"Hoắc Na! Ngươi lại muốn chối bỏ trách nhiệm? Nếu không phải ngươi xúi bậy ta thì ta cũng đâu có ngây thơ mà đi tìm Lệ quản lý gây rối chứ!" 

Nghe Chu Thiên Nhu nói vậy, Lệ Ngọc Vy không nhịn được mà cong cong khóe miệng..."ngây thơ" a! Chữ này vô cùng "thích hợp" để hình dung Chu Thiên Nhu đó..... 

"Chu Thiên Nhu! Ngươi nói láo! Ta căn bản không có xúi bậy ngươi cái gì hết! Ngươi nói láo! Nói láo!" 

Hoắc Na phẫn nộ hét ầm lên, không thèm để ý tới bất kỳ ai hết.Trong khi đó, Chu Thiên Nhu lại òa lên khóc thút thít. Cô khóc hoa lê đái vũ. Bộ mặt ấy bất giác khiến ai ai cũng nghĩ Chu Thiên Nhu hoàn toàn vô tội. Chỉ là tính tình trẻ con nên mới tin lời Hoắc Na đi kiếm Lệ Ngọc Vy gây chuyện. 

"Dừng!" 

Lệ Ngọc Vy âm trầm nói. Hai người này một người thì khóc om sòm, một người thì không hiểu lý lẽ, lúc nào cũng chỉ biết mắng chửi làm đầu cô cũng sắp nổ tới nơi rồi. Ai nói chuyện không có khả năng nhất chính là cẩu biết bay? Rõ ràng chỉ cần một ngày 2 người này không cãi nhau mới là chuyện không có khả năng nhất đó. 

"Lệ quản lý...." 

"Lệ quản lý!" 

Hoắc Na và Chu Thiên Nhu cùng nhau quay đầu lại nhìn Lệ Ngọc Vy khiến cô sởn hết cả lông gà lông vịt lên.Một người thì nhu nhược thất ghê còn một người thì lại ngốc đến mức làm người ta khó mà sinh ra hảo cảm 

"Hai người im lặng hết cho tôi!" 

Lệ Ngọc Vy phẫn nộ quát to. Giờ đây đâu còn nét mặt đáng yêu phấn điêu ngọc trác kia nữa mà chỉ còn một cặp mắt thâm trầm, nghiêm túc cực kỳ không phù hợp với tuổi của cô đang lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người xung quanh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play