So với một đứa trẻ 5 tuổi mà nói, Tịnh An quá mực hiểu chuyện, quá mực trầm tĩnh. Người bình thường rơi vào hoàn cảnh của cậu nói hoảng hốt vẫn là nhẹ. Nhưng Tịnh An, từ lúc thức dậy vẫn kiên trì im lặng.

- Ăn cháo đi, không nóng nữa đâu.

Thấy cậu nhìn tô cháo muốn ngốc, Khả Khả nhẹ giọng thúc giục. Với người ngoài cô vẫn khó tháo xuống phòng bị. Ý thức được điều này, Khả Khả tận lực nhắc nhở bản thân, tránh dọa cậu khóc thét. Cảm thấy sự hiện diện của bản thân khiến không khí căng thẳng hơn, Khả Khả định tránh vào bếp. Cô vừa bước đi, cậu đã nhanh chóng đưa tay níu vạt áo, mặt cúi gằm xuống, miệng khẽ mím lại, vô cùng đáng yêu khiến tâm cô mềm đi.

- Ngoan, ngồi đây, ta lấy đồ ăn cho mình. Sẽ quay lại rất nhanh.

Trả lời cô, Tịnh An nhảy khỏi ghế, như muốn theo cô vào trong bếp. Không nỡ từ chối, cô tự nhiên nắm lấy tay Tịnh An, dẫn cậu vào bếp cùng mình.

Mà Tịnh An, từ đầu đén cuối vẫn một mực im lặng, chỉ nhìn chăm chú vào khuỷu tay cô.

Lúc trở ra, trên tay Khả Khả không chỉ có phần ăn của cô, còn có cốc nước nóng và túi thuốc hạ sốt.

Đổi phần cháo của mình cho Tịnh An, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khích lệ nhất có thể. Đổi lại, cậu cũng vô cùng nghe lời, lúc đầu còn rụt rè, về sau tốc độ liền thay đổi. Cô cười bất đắc dĩ, cuối cùng cậu nhóc này vẫn chỉ là đứa bé 5 tuổi. Cháo gà nấm rất đỗi bình thường, nhưng hương vị thưởng thức cùng ai đó thật khác với thời sinh viên một mình cô đơn. Cháo tuy nguội, đến khi ăn vào lại vô cùng ấm áp.

Tịnh An còn ăn thêm 2 bát nữa, mỗi lần đều bám sát cô vào bếp không rời. Cả lúc cô vào đổi nước ấm cho cậu uống thuốc. Thấy rõ vẻ ngập ngừng lúc đưa thuốc hạ sốt cho cậu, Khả Khả nghiêm túc nói:

- Trước đây rất lâu, từng có sinh linh nhỏ bé vì ta mà mất đi, hiện tại, con chính là sám hối của ta – Cô muốn triệt để dẹp bỏ nỗi lo lắng của Tịnh An – Ta hứa sẽ dùng cả đời để bảo vệ che chở cho con. Ngược lại, ta cũng cần con tin Tịnh Khả Khả này.

Ánh mắt cương nghị cùng chân thành của cô thành công dẹp bỏ những u ám trong Tịnh An. Người phụ nữ này khác với người lớn bình thường. Cô không nhìn cậu bằng con mắt ái ngại, cũng không giấu giếm những điều cần nói. Từ khi tỉnh lại, cô là người duy nhất dám nói bố mẹ cậu đã mất. Cậu đã lờ mờ ý thức từ trước, nhưng hoảng hốt nhận ra bản thân cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin dữ. 

Cuối cùng, những ngày tháng trong căn phòng ẩm thấp tối tăm, nồng nặc mùi cồn cũng không còn nữa.

Khẽ gật, Tịnh An mang thuốc nuốt xuống. Khả Khả hài lòng vươn tay nhẹ xoa đầu, nỗi bất an trong cậu bị đẩy lùi. Không thể lý giải nhưng giữa hai người như có sợi dây vô hình liên kết, dù vụng về, giúp họ bắt đầu tin tưởng nhau, gắn bó với nhau. Dù thời gian họ gặp gỡ còn chưa trọn một ngày.

Ăn xong, thấy Tịnh An cũng thấm mệt, Khả Khả cũng bỏ qua dọn dẹp, mang cậu đi nghỉ. Cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, còn Khả Khả thỉnh thoảng thức dậy kiểm tra thể trạng, thay khăn lạnh. Gần sáng, Tịnh An lại lên cơn sốt, miệng nhỏ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng thủy chung không lên tiếng.Đã bao đêm cô mất ngủ vì ác mộng như cậu?

Nhè nhẹ vỗ về, dỗ cho nếp nhăn ở tâm mi dần biến mất, như ru bản thân nhiều năm trước trở lại giấc ngủ yên bình, không mộng mị. Chỉ khác, Khả Khả ngày ấy đã trưởng thành về tinh thần. Nghĩ về lời nói hồi trưa, là cô quá khắc nghiệt rồi. Nhìn lại bàn tay bé nhỏ nằm trọn trong lòng tay mình, Khả Khả thở dài, mở máy nhắn tin xin nghỉ. Dù sao, 1 tháng qua, cô đã nắm gần hết sơ đồ tổ chức cùng cách thức hoạt động của công ty, tài liệu về thị trường tài chính trong nước đã sớm thẩm thấu toàn bộ. Phần sự kiện do cô đảm nhận tuần này cũng được cô chuẩn bị xong xuôi. Những việc còn lại, chờ Khương Thiên tới giải quyết tiếp vẫn chưa muộn.

Bận rộn cả đêm, gần trưa, cơn sốt của Tịnh An cũng dứt hẳn. Đồ đạc cho cậu cũng được chuyển đến, sắp xếp đâu vào đó. Phòng ngủ phụ cho khách tạm thời biến thành phòng của Tịnh An.

Hài lòng thấy nhiệt độ cậu trở lại bình thường, Khả Khả bước xuống bếp, lần thứ 2 sau 7 năm, chuẩn bị đồ ăn. Nếm thử súp gà, mùi vị giống hệt món Hạ Tuyết hay làm, Khả Khả không khỏi cười thầm. Đã lâu như vậy vẫn không thể quên công thức sao? Trí nhớ cô cũng quá tốt đi.

Khả Khả đang chìm trong suy nghĩ, liền bị kéo lại bởi cảm giác ướt át trên khuỷu tay. Tịnh An lúc này đang cầm khăn mặt ướt kiễng chân, cố với tới khuỷu tay trái, nhàng lau vết thương trên tay cô. Thì ra từ hôm qua tới giờ, cậu luôn nhìn chằm chằm tay cô vì lý do này. Khóe miệng khẽ cong lên thành một đường xinh đẹp, cô ngồi xuống, xoa đầu bé:

- Không cần lo lắng, ta không đau, vết thương cũng khép lại rồi.

Vết cắn của cậu tuy chảy máu nhưng không sâu, vốn chẳng có cảm giác, nên Khả Khả cũng sớm quên mất. Lúc này, vẻ mặt của cậu ít nhiều dịu xuống nhưng ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi vết thương kia.

Buổi tối, căn hộ cũng trở nên náo nhiệt hơn, không chỉ Hạ Tuyết mà cả Hạ Nhiên và Tịnh Thu cũng tới thăm cậu, còn mang theo cơ số đồ trẻ em đến. Chỉ trong nháy mắt, căn phòng trống trải trước đây được lấp đầy. Vì chị em Tịnh gia không rõ sở thích của Tịnh An, đành ngậm ngùi lấy số lượng đánh bại chất lượng.

- Khả Khả thật là keo kiệt, dám độc chiếm An nhi, thế này đi, con cũng phải gọi chúng ta là mẹ - Tịnh Thu ôm ghì Tịnh An trong lòng nhéo mũi cậu dặn dò – Nếu mẹ Khả Khả dám bắt nạt con, nhớ gọi điện cho mẹ tư, không được chậm trễ, nghe chưa?

- Chuyện này... - Khả Khả cương quyết nói – Tịnh An là chị nhận nuôi, mọi người không cần bận tâm.

Dù sao Tịnh An cũng là quyết định bất ngờ của cô, nếu nhận thêm một đứa trẻ sẽ làm phiền đến cuộc sống của mọi người. Tịnh An im lặng giãy khỏi vòng tay Tịnh Thu, phối hợp chạy tới bên chân Khả Khả. Thực tình cậu không thể quen nổi cách bày tỏ tình cảm của Tịnh Thu, cảm thấy lạnh gáy trước nụ cười của Hạ Nhiên, cậu thích nhất vẫn là cái xoa đầu ấm áp từ Tịnh Khả.

- Hơn nữa, em cũng không muốn ép Tịnh An nhận mẹ. Gọi cô cháu là được.

- Con nhóc này!Hạ Nhiên mất bình tĩnh, trước đây cô luôn là người hòa giải mỗi lần đều là Khả Khả, hiện tại giống như mồi lửa kích thích chiến tranh. Từ nhu nhã trở nên lãnh cảm, bàng quan, luôn muốn tách biệt khỏi Tịnh gia. Rốt cuộc cô đã thay đổi như vậy từ lúc nào? 7 năm trước? 10 năm trước?

- Khả Khả, là mọi người muốn giúp đỡ em thôi, đừng quên điều thứ 6.

Tịnh gia luật, điều thứ 6: Khó khăn của một người là vấn đề của mọi người.

Lấy quân luật để phản đối Khả Khả, Hạ Tuyết bình tĩnh khuyên bảo cô. Thật kì lạ, từ ngày chấm dứt cùng Trần Bình, cô có cảm giác mình đổi khác, nhưng cụ thể điểm nào thật khó để thấy hết. Đặc biệt từ chiều hôm đó ngồi cạnh Thượng Nhật...

Không được, bài học với Trần Bình là quá đủ, cô sợ trái tim mình lần nữa lạc lối.

- Trước mắt, việc chăm sóc trẻ con, chị cả và chị có nhiều kinh nghiệm hơn em. Nhận mẹ hay không thì tùy, nhưng chị tin em cũng muốn điều tốt nhất cho An, vì thế em mới nhận bé về?

- ...

Khả Khả im lặng, từ 10 năm nay cô quen sống dựa vào bản thân, đã sớm quên đi cảm giác có thể lệ thuộc vào ai đó.

- Em xin lỗi, thay mặt bé An, làm phiền mọi người rồi.

- Cái đồ đầu lừa này, phiền phức nỗi gì – Hạ Nhiên vỗ vỗ vai Khả Khả - Từ sau còn nói chuyện thảo mai kiểu đó, là tôi dỗi cô luôn.

- Biết lỗi thì lát mua thức ăn chị liệu mà xách đồ giùm mọi người – Tịnh Thu tinh quái giao nhiệm vụ cho Khả Khả.

- Thực ra...tôi có thể cầm hộ mọi người.

Lúc này, một người đàn ông vô cùng đúng thời điểm chen vào. Thực ra Trương Hải từ đầu vẫn hiện diện, nhưng bầu không khí giữa chị em Tịnh gia mang đến cho anh cảm giác mình nên đứng ngoài.

- Anh không nói, người khác không nghĩ là anh điếc đâu.

Tịnh Thu hừ mắt nói, có gã vệ sĩ nào tự nhiên hơn anh ta, cô lập tức tôn làm sư phụ. Còn thiếu nước trèo lên đầu cô ngồi. Chuyện hôm qua mới xảy ra, ngủ qua một đêm mặt mũi liền phẳng lì như không có chuyện gì. Thu Thu cô hận tên củi khô Trương Hải, thù này chưa trả, chưa thể ngủ yên.

Dĩ nhiên, sau khi trả thù xong, Tịnh Thu muốn ngủ yên cũng không được. Dù sao đó cũng là chuyện sau này.

Ba chị em Hạ Nhiên liếc nhau, Tịnh Thu và Trương Hải quả nhiên xảy ra chuyện bất thường, ai nấy đều nhìn Tiểu Hải bằng ánh mắt thương hại. Tịnh Thu vốn là người được cưng chiều nhất Tịnh gia, đương nhiên bảng thành tích quậy phá cùng hành động tùy hứng của cô cũng dài cả cây số. Ai lọt vào tầm ngắm của cô, đều sống không yên, chết không nổi.

Lễ mừng thành viên mới và tân gia kết thúc lúc xế chiều bằng món hamburger bọc phô mai ăn kèm khoai tây nghiền và sốt đặc biệt của Hạ Tuyết. Tuy đã chuẩn bị cho mỗi người hai phần, bữa tối vẫn kết thúc trong cuộc chiến tranh giành đồ ăn giữa Tịnh Thu và Trương Hải.

Một lần nữa sự tự nhiên và độ dày mặt của Trương Hải được nâng lên tầm cao mới. Theo đà tăng trưởng này, chẳng mấy chốc anh có thể sánh vai cùng Tịnh Thu làm loạn. Bình tĩnh nhìn hai người huyên náo, Tịnh An nhanh chóng hoàn thành phần ăn trên đĩa rồi đứng dậy dọn dẹp.

- Con không thích ngô ngọt?

Trả lời lại Hạ Tuyết là cái gật đầu rụt rè cùng vành tai đỏ ửng của Tịnh An. Tối nay, dì Tuyết cất công đến nấu, nhưng thứ rau vàng vàng trong salad thật khó ăn, đã ngọt lại giòn giòn. Độ dễ thương này khiến tim mọi người đập thình thịch. Đảm bảo lớn lên có không ít cô nàng sẽ thổn thức vì điệu dáng này. Tịnh Thu và Trương Hải cũng tạm thời đình chiến.

Hạ Nhiên cùng Hạ Tuyết ngạc nhiên, cậu bé cư xử quá đỗi bình thường so với hoàn cảnh của mình. Nếu ai nói tuần trước cậu suýt mất mạng bị ép uống thuốc ngủ quá liều, cô tuyệt đối không tin.

Trên đường về nhà, Tịnh Thu không kiềm chế được than thở:

- Nhóc con đó, quả thật là phiên bản nhí của Khả Khả.

Trả lời lại là sự trầm ngâm của Hạ Tuyết và Hạ Nhiên. Từ việc ghét ăn ngô ngọt sống đến thái độ bàng quan, trời sập cũng không loạn, ngoài mặt tĩnh lặng như nước trong hồ, đều giống hệt. Nếu chưa nắm rõ về thân phận của Tịnh An, thêm chuyện Khả Khả bất ngờ nhận nuôi bé, chắc chắn các cô đều cho rằng đây là con rơi của chị em mình.

Do từ tối qua chỉ thỉnh thoảng chợp mắt, nên vừa đặt mình xuống giường, Khả Khả rất nhanh đi gặp Chu Công. Như thường lệ, trong mơ vẫn hiện lên cảnh Tịnh gia chết thảm, mất đi phần thân thể cô. Đang chật vật muốn thoát khỏi địa ngục kia, một hơi ấm nhỏ nhoi bỗng nhen nhóm, làm cơ thể cô ấm dần lên, xua tan mộng mị.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã thấy Tịnh An cuộn tròn thoải mái trong lòng mình. Vươn tay nghịch tóc bé, Khả Khả tự nhủ, tối nay phải nhắc nhở con không được ngủ cùng cô. Từ trước tới nay, cô chưa bao giờ chung giường với người khác, dĩ nhiên nhóc cũng không phải ngoại lệ.

Kết quả, tối đến, ai đó rất biết điều lần đầu gọi mẹ, nước mắt rưng rưng tội nghiệp đứng ngoài cửa phòng ngủ, làm cô sửng sốt rồi bối rối vò đầu, kéo chăn sang một bên chừa chỗ cho cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play