Sáng sớm, bên trong dịch quán náo nhiệt vô cùng, thái giám truyền chỉ đem khẩu dụ của Nhan Hi đưa đến Vân Diễm, hôm nay sau khi triều hội, Hoàng đế muốn một mình gặp hắn.

Hay là Nhan Hi đã thiếu kiên nhẫn, không muốn dối trá mà đi thẳng vào vấn đề sao?

Vân Diễm cười không vui không lo, con người hai mắt nổi lên màu đỏ hồng làm cho hắn thoạt nhìn hết sức kỳ dị.

Lưu Vĩnh từ ngoài đi tới, trầm giọng nói, “Giáo chủ, đám người vẫn theo đuôi chúng ta đích xác là người của bộ tộc Ngũ Lạc, biết chúng ta phát hiện tung tích của bọn họ, nhưng lại không che giấu đi, cứ thoải mái đi theo, lớn lối làm cho người ta nhìn mà căm tức.”

Nếu không phải Vân Diễm ra lệnh, không được cùng người bên kia động thủ, thì bạch y thị vệ đã sớm đem những tên “Lão thử” này bắt ra được, chém thành từng đoạn cho chó ăn.

Đây là muốn nhìn Hỏa Thần giáo cùng Quang Minh thần giáo minh tranh ám đấu, còn mình ngồi ngư ông đắc lợi, tùy thời cướp đoạt danh tiếng.

Bộ lạc này mặc dù được xưng là một nước, nhưng trên thực tế lãnh thổ lại có diện tích nhỏ đến đáng thương, trên dưới một lòng vô luận là người thống trị hay là dân chúng đều thờ Vu Thần, thích ở trên mặt xăm hình. Nếu gặp phải ngày Tế Tự, còn có người cắt thịt dâng lên làm lễ vật, mặc quần áo làm bằng vỏ cây, nhảy múa vây quanh đống lửa. Trong bộ lạc này không cùng ngoại nhân lui tới, vì phòng ngừa vu thuật bị truyền ra ngoài, người nào dám giao du bên ngoài đều bị cắt lưỡi, đâm rách màng nhĩ, cắt đứt hai chân, ngay cả trẻ mới sinh vô tội cũng không buông tha.

Do quy củ nghiêm khắc nên làm bộ lạc này vẫn duy trì thần bí đối với người đời, mặc dù những năm gần đây, bọn họ gia tăng cùng ngoại giới trao đổi lương thực, văn hóa, nhưng vẫn không có thay đổi thần tín, tóm lại là một dân tộc vừa quỷ dị vừa tàn nhẫn, người ngoài họ đều xem là loại sinh vật cấp thấp.

Lần trước năm quốc liên minh, Vân Diễm phái người cùng họ tiếp xúc, nhưng chỉ là sơ giao mà thôi. Sau khi liên minh giải tán, bộ tộc họ mai danh ẩn tích, lúc này cũng không biết vì nguyên nhân gì mà xuất hiện, còn gắt gao đeo bám người của bọn họ, không nhanh không chậm đi theo, cũng không làm hại cũng không tiến lên chính thức bái kiến, thật phiền chết người.

Đến trong kinh thành Yến quốc, bọn họ cũng không có biến mất, giấu trong bóng tối là những con ngươi âm tà, giống như độc trùng ươn ướt sinh trưởng nơi góc tối âm lãnh, làm người ta phải rùng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play