khỏi chốn quan trường, bảo vệ toàn tộc.
Càn Long uống cạn chén rượu, ngồi trở lại long ỷ: “Được rồi, mọi người dùng bữa đi. Đồ ăn tiếp theo là gì?”
Thái giám bên cạnh trả lời: “Bẩm bệ hạ, là Xuất Thủy Liên Hoa.”
“Xuất Thủy Liên Hoa, Xuất Thủy Liên Hoa.” Càn Long đọc lên hai lần, bỗng nhiên cười cười, chỉ tay một cái, “ Món ăn này chỉ có một mâm, ban cho Thôi Vịnh Hà đi, cũng chỉ có nàng, mới xứng đáng với món ăn này.”
“Vâng.” Tuyên chỉ quan lên tiếng, lớn tiếng truyền chỉ, “ Hoàng Thượng có chỉ, ban thưởng cho Thôi Vịnh Hà cô nương Xuất Thủy Liên Hoa.”
Hoàng cung mênh mông, thanh âm một tiếng lại một tiếng vang lên khắp thiên địa.
“Hoàng Thượng có chỉ, ban thưởng cho Thôi Vịnh Hà cô nương Xuất Thủy Liên Hoa.”
Phúc Khang An nắm tay Thôi Vịnh Hà, ngưng mắt nhìn nàng, trong mắt là ý cười vô hạn.
Thôi Vịnh Hà có chút ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, cười thản nhiên như bông hoa sen trong nắng, rực rỡ vô ngần.
Vĩ Thanh
“Vịnh Hà, nàng có thể cư xử như một tiểu thư khuê các được không? Các tiểu thư hiểu lễ nghi đều biết, khăn voan phải do tân lang cởi bỏ.” Phúc Khang An vô cùng ảo não. Mất đi cơ hội ngắm nhìn biểu tình thẹn thùng của thê tử đêm tân hôn, đối với nam nhân nào cũng là tổn thất vô cùng to lớn.
Thôi Vịnh Hà một bên mặc bộ váy tân nương, một bên ngồi bên bàn ăn điểm tâm, oán thán: “Đều tại chàng, đi tới đi lui bên ngoài mà mãi không tiến vào, ta chờ đến sắp chết đói rồi.”
“Ai, nhiều khách khứa như vậy, không thể không tiếp đón mà. Dù sao cũng là hôn sự Hoàng Thương chính miệng ban cho, quan viên trong triều tất cả đều đến đây.” Phúc Khang An cũng hữu khí vô lực, cười khổ trả lời.
Thôi Vịnh Hà nhăn mày, bộ dạng xinh đẹp đáng yêu: “Sớm đã biết không nên liều mạng giúp chàng cáo trạng. Nếu không, chàng đã không còn chức quan, cũng sẽ không nhiều khách khứa như vậy.”
“Nếu ta phải thôi chức, làm sao có thể tìm được món quà này cho phu nhân của ta?” Phúc Khang An cười cười, không biết rút từ đâu ra một quyển sách đưa tới trước mặt Thôi Vịnh Hà.
Thôi Vịnh Hà liếc một cái, bĩu môi: “Chàng lại tìm được cuốn sách vớ vẩn này ở đâu? Ta không xem.”
“Vớ vẩn? Đây chính là Hồng Lâu Mộng thật sự, do chính tay Tào Tuyết Cần viết đấy.” Phúc Khang An oan uổng kêu lên.
Thôi Vịnh Hà bán tín bán nghi cầm lấy, vừa lật xem, ánh mắt đã không thể rời đi được nữa.
Phúc Khang An tranh công: “Thật ra Hồng Lâu Mộng đã sớm được viết xong rồi, chỉ là Hoàng Thượng cảm thấy bốn mươi hồi sau không ổn, cho nên tìm người sửa lại, nhưng chính ngài lại thích Hồng Lâu Mộng, bản đầy đủ duy nhất bị giấu trong cung. Ta vất vả lắm mới nghe ngóng được, mua chuộc thái giám quản thư, sao lại một phần để mang ra. Chỉ là nàng phải nhớ kỹ, nhiều nhất cũng chỉ có thể cho Vận Nhu xem cùng, không thể để lộ ra bên ngoài, nếu không Hoàng Thượng truy cứu ra, mất đầu như chơi đấy.”
Thôi Vinh Hà căn bản không thèm nghe lời dặn dò của hắn, càng đọc càng kích động, nhịn không được nhảy dựng lên, vui vẻ cười lớn: “Hồng Lâu Mộng, thật là Hồng Lâu Mộng toàn văn! Vận Nhu Vận Nhu, mau đến đây, ta có Hồng Lâu Mộng toàn văn!” Nàng vừa kêu vừa nhanh nhẹn mở cửa, định chạy ra ngoài tìm Vận Nhu.
Phúc Khang An giữ nàng lại: “Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta.”
Thôi Vịnh Hà mặc kệ hắn, chạy nhanh ra khỏi phòng: “Nhưng trong tay ta có Hồng Lâu Mộng, nhất định phải cùng Vận Nhu đọc trước đã, một tên vũ phu như chàng, sao có thể hiểu được giá trị của sách.”
Phúc Khang An tức đến hộc máu, đưa tay lên ép nàng nhìn mình: “Nàng nói đi, ta quan trọng, hay Hồng Lâu Mộng quan trọng?”
“Đương nhiên là Hồng Lâu Mộng quan trọng rồi.” Thôi Vịnh Hà không chút lo lắng trả lời, một cước đem hắn đá văng ra, chạy biến.
Nhận ra mình đã làm một chuyện ngu xuẩn thế nào, Phúc Khang An tức đến đứt ruột, mặt cắt không còn một hột máu, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo: “Nàng quay về đây cho ta!”
HÊT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT