Những ngày tiếp theo, Bùi Thần Dật trở lại cuộc sống trước kia, không hề đến Thịnh Thế làm việc nữa, chỉ cần Thì Nhược Huyên ở phòng khách, anh nhất định sẽ mang laptop đến phòng khách, ngồi ở phòng ăn, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem cô đang làm gì.

Nếu để những người khác thấy Bùi Thần Dật như vậy nhất định rất kinh ngạc, mãi không thể hồi hồn lúc anh làm phần mềm ngay cả trời sập xuống cũng không thể quấy rầy anh, anh vẫn tiếp tục đánh máy, tầm mắt dính chặt lấy màn hình, mắt không nhìn hướng khác, chớ nói chi thỉnh thoảng ngẩng đầu chú ý điều gì.

Bùi Thần Dật ngồi ở đó lo lắng, nhưng Thì Nhược Huyên lại rất nhàn nhã an thai, nghe nhạc nhẹ, ăn trái cây, mỗi ngày cố định giờ ngủ trưa, buổi tối ngủ sớm, sáng tinh mơ đã rời giường đến công viên đi dạo, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng bình thường.

Bùi Thần Dật cho rằng cô muốn giữ đứa bé lại, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng cũng giảm bớt sức nặng rồi, nhưng anh mới nghĩ vậy được một lúc, lòng đã thấp thỏm như rơi xuống vực thẳm rồi.

“Buổi chiều tôi ra ngoài một lát.” Thì Nhược Huyên ngồi trên ghế salon ăn táo, cô biết nếu cô không nói với anh, anh nhất định sẽ trông coi cửa chính không để cô đi ra ngoài.

“Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.” Không nhìn chương trình phức tạp nữa, Bùi Thần Dật ngẩng đầu lên, động tác trên tay ngừng lại, chuyên chú nhìn cô.

Thì Nhược Huyên nhai táo, nói rất rõ ràng: “Bệnh viện.”

Hai từ này làm tai Bùi Thần Dật đau nhói, hai từ tưởng chừng như bình thường này lại đánh mạnh vào lòng anh giống như bị roi đánh.

Mãi không thấy anh trả lời Thì Nhược Huyên còn cho rằng im lặng thay cho sự đồng ý của anh, lúc này Bùi Thần Dật mới khàn khàn nói: “Được.” Thì Nhược Huyên không để ý tới sự đau khổ của anh, dùng giọng nói mềm mại nói tiếp: “Anh rảnh thì tháo rèm cửa xuống đi.”

Rèm cửa trên cửa sổ sát đất là màu hồng, đó là thứ mà Thì Nhược Huyên lôi kéo Bùi Thần Dật mua ở trung tâm thương mại về, đe doạ, quyến rũ Bùi Thần Dật muốn anh treo lên.

Khi đó anh đứng trên thang, treo rèm cửa lên theo yêu cầu của cô, cô nói không thể treo quá dày, díu lại rất khó nhìn, lại nói không thể treo quá thưa, bằng phẳng không đặc sắc.

Anh nhớ rõ buổi chiều đẹp đẽ đó, ánh mắt trời nóng hừng hực, anh nói: “Nếu em thích như vậy, tại sao không treo trong phòng ngủ? Vừa tỉnh dậy có thể thấy.”

Mặc dù anh không thích màu sắc mềm mại này lắm, nhưng nếu người mua về là cô, hình như anh bắt đầu thấy thích rồi.

“Hừ, đừng cho rằng em không biết anh lừa em, treo trong phòng ngủ thì em có bao nhiêu thời gian để nhìn? Trong phòng ngủ ngay cả TV cũng không có, trừ lúc muốn ngủ vào phòng ngủ, những thời gian khác không phải ở phòng khách sao?” Thì Nhược Huyên vén rèm, đắc ý nói: “Treo trong phòng khách, lúc tan làm về nhà em có thể thấy, ngộ nhỡ anh bắt cá hai tay mang phụ nữa về nhà, hừ, thấy rèm cửa sổ này anh có thể thấy lương tâm của mình.”

Cô quay lại đi về phía salon, thoải mái ngồi xuống: “Em đối với anh thật tốt đó, ngay cả rèm cửa cũng chuẩn bị cho anh, haizz, sao em có thể thông minh như vậy chứ, mỗi khi anh nhìn rèm cửa này phải nhớ em đối với anh rất tốt, sau đó tỉnh ngộ xem anh đối với em như thế nào, nghe chưa? Nếu anh đối xử không tốt với em, em sẽ đối xử không tốt với anh, giữ lại rèm cửa này để anh từ từ tỉnh ngộ thôi.”

Ngay cả rèm cửa cũng muốn bỏ sao? Cô cảm thấy thất vọng như vậy ư, ngay cả cơ hội nghĩ lại cũng không cho anh?

“Không phải em thích rèm cửa sổ này sao?”

Thì Nhược Huyên nói bâng quơ: “Đó là trước kia, bây giờ không thích nữa, nhìn nó rất phiền.”

Bùi Thần Dật không nói nữa, tầm mắt trở lại màn hình máy tính, cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mặt anh xám như tro, nét mặt cũng cứng đờ.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Thì Nhược Huyên thúc giục Bùi Thần Dật ra ngoài, Bùi Thần Dật cố tình hành động cực chậm giống như trước khi bị hành hình phạm nhân trì hoãn một ít thời gian, có thể sống thêm một giây là tốt rồi.

Thì Nhược Huyên không nhịn được: “Anh không muốn đi thì đừng đi, không miễn cưỡng anh, tôi tự đi được.”

Bùi Thần Dật thở dài: “Anh đi với em.”

Dường như mùa đông tới rồi, nhiệt độ đã giảm, gió lạnh luồn qua cửa sổ, thổi qua đường hành lang.

Lúc khoá cửa, Bùi Thần Dật vô tình thấy tóc Thì Nhược Huyên bị gió thổi bay, đen như thế, mềm mại như thế, tim anh đau, có phải bị tóc cô trói lại, sau đò từ từ siết chặt đâm vào trong thịt rồi máu thịt be bét?

“Bùi Thần Dật, anh nhanh lên đi, khoá cửa cần nhiều thời gian như vậy sao? Chậc, anh từ từ khoá đi.” Nói xong Thì Nhược Huyên xoay người muốn đi.

Anh kéo cô lại, cô rơi vào vòng tay ấm áp của anh, mùi hương thơm mát của anh tràn ngập trong mũi cô.

Thì Nhược Huyên chưa kịp phản ứng đã nghe Bùi Thần Dật nói nhỏ bên tai, giọng nói rất trầm, hô hấp hơi nặng nề: “Nếu như em thật sự không cần đứa bé thì cũng được, chỉ cần em ở lại là tốt rồi, em quan trọng nhất, anh có em là đủ.”

Đến bệnh viện, trong không khí đầy mùi thuốc sát trùng, mùi như vậy làm người ta cảm thấy lo lắng. Ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật là một người đàn ông đang ôm một đứa bé sơ sinh trong tay, có vẻ đứa bé đã hơn tám tháng, cô bé vốn đang ngủ ngon đột nhiên nhăn miệng, sau đó mím môi lại, khóc oà.

Người đàn ông hiển nhiên là tay mới, anh ta luống cuống, vừa vỗ nhẹ, vừa dỗ đứa bé, bất đắc dĩ không như mong muốn, anh ta cũng không biết nên làm thế nào, nhất thời bế tắc.

“Tôi bế giúp anh một lát nhé?”

Giọng nói mềm mại ngoài dự đoán vang lên, người đàn ông nhìn Thì Nhược Huyên ngồi bên cạnh Bùi Thần Dật, nhìn cô một cái lại nhìn đứa bé trong lòng mình, sau đó gật đầu đồng ý.

Thì Nhược Huyên cười, cẩn thận nhận lấy đứa bé, dịu dàng dỗ nó: “Được rồi, cô bé ngoan, đánh thức con hả? Ngủ đi, ngủ đi, không làm phiền con nữa, ngoan nào.”

Cô ôm đứa bé gần sát tim mình để nó nghe tiếng tim cô đập, từ từ đứa bé ngừng khóc, im lặng ngủ tiếp.

Lúc mới sinh trẻ con sẽ bị thiếu hụt cảm giác an toàn, luôn cần lắng nghe tiếng tim đập, xác định có người ở cạnh nó, có người nói lúc này trẻ sơ sinh sợ hãi và mơ hồ với thế giới nên đứa bé rất mẫn cảm, làm bạn đứa bé mà tâm trạng hơi kích động chút xíu cũng ảnh hưởn đến bé, đây là chuyện mà Thì Nhược Huyên đã đọc trong quyển “Nhật ký để làm mẹ” trong thời gian này để biết thêm thông tin nuôi con.

Bùi Thần Dật đã nhìn rất nhiều biểu cảm của Thì Nhược Huyên, không hề có hình tượng, thô lỗ bá đạo, la lối om sòm, điêu ngoa, bối rối, tràn đầy sức sống, linh hoạt khéo léo, xinh đẹp đáng yêu, rất dễ cảm động, lại cô đơn, những biểu cảm đó hoàn toàn trái ngược sự dịu dàng của người làm mẹ của cô, nhưng lập tức anh bị cô cuốn hút.

Anh nghĩ Thì Nhược Huyên đối xử rất tốt với đứa bé mà họ không quen biết, anh âm thầm hi vọng đứa bé này có thể làm cô bỏ đi ý định phá thai.

Nhưng người đàn ông ngồi cạnh anh lại rất nghi ngờ, anh ta thấy đứa bé đã ngủ không cho Thì Nhược Huyên ôm tiếp nữa: “Làm phiền cô, tôi muốn ôm nó.”

“Vâng.” Thì Nhược Huyên cẩn thận đặt đứa trẻ vào lòng anh ta, nhẹ nhàng nâng đầu nó để khuỷ tay người đàn ông nâng đầu nó: “Con anh còn nhỏ, cổ vẫn rất mềm, lúc anh bế cô bé nên chú ý nâng phần cổ.”

“Cảm ơn.” Người đàn ông lễ độ cảm ơn cô.

Thì Nhược Huyên lưu luyến nhìn đứa bé, ngồi lại vị trí: “Không cần cảm ơn.”

“Người tiếp theo, Thì Nhược Huyên.” Y tá gọi to.

Trong lòng Bùi Thần Dật lo lắng, vẫn không có cách thay đổi quyết định của cô ư? Rõ ràng cô thích trẻ con như vậy, vì anh chọc giận cô, cô giận anh nên mới không cần sao? Bùi Thần Dật, mày xem mình đã làm gì đi, trong lòng anh tự mắng mình.

Anh đi sau cô vào phòng khám của bác sĩ, nắm chặt tay cô, anh chỉ muốn cô, anh muốn cô mãi mãi vui vẻ, tràn đầy sinh lực.

“Cô Thì, xin hỏi tình trạng cô như thế nào?”

Thì Nhược Huyên nhớ trong đơn kê khai cô ghi chưa cưới, bác sĩ gọi cô là cô Thì, cô cảm thấy không được tự nhiên lắm.

“Trước đó……. À, anh ấy nói tôi mang thai,” cô nhìn Bùi Thần Dật, ý bảo nói anh: “Nhưng tháng này dì cả tôi vẫn tới, tháng trước cũng thế, không thừa cũng không thiếu, tôi muốn nói, ưm…….. Có phải anh ấy hiểu lầm không?”

Bác sĩ gật đầu một cái: “Vậy tôi kiểm tra cho cô.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play