Một đêm, người uống say thì ngủ rất sâu, người không có say thì cứ nằm trằn trọc mãi.

Như vậy cũng tốt, người thanh tỉnh luôn luôn phải nghĩ nhiều thứ.

Cho nên tới tảng sáng, Thiên Sương cùng Thiên Đồng vội tới giúp Đào Tiểu Vi trang điểm thay trang phục, cả hai đã nhìn thấy Nhan Hi hai mắt lộ quầng thâm một mảnh, cực kỳ không hợp với khí chất của hắn, mà Đào Tiểu Vi lại là còn ngáp ngắn ngáp dài, con mắt cũng đều mở không ra, phải do Thiên

Sương cùng Thiên Đồng mỗi người một bên đỡ đến trước bàn trang điểm.

Hai người chưa từng có trạng thái của người sắp tiến hành đại hôn.

Thân là chủ tử thật là tốt số mặc dù là tinh thần như đi vào cõi thần tiên nhưng cũng sẽ có gia nô trung thực tận tâm chuẩn bị tốt tất cả. Nhan Hi đã mặc vào áo bào dành cho tân lang, lúc này mới khoan thai, chậm rãi từ trong phòng ngủ đi tới, đối diện căn phòng không xa là một gốc cổ thụ thật lớn, gốc cây vô cùng to lớn, mấy người gia đinh nối tay ôm cũng không vây quanh hết cả gốc, mà dưới gốc thụ, còn có một nam nhân khí thế, sương đã làm ướt tóc, tay chân thì cứng ngắc, có khí vô lực mà ngủ gật.

Chỉ thấy hắn một tay cầm bầu rượu, tay kia chống thắt lưng, một chân gác lên gốc cây, một chân khác đang chống đỡ toàn bộ thân thể đã run nhè nhẹ, cũng bởi vì tối hôm qua nhiều lời mà bị Nhan Hi định ở chỗ này thưởng thức một đêm phong cảnh, không ai khác là nhị hoàng tử Nhan Dung.

Không nói một lời, Nhan Hi thậm chí quên nhắc nhở, chỉ nhanh như gió, liền điểm trên người hắn mấy chỗ đại huyệt.

Rắc, thân thể được giải trừ lập tức phát ra tiếng vang quỷ dị, thân hình lung lay sắp đổ, chân mềm nhũn đã tê liệt ngã xuống, Nhan Dung bất ngờ cả người té ngã, làm nát một mảnh hoa cỏ.

"Ai u, đau chết mất." Nhan Dung nữa mơ nữa tỉnh lấy lại tinh thần, lầm bầm dùng sức xoa hai chân, "Lão Thất, ngươi lại như thế đối đãi thân c aca của ngươi, cũng quá độc ác a, ngươi không sợ ta bị sài lang hổ báo trong núi ăn mất sao?"

"Ở đây không có dã thú." Nhan Hi cứng nhắc trả lời, "Hơn nữa có thị vệ tuần tra, ngươi không cần lo lắng."

"Nhắc tới thị vệ ta lại phát hỏa, ngươi thế nào đem những người đó huấn luyện đều giống hệt ngươi như vậy, người nào cũng như là từ hầm băng lớn lên? Ta gọi bọn hắn cởi bỏ huyệt đạo cho ta, cư nhiên không ai giúp, lảo đảo ở trước mặt ta đi qua đi lại, một đám không có một ai tốt bụng nghĩ giúp ta một chút, tốt xấu gì ta cũng là một hoàng tử a, đến chỗ ngươi thì một điểm địa vị cũng không có." Nhan Dung phát hỏa nhưng cũng không thấy lớn lắm, bởi vì một đêm đứng như thế liền khí lực tức giận cũng không có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play