Lúc Thì Nhược Huyên mang thai sáu tháng, bụng to nhanh như quả bóng được thổi hơi.

Đến tám tháng thì bụng lớn như quả bóng căng tròn nhưng tay chân vẫn gầy nhỏ, khiến người khác thấy kinh hãi, sợ cô không chịu được bụng quá nặng mà ngã xuống đất.

Trước kia Bùi Thần Dât lo lắng cô quá gầy, bây giờ còn sợ đến lúc sinh cô không thể sinh, mỗi ngày đều lôi kéo cô đi dạo, thuận tiện đi tới siêu thị mua thức ăn.

Nếu như bình thường, Thì Nhược Huyên sẽ nguyện ý đi theo anh, nhưng hôm nay thái độ khác thường nói hơi mệt, muốn Bùi Thần Dật mua xong thức ăn rồi về, cô cũng không ra ngoài.

Bùi Thần Dật nhớ tối qua cô bị chuột rút, nửa đêm tỉnh lại không thể ngủ tiếp, có lẽ thật sự cô mệt rồi, để cô nằm xuống, anh ra ngoài mua thức ăn.

Tốc độ tự mình làm sẽ nhanh hơn nhiều lúc Thì Nhược Huyên đi cùng, không bao lâu anh đã về.

Khi anh đóng cửa, Thì Nhược Huyên ngồi trên ghế salon nhìn anh, cười đến mức mặt hiện lên sự giảo hoạt, trong lòng anh thấy sợ hãi, cô bắt nạt anh đã trở thành thói quen, mỗi ngày không bắt nạt anh thì không an lòng.

Hôm qua muốn anh ở phòng khách hát tình ca cho cô nghe, haizz, bụng cô đã lớn như vậy, còn muốn anh tỏ tình với cô, mặc dù hơi lúng túng như anh luôn luôn nhân nhượng với cô, vì vậy tối qua nhà họ nhận được điện thoại của bảo vệ, hộ gia đình khác tố cáo họ nói to quá, có lẽ hôm nay sẽ bị gọi tiếp.

“Không phải em nói mệt à?”

Thì Nhược Huyên ngoắc tay ý bảo anh tới đây, vô cùng nhiệt tình vỗ vỗ chỗ cạnh mình bảo anh ngồi xuống: “Vốn thấy mệt, nhưng em lại tìm được một thứ làm em hưng phấn, sau đó em không ngủ được, anh muốn biết là gì không?”

Cô cười hì hì nhìn anh, sự giảo hoạt trong mắt loé lên làm anh hoảng, anh hỏi theo bản năng: “Là gì vậy?”

Thì Nhược Huyên cười như mèo trộm được cá, lấy được hai cái quần, áo màu trắng và một cái quần màu đỏ: “Cái này, lần đầu tiên em gặp thì anh mặc bộ quần áo này.”

Quần áo Abbo, quần biển trắng tinh, quần lót hình viên đạn màu đỏ……. Đột nhiên trong đầu Bùi Thần Dật hiện lên hai chữ nguy hiểm, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy cô nói: “Em muốn thấy anh mặc như vậy lần nữa, đột nhiên em muốn thấy anh mặc bộ quần áo lúc đầu gặp em, được không?”

“Được.” Đầu còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã nói ra.

Thì Nhược Huyên mở to đôi mắt xinh đẹp, khẽ đúng đưa tay anh: “Ông xã, em muốn xem anh lau nhà, không phải anh nói anh biết lau nhà sao? Người ta nói người đàn ông nhìn đẹp nhất là lúc chăm chỉ làm việc, ông xã, anh mặc bộ quần áo này rồi lau nhà cho em xem nhé?”

Bùi Thần Dật cắn môi, nhìn ánh mắt Thì Nhược Huyên đầy mong đợi, anh nhắm mắt bất đắc dĩ hưởng ứng: “Được.”

Thì Nhược Huyên cười khi gian kế của cô đã thực hiện được.

Bùi Thần Dật lau nhà như bình thường mình làm, nhấp ướt giẻ rồi quỳ hai gối xuống đất, dùng sức lau sàn nhà đá cẩm thạch, sau lưng còn không ngừng truyền đến giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng: “Ông xã, anh thật hấp dẫn đó.”

Bùi Thần Dật rất muốn ngăn giọng cô lại, cô thật giỏi, càng ngày càng biết cách bắt nạt anh, đợi đến khi cô sinh con xong, xem anh trừng trị cô thế nào.

“Ông xã, không phải anh nói muốn cho em xem bộ dáng lần đầu tiên gặp anh sao? Khi đó rõ ràng cả người anh ướt đẫm còn lộ cả quần lót nữa.”

Bùi Thần Dật không nói ra lời.

Đứa bé nhà họ Bùi ra đời vào đúng mùa hè.

Ngày sinh đó, cậu nhóc giằng co với mẹ nó rất lâu mới chịu chui ra, tiếng khóc oe oe vang dội rốt cuộc khiến trái tim Bùi Thần Dật lơ lửng giữa không trung từ từ hạ xuống.

Y tá ôm con trai đã được tắm rửa sạch sẽ tới, Bùi Thần Dật nhìn thì Nhượng Huyên nằm trên giường bệnh, gương mặt mỏi mệt, sắc mặt trắng bệch, cực kì đau lòng nói chuyện dịu dàng với cô.

Nghe y tá gọi, anh liếc qua con trai mình rồi lạnh lùng đáp. “Ừ.” Rồi bảo y tá ôm đi.

Đứa bé đáng thương, ban đầu bị ba nhớ quá nhiều món nợ, mới ra đời đã bị ba nó chê, thì Nhượng Huyên nhìn Bùi Thần Dật lạnh nhạt, dung túng hành động bốc đồng như vậy của anh.

Từ lúc anh biết cô, theo đuổi cô, đến nay vẫn chưa từng nói với cô câu anh yêu em, cũng chưa từng nói với cô những lời âu yếm, nhưng trong lòng cô biết rõ, người đàn ông này vô cùng yêu cô.

Đại khái cô biết rõ điều này nên mới có thể bằng lòng tha thứ cho anh, bằng lòng sinh cục cưng cho anh.

May mà khi thì Nhượng Huyên mang thai, bà quản gia nhà họ Tiết dạy cho Bùi Thần Dật vài bài thuốc tẩm bổ gia truyền, sức khỏe thì Nhượng Huyên hồi phục rất nhanh.

Thực ra cô rất gầy, sau khi sinh vóc dáng cũng không biến dạng, hơn nữa da thịt còn mịn hơn trước, sắc mặt cô hồng hào, quyến rũ hơn, thật sự xinh đẹp không gì sánh được.

“Gần đây mọi chuyện đều ổn chứ?” Tiết Duệ Uyên nhấm nháp ly rượu màu hổ phách.

Hôm nay là ngày đầy tháng của đứa bé nhà họ Bùi, vì Bùi Thần Dật không muốn thì Nhượng Huyên đi tới đi lui nhiều nên chỉ mời vài người anh em đến nhà ăn cơm, coi như là tiệc đầy tháng của con trai.

Bùi Thần Dật nhìn con trai đang cười đùa với mấy người phụ nữ trong phòng, khóe miệng cong lên.

Hàn Chước ngồi bên cạnh nói trúng tim đen: “Có thể có chuyện gì chứ? Nhìn cậu ta cười ghê như vậy… như đã nói, đây là lần đầu tiên chúng tôi đến nhà cậu, lần đầu tiên nhà cậu nhiều người như vậy phải không? Chậc chậc, thật sự rất thương bảo bối nhà cậu đó.”

Bùi Thần Dật liếc mắt nhìn Hàn Chước: “Cậu ghen tỵ.” Lời ít ý nhiều.

“Hừ, tôi không ghen.” Bị anh nói trúng tim đen, Hàn Chước tức giận muốn giết người, nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh thì Nhượng Huyên trong phòng khách, hơn chán nản nâng ly uống rượu.

Tiết Duệ Uyên nhìn Bùi Thần Dật, anh ta suy nghĩ một lát, cúi đầu nhìn ly rượu lại ngẩng đầu nhìn Bùi Thần Dật: “Chuyện lần trước…”

Bùi Thần Dật nói qua loa: “Chuyện lần trước chỉ xảy ra một lần, không có lần sau.”

Tiết Duệ Uyên nhìn anh, vỗ vai anh, giọng nói đầy sự cảm kích: “Cám ơn.” không chỉ cảm ơn sự giúp đỡ tận tình lần trước của anh mà còn cảm ơn anh không để ý hiềm khích trước kia.

Bùi Thần Dật cười: “Được rồi.”

Hàn Chước nhìn họ, chỉ cười không nói.

Phòng khách xôn xao, mấy người phụ nữ ngồi cùng nhau thảo luận rất hăng say, bất chợt thì Nhượng Huyên ôm con trai đi về phía Bùi Thần Dật, cô hơi nghi ngờ hỏi anh: “Ông xã, cục cưng của chúng ta tên là gì?”

Bình thường cả ngày gọi cục cưng, cục cưng, hơn nữa khi cô ở cữ, Bùi Thần Dật cứ như mẹ cô càu nhàu suốt ngày, cô quên hỏi Bùi Thần Dật rốt cuộc muốn đặt tên con là gì.

Bùi Thần Dật đưa tay về phía cô, không phải muốn ôm con, mà ý bảo cô ngồi lên đùi anh, cô vừa mới sinh xong, mặc dù trong khi ở cữ đã ngồi được rồi, nhưng anh vẫn muốn cô tĩnh dưỡng thêm.

Bình thường chỉ có hai người ở nhà, cũng đã có thói quen này, thì Nhượng Huyên thấy hành động của anh thì theo phản xạ ngồi xuống đùi anh, quên mất còn có người khác.

Bùi Thần Dật ôm cả thì Nhượng Huyên và con trai vào lòng, thản nhiên nói: “Bùi Trường An.”

Cái gì? Mấy người phụ nữ trong phòng khác như bị sét đánh lập tức mở to mắt. Hàn Chước vốn muốn cười cũng không thể, Tiết Duệ Uyên đang uống rượu nghe nói thế, lập tức anh ta bị sặc, phun hết ra ngoài, cúi người vừa ho khan vừa cười sằng sặc.

thì Nhượng Huyên khó hiểu nhìn Bùi Thần Dật, anh có biết như vậy rất hẹp hòi không, sao mang thù như vậy, đặt con cái tên quê mùa như vậy?

Bùi Thần Dật xem thường, anh hỏi: “Có vấn đề gì? Trường thọ, an khang, không được sao?”

thì Nhượng Huyên lập tức cười, hiện ra lúm đồng tiền, quả nhiên cô suy nghĩ nhiều rồi.

“Được, trường thọ an khang, rất hay, ông xã, anh giỏi quá.”

Bùi Thần Dật nghe vậy vui vẻ hôn lên mặt cô.

Mấy người phụ nữ ngồi trong phòng khách nghe vậy cúi đầu, trong lòng bất bình cái tên quê mùa này thay cục cưng đáng yêu, mà mấy người đàn ông ngồi trên bàn ăn đều nghĩ, về sau tuyệt đối không được chọc Bùi Thần Dật, thủ đoạn của người này quá hiểm độc rồi.

Bùi Thần Dật không để ý phản ứng của mọi người, anh ghé vào tai thì Nhượng Huyên nói nhỏ, làm thì Nhượng Huyên mỉm cười hạnh phúc như hoa vậy.

Nhìn cô cười, anh chợt nhận ra, thì ra trong đêm mưa đó anh đã biết yêu.

Hết trọn bộ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play