Vân Diễm sắc mặt đen thui cùng bóng đêm như hòa làm một thể, bây giờ tuy không có miếng vải đen che mặt, nhưng người khác cũng nhìn không ra trên mặt của hắn có màu sắc khác.

“Nhị hoàng tử, ngươi mới vừa rồi không phải biết ta muốn tìm ai sao?” Hắn thanh âm lạnh căm căm như điềm báo của bão tố.

“Chớ có nói đùa, các hạ, ngươi muốn tìm người nào ta làm sao biết.” Nhan Dung buông tay thoát khỏi trách nhiệm, hắn không có nói cái gì về chuyện này, Vân Diễm muốn nổi đóa cũng không thể bắt tới trên đầu hắn.

“Thế tại sao ngươi nói “đã tới còn không vào đi”, còn nói không thấy được ta nhất định sẽ tiếc nuối đến ngủ không yên ổn ?” Lời mới vừa nói đã muốn phủ nhận? Vân Diễm nhớ được rõ rằng, không tha cho Nhan Dung đang chống chế.

Thì ra là Vân Diễm chỉ chính là cái kia nha, Nhan Dung vỗ vỗ ngực, thở dài nói, “Ngươi trễ như thế còn đến nhất định là có việc, cho nên ta liền thuận miệng hỏi một câu, không nghĩ tới lại đoán đúng cái gì, cái này rất đơn giản nha, cũng không phải chuyện gì khó khăn.”

Đoán ? Hắn lại là mơ hồ đoán.

Vân Diễm càng cảm thấy buồn cười, người ta thuận miệng nói như vậy, hắn thế nhưng thật sự tin.

Có lẽ từ vừa mới bắt đầu, hắn đã chắc chắc Nhan Dung nhất định biết than phận chân thật của người hắn muốn gặp, từ lúc ban ngày Nhan Dung nghe thấy Lê Hoa tửu đã tự nhiên lộ ra thần sắc thèm thuồng, Vân Diễm đã nhận thức đầu mối hắn cần tìm là ở trên người Nhan Dung.

Cho nên, mới vừa rồi Nhan Dung nói muốn dẫn hắn tiến vào trong nội viện, Vân Diễm trong lòng thật sự rúng động.

Hắn còn tưởng rằng hai trăm cân Lê Hoa tửu đổi lấy chính là Nhan Dung ngầm đồng ý cho hắn cùng với nàng gặp nhau, không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, hắn là đoán ! chỉ là nói hưu nói vượn ! ! !

Trên bả vai, bên hông không ngừng truyền đến đau nhức, nếu không phải là có những vết thương này tồn tại, thật to trói buộc chặt Vân Diễm, hắn thật muốn đích thân bẻ gảy cổ nam nhân om sòm này.

“Đào Tiểu Vi, ngươi dẫn ta đi gặp Đào Tiểu Vi!” Dù sao hai trăm cân Lê Hoa tửu đã đáp ứng cho đi cũng không thể đổi ý, Vân Diễm định cắn răng hô lên cái tên này. Hắn muốn xác định, ngày đó từ nơi này- Duệ vương phủ mang nàng đi, có phải thật là Vương phi nương nương, chỉ cần thấy một mặt là hắn có thể xác định tâm tư hắn có phải là đã đặt lên nữ nhân bên cạnh Nhan Hi hay không.

Còn nhớ câu nói “hận không gặp nhau lúc chưa gả”.

Vân Diễm quyết ý không làm người hồ đồ, bị câu thơ này lầm lạc cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play