Bởi vì lần thi đấu này không giới hạn chủ đề nên không có nghi ngờ gì khi số người tham gia thiết kế sẽ tăng và chọn đề tài cũng khó khăn hơn. Nhưng có thể để người thiết kế phát huy nhiều hơn không gian tự do như vậy sẽ càng có lợi hơn cho người tham gia.
Chủ nhật, sáng sớm Ôn Noãn dậy trang điểm nhẹ nhàng, thoải mái sau đó cầm máy ảnh đi ra cửa, cô ngồi xe buýt sau đó chuyển sang xe điện ngầm, mãi cho đến đường Phong Thành dành riêng cho người đi bộ phồn hoa nhất.
Cô đứng ở giữa đoàn người, quan sát quần áo người đi đường mặc, chụp lại những bộ cô thích nhất. Ban đầu lúc ở Phong Đại bắt đầu để đạt được vị trí thứ ba mươi hai trong cuộc thi thiết kế thời trang, cô cũng chạy đến con phố nhộn nhịp, kết quả là cô đạt được một ít giải thưởng, vả lại cô còn được mệnh danh là thời trang dạo phố “SSS”, mà cô tìm được linh cảm là nhờ một cô gái bị cụt chân từ đầu gối trở xuống.
Tình hình cụ thể ngày đó như thế nào cô cũng không nhớ rõ, cô chỉ nhớ cô bé đó ngồi xe lăn, hai ống quần trống không đung đưa theo gió, như không thèm để ý, cô ấy cười nhẹ nhàng đẩy xe lăn phát truyền đơn cho người đi đường, ánh mặt trời rơi trên người cô ấy giống như đang đặt cô ấy vào giữa một dải ánh sáng lấp lánh.
Ôn Noãn bị thân thể rõ ràng không trọn vẹn nhưng lại mang theo nụ cười như ánh mặt trời của cô gái ấy cảm động, cũng coi đây là lý niệm của mình. Cô thiết kế một trang phục dạo phố tươi trẻ, khi đó cô cũng là tuổi mới yêu, cô cho là trên thế giới trừ tình yêu ra, nụ cười như ánh mặt trời chính là thứ tốt đẹp nhất, vì vậy cô đặt tên cho tác phẩm của mình là “Sunshine – smile”, gọi tắt là “SSS“.
Better sunshine and smile, better life; Better sunshine-smile, better youth! Your sunshine! Your smile! Your beautifu youth! Mỉm cười như ánh mặt trời làm cuộc sống tốt đẹp hơn, Sunshine – smile khiến tuổi trẻ càng mỹ lệ hơn, bạn như ánh mặt trời! Bạn mỉm cười! Vẻ đẹp thanh xuân của bạn!
Lần đó, khi cô mặc trang phục do tự tay mình thiết kế, cắt may lên khán đài giải thích tác phẩm với tinh thần phấn chấn mạnh mẽ thì tiếng vỗ tay vang vọng chưa từng có.
Năm tháng trôi nhanh, thời gian tươi đẹp nhất cũng chính là ở cái tuổi đó mới có thể có tư tưởng mạnh mẽ như vậy. Mà bây giờ, cô đã không còn nhớ rõ đã bao lâu rồi ánh mặt trời không còn chiếu vào một góc hơi mù trong lòng cô, đã bao lâu rồi cô không mỉm cười với nụ cười khóe mắt đuôi mày xuất phát từ nội tâm của mình.
Buổi tối Ôn Noãn tựa đầu vào giường lật xem các bức ảnh mình chụp ban ngày, rất nhanh cô phát hiện ra mình mất công cả ngày hôm nay, bởi vì trừ khoảng mười bước ảnh ban đầu là chụp quần áo cô gái mặc trên đường, còn các bức ảnh phía sau đều là các cặp tình nhân, có nắm tay nhau, có nam ôm eo nữ, cũng có nữ lôi kéo cánh tay nam, có một đôi người trước người sau rượt đuổi vui vẻ, thỉnh thoảng còn có đôi không coi ai ra gì đứng hôn nhau…
Thật là muốn chết, cô lại có thể chụp cả ngày những thứ không biết làm gì thế này.
Mười ngày trước, Ôn Noãn vẫn ngàn năm như một, sửng sốt vì mình không thể vẽ được đồ dạo phố, cô vẽ ngoáy bản thiết kế chỉ một lần là xong, nhưng nếu muốn bỗng nhiên nổi tiếng thì tác phẩm cần phải tìm đầy đủ ý nghĩa, chủ đề làm kinh ngạc lòng người! Vậy mà quy định mới của cuộc so tài từ khi bắt đầu đăng ký, trong vòng mười lăm ngày, người dự thi phải hoàn thành cả quá trình từ thiết kế đến thợ may, nếu không sẽ coi như từ bỏ cuộc thi.
Mỗi ngày cô đi làm đều nghe Chân Điềm Điềm líu ríu nói đến tiến độ của người khác, ngoài ra phần lớn các trợ lí thiết kế đã có bản thảo, đặc biệt là Kỷ Ngân Huân và Sở Hành đã được điều đến phòng làm việc của Nam Phong Lâm. Kỷ Ngân Huân vẫn lạnh lùng như vậy cũng nhìn như đã có dự tính từ trước, Sở Hành cũng là bộ dáng nắm chắc phần thắng. Ngay cả một người như Bạch San Ny cũng tràn đầy tự tin.
Ôn Noãn không biết vì sao Nam Lâm Phong lại không chỉ định mình làm trợ lí thiết kế, chỉ bảo cô mô phỏng lại thiết kế cũng không giữ lại bên cạnh, ngược lại lại chọn hai người khác làm phụ tá. Cô luôn có cảm giác mình vào được Thâm Khang có chút kỳ lạ, nhưng Khang Khang nói cô ấy không sử dụng quan hệ thì chắc chắn là như vậy, cô không nghĩ ra chỉ có thể nói vì tài hoa của cô không thể hiện làm cho người ta lầm tưởng cô thật sự cái gì cũng không biết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT