Tháng năm mới vào đầu hè mà Phong Thành đã bắt đầu nóng, trang phục đặt hàng mùa hè của Thâm Khang hoàn toàn thắng lợi, mỗi năm một lần “Cuộc thi thiết kế của Thâm Khang” cũng chuẩn bị khẩn trương lên kế hoạch.
Phòng thiết kế của Thâm Khang chia làm ba bộ phận, chia ra thành ba hướng là Trang phục ở nhà, Trang phục hiện đại, Trang phục công sở. Mỗi bộ phận có một người phụ trách thiết kế và bốn tới năm người thiết kế phó cùng một số trợ lý thiết kế, “Cuộc thi thiết kế của Thâm Khang” chính là cuộc thi cho trợ lí thiết kế biểu hiện tài hoa, nhận được sự chấp nhận của võ đài này chẳng những có triển vọng mà còn được thưởng một khoản tiền lớn, còn có thể được bình bầu thành nhà thiết kế chính thức, từ đó có thể một mình thiết kế sản phẩm mới.
Năm nay có nội dung mới, phần thưởng cũng tăng lên. Ngoài tiền thưởng, thông thường sau ba tháng trở thành thiết kế chính thức còn có phần thưởng bên ngoài đó là sau ba tháng người đứng đầu cuộc thi sẽ được thiết kế sản phẩm mới cùng với người phụ trách thiết kế, phần thưởng vô cùng hấp dẫn.
Sau khi biết tin này, Ôn Noãn liền cầm phiếu đăng ký tới phòng làm việc của bộ phận chủ quản Tạ Trăn Sinh đăng ký, thời cơ đến cô phải chuẩn bị sớm, dĩ nhiên cơ hội lần này cô cũng không muốn bỏ qua.
Thời điểm cô đi vào có bốn, năm nhóm trợ lý thiết kế đang phấn khởi cầm phiếu đăng ký đi ra, đi qua cô đều không hẹn mà cùng nhìn cô kỳ quái, cô khẽ cười cười. Sau khi bọn họ ra khỏi phòng làm việc bắt đầu mỉa mai, chế giễu, bàn luận:
“Cô ta chắc cầm phiếu đến đăng ký.”
“Cầm cái gì, cô ta chẳng qua chỉ là một trợ lí bình thường, làm gì có tư cách dự thi.”
“Ai nói vậy, lần này Tổng Giám đốc đã sửa chi tiết quy tắc dự thi rồi, hễ là nhân viên phòng thiết kế, ngoài nhân viên thiết kế chính thức, cho dù là bà cô quét sân , chỉ cần đồng ý cũng có thể đăng ký tham gia.”
“……..”
Đối với bàn luận của người khác, Ôn Noãn chỉ cười một tiếng, lúc trước Bạch San Ny nghe nói cô muốn dự thi đã gần như không thể tin, sau đó tỏ vẻ xem thường, thậm chí còn hỉ mũi. Nhưng có quan hệ gì đâu, cô chỉ cần một cơ hội để chứng minh bản thân mình.
Cô cầm trong tay phiếu đăng ký đi vào văn phòng Tạ Trăn Sinh, đến cửa phòng làm việc thì gặp một người đang vội vàng đi tới, theo thói quen cô đi sát về phía bên trái nhường đường, không thế đoán được đối phương cũng nhường cô, theo phản xạ có điều kiện cô bước sang bên phải, phản ứng của đối phương cũng giống cô, giằng co một hồi người nọ rốt cuộc không kiên nhẫn: “Này cô gái, rốt cuộc cô muốn đi bên nào?”
“Xin lỗi, ngại quá.” Ôn Noãn đổ mồ hôi, cô nghiêng người dựa sát vào khung của không dám chuyển động, cô tin đại đa số mọi người đều đã trải qua, mỗi lần gặp người đi cùng con đường hẹp lúc nhường đường cũng không biết đi bên trái hay bên phải thì tốt vì phản ứng của mình và đối phương giống nhau. Trước kia khi gặp tình huống như thế này cô đều không thể nhịn được cười, nếu Đồng Diệu thấy từ xa cũng sẽ cười. Mà bây giờ cô chỉ là bình tĩnh sau đó đứng yên.
“Ơ, là cô.” Người nọ dừng lại, nhìn giấy báo danh trong tay cô một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào cô cười lưu manh, “Cô cũng bao đồng cùng tụi thanh niên nhiệt tình thi đấu sao?”
Lúc này Ôn Noãn mới gương mắt lên nhìn người trước mắt, là một người nhìn chẳng ra gì mặc áo sơ mi hoa, tóc cắt ngắn vuốt dựng lên, da hắn trắng nõn nhìn không giống đàn ông, nhìn gần thấy khuôn mặt thật là yêu nghiệt. Cô nhớ lúc phỏng vấn, hắn cười rất là ngang ngược, châm chọc câu trả lời của cô. Hắn là nhà thiết kế chính của nhóm hai, ở Thâm Khang đã nhiều năm, cũng rất ít khi tới Công ty, nghe nói hắn chỉ ở nhà mới có linh cảm thiết kế ra các tác phẩm tốt.
Đối với vẻ mặt cợt nhả của hắn cô chớp chớp mắt cười nhạt: “Được thiết kế Hoa coi trọng rồi, tôi chỉ muốn làm chuyện mình thích thôi.”
Nói xong cô lập tức rời đi, không ngoài ý muốn nghe thấy hắn ở phía sau bực bội đá vào cửa kêu to: “Shit! Không được gọi tôi là thiết kế Hoa, My name is Kimi! Kimi! Don’t you know? ? “ Trong khi hắn đang tức giận thì ở trong phòng làm việc truyền ra một trận cười lớn rất hả hê, chắc là xuất phát từ miệng của Tạ Từ Sinh, anh ta cũng là một trong những người quan trọng phỏng vấn cô, anh ta ra hiệu cho ngồi xuống một chỗ.
Ôn Noãn mỉm cưởi. Kimi họ Hoa, là tên Khai Hảo, đối với cái tên này hắn căm thù đến tận xương tuỷ nên chỉ cho phép người khác gọi hắn bằng tên tiếng anh, ai gọi hắn là Thiết kế Hoa hắn đều nổi nóng Những điều này đều do Chân Điềm Điềm nói chuyện phiếm với cô lúc rảnh rỗi, vốn Châm Điềm Điềm nói: Để làm Kimi bực mình chỉ cần một câu là thiết kế Hoa là đủ rồi!
À, cô như vậy, có phải cô có tính có thù tất báo không nhì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT