“ Đồng Diệu, anh không còn có thể mở mắt ra nữa để ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của anh một lần lâu thật lâu.... ...”
Cách đó không xa ở đầu phố, một vài người mới đến đi dưới bầu trời đầy mưa hoa anh đào. Trong chiếc váy cưới, cô dâu tươi cười như nước trong xanh như hoa bách hợp nở rộ, tay dắt hai đứa trẻ một trai một gái đáng yêu mũm mỉm cũng mặc lễ phục như người lớn, ba người họ trong tiếng cười hạnh phúc đầy hương thơm của phấn hoa làm không khí sinh động hẳn lên. Chú rể trông lạnh lùng thanh cao đang chụp lại mọi hình ảnh của họ nhưng ánh mắt lại dịu dàng đầy vẻ cưng chìu .
Lắng nghe khẩu âm họ nói chuyện, là những người đồng hương, nhất định đến đây cho tuần trăng mật. Ôn Noãn nhìn họ một nhà bốn người hạnh phúc, đôi mắt bỗng mờ đi. Nếu như đám cưới cùng Đồng Diệu được tổ chức, có phải hay không đứa trẻ của họ sẽ giống như hai đứa bé kia vui vẻ hạnh phúc gọi “cha, mẹ”?
Nhưng trên thế giới, không có nếu như.
“강도 다! 그것은 강도 였어!” ( Kẻ cướp ah! Nó là kẻ cướp! )
Đột nhiên, một người phụ nữ trông sang trọng quý phái thất thanh hô to, Ôn Noãn nghe không hiểu ngôn ngữ của bà ta, lại ngạc nhiên khi thấy một tên đàn ông trung niên ăn mặc rách rưới với tay giật lấy cái túi màu trắng từ bà ấy nhanh chóng chạy đi, bà ta không kịp phản ứng.
Ban đầu vốn là vẫn còn chụp ảnh của cô dâu, chú rể thấy thế cầm máy ảnh đuổi theo tới đây.
Lúc chú rể chạy ngang qua người Ôn Noãn, chợt cô níu lấy cánh tay của anh ta, lực đạo lớn đến kinh người, chú rể bị lôi kéo không thể động đậy, vô cùng tức giận quay đầu: “ Tiểu thư, cô làm cái gì vậy, có người bị cướp!” Anh ta vừa nói vừa dùng sức muốn tránh thoát khỏi tay cô.
Ôn Noãn cũng không để ý, gắt gao níu lấy cánh tay của chú rể: “ Anh đừng đuổi theo, không nên đuổi theo! Trên người hắn có thể có dao, sẽ rất nguy hiểm, nếu như anh xảy ra chuyện gì, cô dâu của anh làm sao bây giờ? Anh muốn cô dâu của anh phải sống như thế nào?”
Chú rể cứng đờ người, nhìn lại thì thấy cô dâu đã dắt hai đứa bé chạy tới mặt mũi lo lắng, thế nên tiếp tục đuổi cũng không được, không đuổi cũng không được.
Đang giằng co, đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xanh đậm cầm túi trở lại, đưa tới tận tay cho vị phu nhân sang trọng quý phái kia, vị phu nhân cảm kích hướng đến anh cúi người chào:
“감사합니다!진심으로 감사합니다!” ( Cảm ơn ! Chân thành cảm ơn anh ! )
Người đàn ông khẽ gật đầu: “천만에요!” ( Không có chi ! )
Anh vừa nói xong đã xoay người bước nhanh đi tới bên cạnh Ôn Noãn, từ từ kéo tay cô ra khỏi người chú rể trong lúc nước mắt cô đang rơi đầy mặt, anh hướng đến chú rể cùng cô dâu gật nhẹ đầu: “ Trần tổng, Trần phu nhân, xin thứ lỗi.”
“Không có gì đừng khách sáo. Cố tổng trước tiên nên mang cô ấy trở về đi thôi.” Chú rể khẽ gật đầu thăm hỏi sau đó cùng vợ con rời đi .
Ôn Noãn vẫn không ngừng rơi lệ, hoàn toàn không còn khống chế bản thân, trước mắt bỗng mơ mơ hồ hồ thấy một mảng lớn hoa đào như mây trôi bồng bềnh, chẳng qua là đám mây kia ở trong mắt cô trong giờ phút này không còn mang sắc trắng hay phấn hồng , mà là màu đỏ chói mắt đến rợn người, màu đỏ bừng của máu tươi, từng mảng lớn từng mảng lớn tràn đầy chảy ra.
Như hôn lễ ngày đó....
Mùa hè năm ấy tốt nghiệp đại học, nồng nàn mùi hoa chi tử (*) bay tràn khắp trong không khí, cô môi son hồng hồng, tóc dài bới cao đã mặc sẵn chiếc váy cưới, lòng khẩn trương rồi lại tràn đầy vui sướng ngồi ở khuê phòng mình chờ đợi Đồng Diệu tới đón.
(*) Hoa chi tử còn gọi là hoa dành dành, màu trắng mượt, thường được kết thành hoa cưới, hương thơm dịu nhẹ.
Sau khi tốt nghiệp anh sẽ cưới cô vào cửa , Đồng Diệu muốn đem lời hứa của mình thực hiện, cô cũng không muốn chờ đợi thêm mà đè nén cảm xúc của mình, mong được cùng anh trở thành một đôi vợ chồng.
Ngày đó ánh mặt trời đặc biệt rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu sáng những đoá hoa trắng to như cúc Ba Tư đại đóa nở rộ trên bầu trời xanh, thời gian từng giây từng phút trôi qua , cô tưởng tượng đến đêm động phòng hoa chúc của bọn họ, hướng tới tương lai chỉ thuộc về anh, mở ra cánh cửa thế giới nhỏ bé của hai người.
Dưới lầu có tiếng ồn ào huyên náo truyền lên, cô vui mừng không kiềm chế được, nếu như không phải cô dâu phụ Lâm An Kỳ đúng lúc kéo cô lại, cô sẽ không kịp chờ mà tự mở cửa đi ra ngoài nghênh đón.
Tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến, Lâm An Kỳ cùng mấy vị bạn cùng phòng ngày xưa đã chuẩn bị sẵn trò đùa hướng cô nháy mắt tinh nghịch, cô hé miệng cười ngượng ngùng. Chú rể muốn đón được cô dâu, phải vượt qua cửa ải của các chị em tốt ở đây, cửa ải này là ắt không thể thiếu hoàn tiết, các cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội muốn nhận bao tiền lì xì.
Thế nhưng, ngoài cửa truyền tới cũng không phải giọng nói của Đồng Diệu mà là em họ kiêm bạn thân Hàn Triết thanh âm đầy sự vội vàng cùng sợ hãi: “ Ôn Noãn, Ôn Noãn , Đồng Diệu đã xảy ra chuyện !”
Bầu trời bỗng như vang lên tiếng sấm, đầu cô ong lên một tiếng khiến đầu óc trống rỗng, thân người không đứng vững như muốn ngã nhào, sửng sốt sau mấy giây, cô mới nhấc váy cưới lao ra cửa.
Hàn Triết cùng cô rời nhà cũng không xa mấy đi đến Tây Trữ Lão Nhai, cô ngồi ở bên trong xe cơ thể vô cùng căng thẳng, xa xa nhìn thấy trên đường phố bên ngoài một đầu hẻm tụ tập rất nhiều người, xe chưa dừng hẳn, cô đã lảo đảo chạy xuống, dạt đám đông ra phía sau, đập vào mắt cô là một cảnh tưởng ghê người chấn động khiến cho hai mắt cô tối sầm.
Trên mặt đường xi măng, chú rể mặc lễ phục trắng không ai khác là Đồng Diệu toàn thân bất động nằm ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt kinh người, cố gắng mở mắt, đôi môi mấp máy tựa hồ đang gọi “ Noãn Noãn ”. Trên ngực anh bị cắm một thanh dao sắc bén, máu tươi ở trên lễ phục trắng đã bị nhuộm đỏ một mảng lớn, một đường tràn ra lan tới mặt đường xi măng, đỏ đến chói mắt, đỏ đến kinh tâm.
Bạn tốt của anh Lạc Sâm ngồi xổm ở bên cạnh, tay chân luống cuống .
Cô chợt nghe giọng nói trầm thấp đầy thống khổ của Hàn Triết: “ Đoàn xe rước dâu mới lái đến ngã tư đường Tây Trữ, bởi vì trên đường xe quá đông, Đồng Diệu lại nóng lòng sợ không kịp giờ tới đón em, nên quay xe đi đường vòng vào Lão Nhai sao cho gần hơn, không đi được bao xa thì nghe một vị lão thái thái kêu cướp, anh cùng Lạc Sâm còn không kịp phản ứng, Đồng Diệu đã dừng xe chạy xuống đuổi theo tên cướp kia, nhưng khi anh và Lạc Sâm đuổi đến Đồng Diệu cũng đã …… cũng đã ……”
Ôn Noãn không biết mình làm thế nào đi đến bên cạnh Đồng Diệu, chỉ cảm thấy đi có mấy bước đường, nhưng như phải vượt qua hàng ngàn núi cao hàng vạn sông sâu, nặng nề và chật vật, tiếng khóc nấc nghẹn ở cổ họng, muốn gọi anh, nhưng làm thế nào cũng không gọi được, chỉ có hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
Đồng Diệu cố gắng mở mắt, dường như tận dụng hết sức lực cuối cùng, anh mỉm cười nhìn cô dâu xinh đẹp của anh, bao nhiêu là tiếc nuối , bao nhiêu lời xin lỗi , bao nhiêu sự đau lòng , bao nhiêu lưu luyến, tất cả đều chất chứa trong đôi mắt đầy đau đớn nhưng lại thật dịu dàng. Ôn Noãn run rẩy đưa tay chạm tới mặt anh, nước mắt như suối trào không ngừng rơi.
“ Đồng Diệu …… anh sẽ không có việc gì, có đúng hay không ? ” Giọng cô khàn khàn nức nở lên tiếng: “ Anh sẽ không bỏ lại Noãn Noãn của anh, đúng không ? ” Hoảng hốt cùng lo lắng khiến cho cô giờ phút này giống như đứa bé, giọng nói cũng lạc đi nhiều.
Đồng Diệu như cũ mỉm cười , cố hết sức chậm rãi giơ tay mình đã trở nên trắng bệch phủ lên một bên gương mặt của cô, ánh mắt anh sau đó dời về phía người đang quỳ gối bên kia là Hàn Triết. Cố gắng nâng lên một bàn tay khác. Hàn Triết thấy vậy lập tức đưa ra hai tay nắm chặc tay anh, cố hết sức giấu đi nước mắt đang muốn trực trào trong hốc mắt.
Đồng Diệu dùng hết khí lực cuối cùng của sinh mạng, ở lòng bàn tay cầm hai tay khác đặt chung một chỗ, khó khăn há miệng muốn phát ra tiếng, xung quanh một mảnh tĩnh lặng, Ôn Noãn đem lỗ tai kề sát vào môi anh, Hàn Triết cũng cúi người, chấn động khi nghe những lời anh nói thật nhỏ:“ Noãn Noãn …… thật xin lỗi …… Hàn Triết …… cưới cô ấy……”
Ôn Noãn hoảng hốt, trợn to đôi mắt đẫm lệ nhìn anh, anh lại chậm rãi nhắm mắt, bất giác khoé môi như có một tia cười, bi thương và tiếc nuối, cô dùng sức lay mạnh hai vai anh, giống như con vật nhỏ bị thương đau đớn gọi: “ Đồng Diệu, Đồng Diệu anh đừng ngủ, mở mắt ra, tỉnh dậy, đừng dọa Noãn Noãn a …… anh còn phải dẫn Noãn Noãn đi Furano ngắm hoa oải hương, tại sao có thể nói mà không giữ lời …… Đồng Diệu ……”
Một bên Lạc Sâm đau lòng đưa tay kéo cô lại:“ Ôn Noãn, đừng như vậy , đừng như vậy động cậu ta, xe cứu thương lập tức tới đây!”
Nhưng đến cuối cùng, mặc dù xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, trong thời gian ngắn nhất đưa anh đến bệnh viện nhưng đã vô lực cứu chữa vì dao nhọn đâm thẳng đến buồng tim. Đồng Diệu, anh không còn có thể mở mắt ra nữa, không còn có thể ngắm nhìn cô dâu xinh đẹp của anh một lần lâu thật lâu.... ....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT