Hoàng đế cũng có chút không yên ổn, hôm nay lời nói của Ngọc quý phi kiều mị cũng không chút nào khơi lên sự yêu thích từ lão, cho dù nàng nhắc đến tam muội -người đã một lần làm lão mê muội đến thần hồn điên đảo kia cũng không thể tìm lại cảm giác hứng thú dâng trào.

Ho khan vài tiếng, Tuyết quý phi vội vã mặc thêm sa y đi giúp hoàng đế chuẩn bị bưng lên trà Tứ Xuyên nhuận hầu, “Bệ hạ, hay truyền ngự y đến xem sao, ngài đã ho như vậy một ngày một đêm rồi.”

Lắc lắc tay, hoàng đế rút đầu vào ngực Ngọc quý phi, trầm trọng thở hổn hển.

Thật không phục lão cũng không được, một ngày bệnh này đã nhắc nhở lão, đại nạn sắp buông xuống thật rồi.

Làm vài chục năm hoàng đế, ngày đêm vất vả suy nghĩ lão đã sớm chán ghét, đối với cái chết lão thật ra không sợ hãi.

Chỉ là, còn có rất nhiều việc đang cần lão giải quyết, nếu như chưa làm được mà đã bị hạ gục, lão chết cũng không nhắm mắt.

Thái tử, đúng là thái tử tốt của lão, tín nhiệm cả đời, sủng ái cả đời, đến bây giờ mới lộ ra diện mạo thực sự của thái tử.

Vừa nghĩ đến hắn, lòng hoàng đế như co rút đau đớn.

Từ trước, thái tử ở trước mặt lão chậm rãi mà nói, triều chính, gia sự, chuyện lạ khắp nơi, dường như không có việc nào hắn không biết.

Vì vậy, lão tín nhiệm hắn, toàn tâm toàn ý muốn bồi dưỡng hắn thành thiên tử của Yến quốc, chỉ vì một hài tử này, lão không ngừng chèn ép các nhi tử khác, ngay cả Lão Thất cũng không ngoại lệ, lão sợ Nhan Hi công cao chấn chủ, có một ngày sẽ gây bất lợi cho thái tử.

Hay là bởi vì lão cố gắng nhiều như thế mà hôm nay thái tử lại biến thành cái dạng vô dụng này, với tài trí của hắn thật không thể tiếp thu được cả cơ ngơi Yến Quốc. Dường như, một đời tâm huyết đều đổ sông đổ biển, mọi cố gắng của quá khứ đã không còn ý nghĩa.

Yến quốc, làm sao có thể giao cho một người như thái tử?

Thế nhưng, lão đã rất già rồi, không có khả năng để đào tạo một thái tử khác nữa, như vậy, ngôi vị hoàng đế của lão cuối cùng sẽ giao cho ai, mới có thể làm cho lão an tâm nhắm mắt.

Hoàng đế chợt mở to mắt, tim đập nhanh vì chính suy nghĩ vừa vụt qua làm lão phải giật mình, lão vừa nghĩ đến cái gì, là phế bỏ thái tử, lập người khác sao?

Không, không, tuyệt đối không thể, thái tử, nhìn tổng thể mà nói cũng coi như là một hảo hài tử, không nên vì một chuyện sai lầm mà hoàn toàn phủ nhận hắn, cho dù tam hoàng tử biểu hiện ưu tú cũng không có khả năng có thể thay thế thái tử được.

“Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?” Âm thanh kiều mị nũng nịu từ trên đỉnh đầu của Ngọc quý phi truyền xuống, nàng hiện đang xoa bóp thái dương cho lão, thấy hoàng đế thân thể chợt cứng ngắc mà nhẹ nhàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play