Tại một khu vực hẻo lánh ở thành phố X, quốc gia Z, một đám trẻ nhỏ bẩn thỉu tập trung lại vào một góc tường. Trong góc tường ấy, một cô bé dáng người nhỏ bé gầy gò nằm im. Khuôn mặt trắng bệch thiếu đi sức sống. Cô bé khoảng chừng 3 tuổi,tóc ngắn xuống tới ngang đôi vai gầy gò lem lấm đang run lên từng đợt.... 

Gương mặt khả ái vương vấn máu tươi làm tăng lên phần quỷ dị 

"Các người...." 

Lệ Ngọc Vy mệt mỏi nói 

"Tiện nữ! Ở cô nhi viện này mà còn lười biếng! Công việc ta giao còn không làm được, bị đánh là phải..." 

Một cậu bé chừng 7,8 tuổi đi đến chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy 

"Ngô thiếu...ngươi quá đáng....Công việc đó là công việc của "hắn"...khụ khụ..." 

Lệ Ngọc Vy vừa nói vừa ho khan từng đợt,trong giọng nói có chút khàn khàn 

"Lệ Ngọc Vy! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra oai phủ đầu trước mặt Ngô Thiểu Quỳ ta đây?Ta nói cho ngươi biết, cha ta đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của cái cô nhi viện này. Ở đây ta chính là lớn nhất, ta muốn "hắn" không làm gì thì "hắn" cũng sẽ không dám ho he" 

Lệ Ngọc Vy nắm chặt bàn tay,cố không cho nước mắt rơi xuống.Sự ấm áp của đời nàng đã tan biến.Chẳng lẽ hắn thật sự đã quên lời hứa sẽ luôn bảo vệ mình như một người ca ca tốt.... 

Cô cười nhẹ một tiếng, cố nuốt nước mắt vào trong nhưng cũng chẳng có tác dụng gì...nước mắt như vỡ bờ lăn xuống trên khuôn mặt xóa bỏ đi vết máu làm lộ ra khuôn mặt trắng trẻo.Hàng mi cong vút run lên nhè nhẹ...đôi môi thâm tím do rét lạnh đêm mưa bị cô cắn chặt 

"Diệc ca ca... xin lỗi...có lẽ muội phải đi trước rồi..." 

Tuy Lệ Ngọc Vy biết rõ Vũ Diệc đã không còn là Diệc ca ca của cô nữa nhưng cô vẫn cố lừa dối bản thân,nhưng sự thật vẫn là sự thật.... 

Hắn - Diệc ca ca là người duy nhất yêu thương Lệ Ngọc Vy nhưng vào ngày Ngô Thiểu Quỳ tới đây thì hắn đã hoàn toàn thay đổi, như trở thành một người khác....ít nhất...đối với Lệ Ngọc Vy thì là vậy....Vũ Diệc đã hoàn toàn thay đổi rồi... 

Có lẽ hắn chán ghét dung nhan suốt ngày bị bùn đất che phủ của cô....cũng đúng.... dù sao thì ở đây cũng chưa có ai từng nhìn thấy dung nhan của nàng 

Trời bỗng nhiên đổ mưa, mưa to như trút nước. 

"Quả nhiên là vật xui xẻo! Cứ để ả chết ở đó đi" 

Ngô Thiểu Quỳ hét lớn với đám trẻ rồi chạy đi mất hút. Xung quanh Lệ Ngọc Vy bây giờ chẳng còn ai...cô lấy con dao gọt hoa quả từ bên hông ra,đem dây thép cũ nát cắt ra là nhiều mảnh.Sau một lúc, mảnh lưới sắt giờ đã có 1 lỗ hổng vừa cho 1 người lớn chui qua. Lệ Ngọc Vy không chút do dự nhảy ra ngoài. Từ giờ trở đi, cô không còn là 1 cô nhi nữa mà sẽ trở thành 1 người có được tự do...Nghĩ tới đây...Lệ Ngọc Vy nở 1 nụ cười hạnh phúc...và từ đó..cuộc hành trình của 1 bé gái 3 tuổi đã bắt đầu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play