“ Không phải là không rõ ràng, người cũng đã qua đời, cô nên đi đến với một người đàn ông khác, sau đó, năm tháng bình yên tốt đẹp, sống một cuộc sống an lành.”

Hoàng hôn buông xuống, chút ánh sáng cuối cùng phía chân trời đã biến mất, màn đêm lặng lẽ bao trùm, giữa biển cùng bầu trời đều được sơn phủ một mảng đen như mực, nơi xa xa như ẩn như hiện trên các hòn đảo nhỏ là ngọn hải đăng bắt đầu được mở đèn, phảng phất những vệt sáng chiếu ra ngoài xẹt qua bầu trời xám xanh.

Ôn Noãn ngồi trên một tảng đá ngầm ở bờ biển, sóng biển theo gió đêm vỗ vào bờ đập vào các rạn san hô, bọt nước tung toé mang theo vị mặn văng vào mặt. Nhưng cô giống như không nhận thức được điều này, chỉ mang bộ dạng si ngốc nhìn về hướng ngọn hải đăng kia.

Trong thực tế, thời gian đã rất lâu rồi cô không nhớ lại cảnh tượng của ngày hôm đó một cách rõ ràng như vậy, đã rất lâu không như thế mà cảm nhận lại nỗi đau đớn khi mất đi Đồng Diệu, cô một mực cố tình quên lãng, nhưng không ngờ quá khứ vốn ngủ yên đột nhiên bị cảnh tượng “cướp bóc ” đánh thức lại, quá khứ đó rất rõ ràng và thậm chí cô không dám tin rằng trí nhớ của mình đã có thể mạnh mẽ đến như vậy.

Chuyện đã qua cách đây bảy năm, một cảnh tượng khiến người ta tê tâm liệt phế, cô còn nhớ rất rõ, rõ đến mức như có thể nhìn thấy ánh nắng ở trong không khí vẫn toả sáng lên những đoá hoa trắng ngày nào.

Không phải là không hiểu, Đồng Diệu thật sự vĩnh viễn không còn ở đây.

Không phải là không hiểu, ngay khi nước mắt không ngừng rơi vẫn phải mỉm cười.

Không phải là không rõ ràng, người cũng đã qua đời, cô nên đi đến với một người đàn ông khác, sau đó, năm tháng bình yên tốt đẹp, sống một cuộc sống an lành.

Vẫn tưởng rằng, theo tháng năm dần trôi, Đường Tử Khoáng có thể trở thành nổ lực mới của cô, cô thật đã bắt đầu cố gắng, chẳng qua là nguyện vọng cuối cùng lại trở thành hư ảo, cô từ nay lần nữa lẻ loi một mình.

“ Đồng Diệu ……” nước mắt cô lặng lẽ rơi trong đêm, thấp giọng khóc nức nở. Nghĩ đến anh đã vĩnh biệt cuộc đời này, nghĩ đến Đường Tử Khoáng ruồng bỏ mình, trong lòng bộc phát khó chịu, dần dần, bao nhiêu năm qua đã chất chứa những đau thương buồn khổ bây giờ chúng đã thực sự bị đánh thức.

“ Đồng Diệu —— anh hãy trở lại, trở lại bên cạnh Noãn Noãn có được hay không! Anh không trở lại vậy hãy dẫn em đi , mang em rời đi, Noãn Noãn không muốn cô đơn một mình mà ở lại nơi này! Noãn Noãn không hạnh phúc, không tìm được may mắn tính phúc! Đường Tử Khoáng anh ta cũng không cần em nữa ……”

“ Đồng Diệu——”

Cô nghẹn ngào đứng dậy và hét lên, bất ngờ, lòng bàn chân bị trượt xuống......

Ánh sáng mờ nhạt, mặt nước biển trong nháy mắt không còn bóng dáng cô. Cách đó không xa một bóng đen vẫn trông theo bóng dáng cô lập tức chạy tới, một bước dứt khoát nhảy xuống mặt biển đang mang một mảnh tối đen như mực, chỉ có ở nơi xa xa trên các đảo nhỏ kia, ánh sáng yếu ớt của ngọn hải đăng thỉnh thoảng xẹt qua .

Ôn Noãn lần nữa mở mắt ra, phát hiện mình nằm trên giường ở bệnh viện, cô giơ tay vuốt vuốt chỗ đầu hơi đau, cố gắng nhớ lại tai nạn phát sinh ngoài ý muốn và sự việc sau khi bị rơi xuống biển.

Tháng tư nhưng nước biển bất thường vẫn lạnh như băng, cả người cô vẫn bị cuốn trở lại sau vài lần cố gắng ngoi lên, thân thể không cách nào tự điều khiển mà chìm dần xuống, trong cổ họng đều thấm đầy vị mặn của biển lại bị lạnh bởi nước.

“ Không bằng như vậy mà kết thúc đi ” trong lúc sự sống sót lại chút khí lực ở trong đầu cô chỉ đọc ra được suy nghĩ như vậy. Còn chút ý thức tàn dư, cô loáng thoáng như chạm được cái gì đó, tiếp theo cảm giác có người giữ lấy cô bơi theo hướng bờ biển, tiếp đến ôm cô rời khỏi mặt nước rồi đặt cô nằm thẳng trên bờ cát.

Sau đó, dường như có ai đã giúp cô làm hô hấp nhân tạo, đến lúc cô nôn ra được nước biển vừa mặn vừa chát khiến se cả miệng, cả người mới hơi thanh tỉnh chút, nhưng vẫn như cũ mơ mơ màng màng không mở mắt ra được.

Thoáng nghe có người nói chuyện, cô cả người lạnh cóng đến run lẩy bẩy, chỉ nghe “ Trần tổng“...“ mượn xe ” đại khái là những từ này, sau đó cả người bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, bên tai có người nói nhỏ: “ Noãn Noãn, kiên trì một chút, lập tức có người lái xe tới đây ngay . ”

Không bao lâu sau, như nghe được tiếng xe dừng lại, cô bị ôm ngang lấy đặt vào bên trong xe, có tiếng nói chuyện với nhau rất nhỏ nhẹ, cô thì cứ mơ màng chầm chậm mà chìm vào giấc ngủ .

Một lần nữa có được chút ý thức, cô biết mình đã nằm ở trong chăn, đầu vẫn mơ màng trầm trầm, thân thể dưới chăn co ro lại bởi cảm giác lạnh rét thấu xương, sau đó hình như có người đắp thêm chăn cho cô, nhưng cô vẫn không nói gì chỉ cố đem chăn xiết chặt cuộn tròn cả người mình vào, trong thân thể máu huyết đều cảm thấy lạnh như băng.

Cô nghe thấy có một giọng nam trầm thấp mà đầy lo lắng: “ Cô y tá, cô ấy vẫn còn một mực kêu lạnh. ”

Cô y tá ngữ điệu rất bất đắc dĩ: “ Tiên sinh, phu nhân ngài là do thể chất hàn thể, uống thuốc cũng vô ích, kiên trì cố gắng qua tối nay sẽ không có chuyện gì hoặc là, ngài có thể dùng nhiệt độ cơ thể mình mà làm ấm cho phu nhân.”

Trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, sau lưng có người ôm cô thật chặt dán cả người cô vào lồng ngực, trong hơi thở đều tràn đầy mùi thuốc lá nhàn nhạt mang theo mùi hương của đàn ông. Thân thể của cô từ từ ấm trở lại, sau đó từ từ đi vào giấc ngủ.

……... .....

Người cứu cô là ai ?

Cô dùng vốn tiếng Nhật đứt quãng hỏi thăm cô y tá, cô y tá kinh ngạc rồi trả lời thật chắc chắn: “ Cô không biết sao? Là chồng cô cùng một người bạn của anh ta đưa cô tới đây nha! Chồng cô cũng bị thương đó, trên đầu chảy thật là nhiều máu ……” Cô y tá nói bằng tiếng Trung, thì ra lại là người đồng hương.

Ôn Noãn càng kinh ngạc hơn, cho dù là như vậy vì một người đàn ông muốn giúp cô mà đưa cô tới đây, nhất định là bị hiểu lầm rồi, chồng…… cô đã không còn có nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play